Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 911 - Chương 911: Lửa Cháy Thành (2)

Chương 911: Lửa cháy thành (2) Chương 911: Lửa cháy thành (2)

Các tròng mắt dường như đang kêu gọi, đang nói chuyện, đang ca ngợi, đang ngâm tụng.

Chúng nó phát ra chú ngữ theo tiết tấu độc đáo nào đó.

Toàn bộ tế đàn tràn ngập ánh sáng, Lâu Cận Thần nhìn thấy bốn cây cột mắt dâng lên pháp quang thần bí đan vào nhau như lưới điện vô hình.

Cùng lúc đó, Lâu Cận Thần cũng nhìn thấy Quý Phu Tử đã đứng dậy, giang đôi tay, niệm nhanh câu chữ nghe không rõ, tròng mắt trên những cây cột phát ra sóng gợn hòa cùng.

Đôi mắt Lâu Cận Thần sáng ngời, khi ánh mắt hắn lấp lánh nhìn chằm chằm vào đoàn sáng ở giữa, hắn nhìn xuyên qua ánh sáng nhìn thấy một tòa thành trong bóng tối dày đặc.

Trong tòa thành đó, trên thân thể của mỗi người đều có vô số con mắt, những người này đang lang thang khắp phố.

Những con mắt giống như ký sinh trên người họ, đặc biệt khủng bố.

Lâu Cận Thần có một loại cảm giác, những con mắt này như là một loại ký sinh trùng, sống dựa vào ký sinh thân thể người.

Khi Lâu Cận Thần nhìn thấy tòa thành này, đột nhiên có một ý thức kéo hắn vào trong, sau đó hắn nhìn thấy một chiếc ngai vàng trong cung điện, có một người đang ngồi trên đó.

Người này cực kỳ đáng sợ, toàn bộ khuôn mặt đều mọc mắt, mắt xếp chồng lên nhau, không chỉ là trên mặt, trên tóc cũng mọc đầy.

Mắt kéo dài đến cổ, đến ngực trần, rồi tới mu bàn tay lộ ra ngoài.

Khi Lâu Cận Thần nhìn thấy người mọc đầy mắt, tất cả con mắt kia cùng nhìn hắn.

Khoảnh khắc đó, ớn lạnh dâng lên trong lòng Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần cảm thấy buồn nôn, đồng thời, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó: "Cứu ta với..."

Ý thức của Lâu Cận Thần nhanh chóng rút lại, sau đó hắn dường như bị thứ gì đó giữ lại.

Tuy Lâu Cận Thần giật mình nhưng không hoảng hốt, tâm niệm kết hợp, một ánh kiếm dâng lên trong tâm hải, nháy mắt chặt đứt con mắt kia.

Tuy nhiên, lúc này Quý Phu Tử lại càng điên cuồng hơn, Lâu Cận Thần cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tay sờ vào tóc, cầm tiểu kiếm vung lên, kiếm đã dài ra ba tấc.

Ngay khi mũi kiếm chỉ lên trời, ánh kiếm dâng lên cùng với ánh sáng mặt trời, Lâu Cận Thần tỏa ra hơi thở bá đạo mà nóng cháy.

Dường như nó có thể đốt cháy âm tà, âm độc lạnh lẽo ẩm ướt đều tan biến dưới mặt trời.

Kiếm chém xuống.

Ánh sáng mặt trời như sợi chỉ xẹt qua hư không, sau bốn đường kiếm, Quỷ Nhãn pháp trận bị chặt đứt liên kệ với thành trì chưa biết kia.

Bốn cây cột gãy, con mắt rơi vãi đầy đất.

Lâu Cận Thần bước lên tế đàn một bước, dùng kiếm đâm vào con mắt ở giữa tế đàn.

Răng rắc!

Tế đàn nứt ra một cái khe.

Ánh mặt trời bá đạo trên người Lâu Cận Thần từ mũi kiếm tuôn vào tế đàn, tế đàn bắt đầu thiêu hủy, bên trong dường như có thứ âm u phát ra thét chói tai.

Tiếng hét đó khiến tâm trí hắn có một giây hoảng hốt.

Lúc này trong lòng hắn dâng lên một tia vui mừng, mừng vì lúc mình ở lục cảnh đã không đến đây, nếu không thì phải đấu một trận vất vả.

Lúc này, Quý Phu Tử dường như phát điên, giơ tay nhào về phía Lâu Cận Thần, đá đấm lung tung.

Lâu Cận Thần nâng lên tay trái, ngón tay như kiếm chĩa lên trời, niệm:

"Âm dương vô cực, kinh lạc tá pháp, trấn!"

Hắn có thể một niệm dẫn động đạo vận trong thái dương, nhưng không thể tùy ý điều khiển đạo vận trấn áp trong Cự Kình Sơn.

Cho nên còn cần hắn niệm câu ngắn như chú ngữ này, hướng dẫn thể xác và tinh thần phù hợp âm dương.

Ngón tay của Lâu Cận Thần như ảo ảnh điểm vào giữa trán Quý Phu Tử.

Trong khoảnh khắc Quý Phu Tử đứng cứng ngắc, giống như bị sức mạnh cường đại trấn tâm thần.

Lâu Cận Thần mượn đạo vận của cả tòa Cự Kình Sơn trấn áp điên cuồng trong lòng Quý Phu Tử.

Hơn nữa ra ngoài Lâu Cận Thần dự đoán là, sâu trong lòng Quý Phu Tử còn ý thức bản ngã bảo vệ chặt chẽ.

Khi Lâu Cận Thần dời ngón tay đi, Quý Phu Tử lập tức ngồi xếp bằng, tiếp đó trong miệng niệm Nho Môn Thu Ngự Tâm Kinh.

Khí âm tà trong tế đàn bị mặt trời đốt cháy nhanh chóng tan biến.

Quý Phu Tử ở trong đó, thân thể cũng bị nướng đỏ.

Nhưng Quý Phu Tử không có rời đi, mà là cố chịu đựng thống khổ, chịu đựng bị nướng.

Khói đen không ngừng toát ra từ người Quý Phu Tử, tròng mắt liên tục chui ra từ lớp da của ông ta, bắn đi tứ tán.

Lúc này Lâu Cận Thần mới biết thì ra trong người của Quý Phu Tử đã bị nhiều tròng mắt ký sinh.

Lâu Cận Thần nhớ đến trong tòa thành mình vừa nhìn thấy, người ngồi trên ngai vàng toàn thân đều bị tròng mắt ký sinh, có vẻ như qua thêm vài ngày thì Quý Phu Tử cũng sẽ như vậy.

Ước chừng sau thời gian uống cạn tuần trà, không còn tròng mắt rơi ra từ người Quý Phu Tử, ông ta mở mắt ra, có chút yếu ớt đứng lên.

Quý Phu Tử bất ngờ vái Lâu Cận Thần.

Quý Phu Tử lúc này tuy vẫn không có mắt, xúc tu trong hốc mắt vẫn còn một mớ tròng mắt như trái nho, nhưng ông ta đã khôi phục lại khí chất ở Tù Thủy thành năm xưa.

Bình Luận (0)
Comment