Lâu Cận Thần chậm rãi nói: "Có thì sao, không có thì sao?"
Quý Phu Tử nghiêm túc nói:
"Nếu có thì hãy giao nó cho ta."
Quý Phu Tử không nói 'nếu không có', bởi vì ông ta chắc chắn rằng Lâu Cận Thần giữ đôi mắt.
"Tại sao phải giao cho phu tử?" Lâu Cận Thần đưa mắt nhìn mây mù ở núi xa, không quay đầu lại hỏi.
"Bởi vì đôi mắt này sẽ mang đến tai nạn, ngươi nhất định phải giao cho ta." Trong giọng nói của Quý Phu Tử chất chứa hoảng sợ.
Lâu Cận Thần hỏi:
"Tai nạn? Là tai nạn gì? Nếu phu tử có thể nhìn thấu sự đời, xem hiểu thiên tượng trên trời, còn có cái tai nạn gì lớn hơn cái hiện tại?"
"Cái này thì khác. Những người ở giới ngoại đều là tu sĩ, không phải đến hủy diệt giới vực, nhưng đôi mắt kia sẽ đưa Nhãn Ma theo dõi, nơi Nhãn Ma nhìn thì mọi thứ đều sẽ biến dị."
Giọng nói của Quý Phu Tử không bình tĩnh, thậm chí có một ít run rẩy, Lâu Cận Thần không biết trạng thái tinh thần của ông ta có bình thường hay không, cũng không rõ phải chăng hắn ta bị thứ gì mê hoặc, hắn không muốn giao cho ông ta.
Lâu Cận Thần còn nhớ năm xưa khi mình lấy được đôi mắt này thì đúng là bị một bàn tay vượt không gian vươn tới suýt bắt trúng.
Nếu không phải hắn trốn nhanh thì đã bỏ mạng trong tòa thành chưa biết kia.
Lâu Cận Thần hỏi:
"Phu tử lấy thông tin từ đâu?"
Quý Phu Tử trầm mặc một lát, tựa hồ đoán được nếu như không nói rõ ràng, Lâu Cận Thần căn bản sẽ không đưa mắt cho mình, bèn nói:
"Từ Quỷ Nhãn tế đàn trong thành, ta được gợi ý từ tế đàn."
Lâu Cận Thần nhíu mày hỏi:
"Phu tử không cảm thấy nơi mình lấy được gợi ý có gì kỳ lạ sao? Mời phu tử về cho!"
Lâu Cận Thần nghe Quý Phu Tử nói lấy được gợi ý từ Quỷ Nhãn tế đàn thì càng không thể nào đưa cho ông ta.
Quý Phu Tử nghe được Lâu Cận Thần nói như vậy, trong cơ thể dường như dâng lên một loại xao động.
"Ngươi nhất định phải giao cho ta, ta muốn cứu giới vực của chúng ta." Quý Phu Tử nói: "Ngươi không cho ta, ngươi sẽ hại chết tất cả mọi người."
Mắt Lâu Cận Thần lóe tia sáng sắc bén:
"Ta ngược lại cảm thấy nên phá hủy tế đàn kia thì đúng hơn."
Quý Phu Tử hít sâu, dường như bình ổn xao động và rục rịch trong người.
Nhưng đôi mắt của Lâu Cận Thần tỏa vòng sáng, hắn nhìn Quý Phu Tử, trên người ông ta cũng xuất hiện một luồng sáng đen kỳ lạ.
Quý Phu Tử đứng đó, trông như con mắt khổng lồ, Lâu Cận Thần cau mày nói:
"Phu tử, xem ra hôm nay đệ tử đành phải ra tay."
Lâu Cận Thần vừa dứt lời, Quý Phu Tử bỗng mở mắt ra, dưới mí mắt vươn ra những xúc tu dài cỡ ngón tay.
Trên xúc tu có nhãn cầu màu đen như hạt nho, xòe ra như hai bông hoa nhìn về phía Lâu Cận Thần.
Lúc này, Lâu Cận Thần cảm thấy thần khí xung quanh mình dường như bị đôi mắt này tách ra, khi hắn đối diện con mắt đỏ thì bị xâm nhập vào tâm, nhưng trong tâm hắn tuôn ra mặt trời đốt sạch con mắt định cắm rễ trong tâm, gần như cùng lúc đó, mắt hắn bắn ra ánh lửa của mặt trời.
Giữa ánh mắt của hai người mơ hồ hình thành một sợi chỉ, có ánh lửa mơ hồ mấp máy.
Lúc này, cả người Lâu Cận Thần giống như một vầng mặt trời, uy nghi và bá đạo của mặt trời vừa xuất hiện đã hóa thành ánh lửa rơi xuống người Quý Phu Tử.
Quý Phu Tử liên tục rút lui, Lâu Cận Thần đưa tay ra tóm lấy Quý Phu Tử. Ngọn lửa xung quanh hắn lại biến thành mây, tạo thành một bàn tay khổng lồ cầm ông ta trong tay, chỉ có một đám tròng mắt như hạt nho kia thì vẫn rực cháy.
Lâu Cận Thần cầm Quý Phu Tử, nhảy người lên, hóa thành một đoàn lửa đỏ vọt lên từ Kinh Lạc Sơn, hóa thành đường cong bay vút lên trời rồi rơi xuống Vô Nhãn thành.
Trong Vô Nhãn thành càng hoang tàn.
Những người không có mắt dường như không còn biết sửa sang nhà cửa, một đám người ngồi ở chân tường thẫn thờ nhìn trời, giống như đang cảm ứng tồn tại chí cao nào đó trong hư không.
Nhưng khi Lâu Cận Thần hóa thành một đoàn ánh lửa rơi vào trong thành lại mang theo hơi siêu nóng, nháy mắt kinh động tất cả người không có mắt.
Bọn họ nhìn về phía Quý thị học đường.
Lâu Cận Thần mặc kệ mấy chuyện này, hắn đi thẳng vào nhà ở sau Quý thị học đường. Lâu Cận Thần chưa từng đến nơi này, có vài lần hắn ghé qua cũng chỉ dừng lại ở đằng trước.
Nhưng hắn đã sớm đoán được tế đàn chắc chắn ở đây.
Tế đàn cũng không lớn, mà hình dạng là một con mắt, bên ngoài mắt là một khuôn mặt, tổng thể giống như là trên gương mặt chỉ mọc một con mắt.
Lâu Cận Thần đặt Quý Phu Tử lên Quỷ Nhãn tế đàn, vừa buông giam cầm, trên người ông ta có thứ điên cuồng bắn ra các loại tin tức, trong khoảnh khắc đã trao đổi với Quỷ Nhãn tế đàn.
Bốn cây cột khắc đầy phù văn dựng ở bốn phía tế đàn gắn đầy tròng mắt, chúng nó phát ra âm thanh vô hình.
Trên những cây cột gắn thứ như cái đĩa, trên đĩa xếp từng con mắt.