Tuy nhiên, hiện tại cảnh giới của hắn đã tăng lên, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được đạo vận của thái dương.
Loại đạo vận của thái dương này cách biệt một trời một vực với pháp vận hời hợt lúc trước.
Thiêu hủy, nóng cháy, bá đạo.
Khi Lâu Cận Thần cảm thụ đạo vận của thái dương tụ vào mũi kiếm, vung kiếm lên thì hắn bỗng ngừng lại, nhìn mặt trời trên cao.
Mặt trời này có truyền thuyết khác biệt trong lịch sử của thế giới này.
Nhờ có mặt trời xuất hiện đã xua tan sương mù trên mảnh đất này, thần bí bắt đầu tán loạn.
Hắn không biết mặt trời này rốt cuộc là tồn tại như thế nào, hắn cảm thụ mặt trời trên đầu phát ra đạo vận, rồi lại cảm thấy hơi khác với đạo vận của thái dương trong lòng mình.
Giống như thứ này là thái dương nhân tạo.
Lâu Cận Thần không biết đây có phải là ảo giác của mình không, tuy mặt trời trên đầu cũng tỏa đạo vận nhưng cảm giác không thuần túy.
Còn vầng trăng trong cảm thụ của Lâu Cận Thần thì rất tinh khiết, hắn đôi khi cảm thấy bên trong vầng trăng dường như có một đôi ánh mắt nhìn chăm chú mảnh đất này.
Môn tự pháp mang đến đạo vận không gian cho Lâu Cận Thần.
Còn về cảm thụ ý trấn áp từ sơn vận hoặc là ngũ hành đạo vận thì Lâu Cận Thần đều có cảm thụ rõ ràng.
Còn về âm dương, Lâu Cận Thần lại cảm thấy nó dính đến không gian và thời gian, đạo vận quá sâu rộng, trong một chốc khó thể nắm bắt, giống như người mù sờ voi.
Hắn lại tìm ra một con Trí Tuệ Chi Nhãn đã bị hắn cất giấu, lấy nó ra phong ấn vào tảng đá mà mình đứng.
Phong ấn đó là đồ án hình con mắt khổng lồ, con mắt này nằm ở giữa, xung quanh khắc trấn phong pháp văn, cùng với một kiếm ý mà Lâu Cận Thần để lại, nếu có sức mạnh từ bên ngoài nào phá vỡ phong ấn này sẽ bị kiếm ý của hắn tổn thương.
Đương nhiên, phong ấn nhỏ này gắn liền với dãy núi, không phải ai cũng có thể chạm đến bên trong phong ấn.
Mặc dù nó không ngừng giãy giụa, không ngừng cầu xin, nhưng vẫn như cũ bị Lâu Cận Thần phong ấn vào tảng đá.
Lâu Cận Thần còn uy hiếp nó thành thật trợ giúp hắn khai ngộ, như vậy còn có ngày được thả ra, nếu không thì hắn phong ấn vào hộp rồi chôn dưới đất vĩnh viễn.
Nó yên phận, ít nhất ở nơi này còn có thể ngắm cảnh biển mây, tốt hơn trong hộp đó nhiều.
Khi Lâu Cận Thần lại đả tọa, cảm thụ một ít đạo vận thường sẽ thêm một ít linh cảm, thí dụ như cảm ngộ thái dương đạo vận, trong lòng hắn tựa như khai ngộ, cảm thụ quang chi vận.
Không chỉ có tốc độ ánh sáng, còn có cảm giác gấp khúc của bóng sáng.
Lâu Cận Thần phát hiện Trí Tuệ Chi Nhãn xác thực huyền diệu, nhưng cũng không mạnh như hắn nghĩ, ít nhất nó không cách nào làm được trống rỗng sinh ra thứ gì, trống rỗng mà khai ngộ.
Nhưng nó có thể khiến người nhớ tới một số thứ đã xem nhẹ, hơn nữa có thể diễn sinh ra một vài thứ, từ cơ sở vốn có càng tiến một bước, việc này cũng là rất tốt.
Nhưng Lâu Cận Thần mới phong ấn con mắt kia chưa bao lâu thì có một người vào Kinh Lạc Cung.
Người này là Quý Phu Tử nhiều năm qua chưa ra khỏi thành.
Quý Phu Tử đã ở trong thành suốt nhiều năm.
Lâu Cận Thần không một lần đến thăm Quý Phu Tử, có một nguyên nhân là vì hắn cảm thấy Quý Phu Tử trở nên hơi kỳ dị, hắn sợ chính mình đi gặp đối phương, sẽ không kiềm được rút kiếm chém.
Quý Phu Tử là một người cực kỳ có chủ kiến, mất đi hai mắt thì càng là người như thế.
Cho nên Lâu Cận Thần chưa bao giờ tới gặp ông ta, nhưng điều này cũng không thể nói hắn đã quên Vô Nhãn thành, làm sao có thể quên được.
Đã bao nhiêu lần hắn đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Vô Nhãn thành.
"Phu tử, ngài đến rồi!" Đây là Lâu Cận Thần nói câu đầu tiên sau khi gặp Quý Phu Tử.
Đôi mắt của Quý Phu Tử nhắm lại, Lâu Cận Thần nhớ lúc trước trong đôi mắt đó mọc nhiều thịt non, hiện tại không biết dưới mí mắt có cái gì.
Tuy Quý Phu Tử nhắm mắt đưa mặt về phía Lâu Cận Thần, nhưng hắn cảm giác giống như bị người nhìn chăm chú.
Quý Phu Tử nói:
"Đúng vậy, ta đã đến, biển đời hóa bể dâu, quay đầu đã là trăm năm."
Lâu Cận Thần trong lòng cũng có một chút cảm thán, nói: "Phu tử đến đây thì hãy vào trong cung điện uống ly trà đi."
Quý Phu Tử hỏi:
"Không, Lâu Cận Thần, nhiều năm qua ngươi không đặt chân vào Vô Nhãn thành một lần nào, là vì lo lắng cái gì sao?"
Lâu Cận Thần còn chưa đáp lại, Quý Phu Tử đã nói:
"Con người thì sẽ có nỗi lo, đó là vì tồn tại tình nghĩa. Ngươi là một người nặng tình nghĩa, ta biết rõ, hôm nay ta đến, ngươi không cần suy xét những thứ này."
Quý Phu Tử hỏi:
"Được rồi, Lâu Cận Thần, ta hỏi ngươi, có phải ngươi có được một đôi mắt đặc biệt không?"
Lâu Cận Thần hỏi lại:
"Quý Phu Tử biết tin này từ đâu?"
Quý Phu Tử lạnh lùng hỏi:
"Ngươi không cần quản ta biết từ chỗ nào."
Lâu Cận Thần hơi nhướng mày, khoanh tay đứng nghiêng người, gió bay tới thổi áo choàng màu lam của hắn lên.