Nhưng rất nhanh, Tiêu Phi Quang không nói nữa, bởi vì có một giọng nói chen vào.
"Như vậy là không được, thừa dịp bản tôn tới chậm một chút các ngươi đã lén giao dịch là kỳ lắm nhé."
Quảng Văn Tôn Giả đến từ bao giờ.
Lúc mới đi vào Lâu Cận Thần có thấy tượng của Quảng Văn Tôn Giả đặt ở đó, nhưng trên tượng không có thần vận rõ rệt.
Hiện tại thần vận sáng rực.
Quảng Văn Tôn Giả nói:
"Bản tôn bỏ ra rất nhiều tiền mới có được Diệu Đạo cung, không thể lỗ vốn."
Lại là có người nói: "Tôn giả nổi tiếng như vậy, chúng ta nào dám giao dịch với tôn giả?"
Người nói là Tiêu Phi Quang của Ngân Hà Kiếm Phái.
Lời này thốt ra rơi vào yên tĩnh.
"Tiểu bối của Ngân Hà Kiếm Phái, dù là chưởng môn của các ngươi đến cũng không dám nói chuyện như vậy với ta!"
Nhưng lúc này bóng dáng của Tiêu Phi Quang đột nhiên biến mất.
Sau đó một bóng sáng xuất hiện, Lâu Cận Thần nhìn thấy bóng sáng kia hiện ra, song song đó là một ánh đao chợt lóe.
Bóng sáng mở miệng nói:
"Nghe đồn Quảng Văn Tôn Giả không chỉ biết hết các việc trong Tinh Vũ, càng là pháp thuật thông huyền, bổn tọa là Ngân Hà Kiếm Phái Kỷ Thanh Phong, xin lĩnh giáo pháp thuật của tôn giả."
Đối phương nói xong, bóng dáng như ánh đao đó hóa thành vệt sáng chợt lóe.
Đâm về phía Quảng Văn Tôn Giả.
Hiển nhiên Quảng Văn Tôn Giả không đến đây bằng người thật, chỉ nghe hắn ta vừa kinh vừa giận nói:
"Kỷ Thanh Phong, ngươi dám cướp Diệu Đạo cung của ta!"
Trong lúc Quảng Văn Tôn Giả quát lên thì ánh kiếm lại đột nhiên biến chậm, giống như Diệu Đạo Cung rõ ràng không lớn nhưng lúc này trở nên mênh mông.
Lâu Cận Thần nhìn ánh kiếm kia thì như thấy ngân hà cuồn cuộn, không phải đâm một đường thẳng mà là gấp khúc, tách ra vô số bọt sóng ánh kiếm trập trùng tiến lên.
Đây là sóng kiếm ngưng tụ, như vô số kiếm ngưng kết thành dòng sông kiếm cuồn cuộn, vừa có loại gặp mạnh thì biến đổi của nước, lại có sự bá đạo như sóng dữ không chỗ không ở.
Lâu Cận Thần nhìn chằm chằm, kiếm quang càng lúc càng lớn, biến thành ngân hà ngập trời trong mắt hắn, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Hắn tựa hồ đang đứng bên bờ sông, cảm nhận được khí thế của dải ngân hà, đồng thời nghe thấy sóng không phải là tiếng sóng mà là âm thanh của vô số chú âm hội tụ lại.
"Giết, giết, giết, giết, giết . . ."
Âm thanh này tụ lại thành tiếng sóng.
Toàn bộ ý thức của hắn như thể bị cơn gió ven sông làm cho sợ hãi, một cơn đau dữ dội ập đến.
"Thiếu niên, ngươi to gan lắm, không muốn sống nữa!"
Cùng với âm thanh này là một làn gió thổi tới, thổi hắn bay ra trạng thái đứng ven sông nhìn nước sông chảy.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy ánh kiếm nhỏ bé bắn tới tượng của Quảng Văn Tôn Giả.
"Kỷ Thanh Phong, nếu ngươi dám cướp đi Diệu Đạo cung của ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua!"
Đây là âm thanh cuối cùng Lâu Cận Thần nghe được, bởi vì khi hắn ra khỏi 'bờ sông', hắn cũng đồng thời rời khỏi Diệu Đạo cung.
Một cơn đau đầu kịch liệt ập đến, Lâu Cận Thần không khỏi ôm đầu.
Đã nhiều năm rồi hắn mới bị thương một cách khó hiểu như vậy.
Một thời gian sau, hắn dần dần quen với cơn đau dữ dội, hắn biết mình đã bị tổn thương thần.
Tuy nhiên, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong Diệu Đạo Cung, hắn lại cảm thấy chính mình thu hoạch càng nhiều.
Biết đấu tranh chém giết bên ngoài giới vực càng kịch liệt hơn.
Cũng được nhìn thấy kiếm thuật của một kiếm phái lớn ngoài giới vực cao minh cỡ nào.
Kiếm thế huyền diệu tỉ mỉ kết hợp với bá đạo khiến người ngưỡng mộ.
Hơn nữa, hắn có thể khẳng định là Quảng Văn Tôn Giả nắm giữ Diệu Đạo Cung, khi hắn nhìn Kỷ Thanh Phong ra tay thì Diệu Đạo cung thoáng chốc biến rộng lớn vô biên, cảm giác đó hiển nhiên là có không gian chi pháp được thi triển trong đó, nhưng vẫn bị một kiếm của Kỷ Thanh Phong phá.
Lâu Cận Thần từ trong cung đi ra, cảm thụ lạnh giá, nhìn mây tan rồi hợp trong gió.
Tiếp đó, hắn cảm nhiếp âm dương, điều dưỡng 'thần thương' của mình.
Mà ở Trung Châu đại lục, trong hoàng cung của Đại Châu vương triều.
Châu Võ Nghiệp sai người bày lên tế án, hơn nữa khắc một linh bài vị, trên đó khắc cái tên.
"Ngân Hà Kiếm Phái, Nộ Hà Kiếm Quân, Kỷ Thanh Phong!"
Bày biện hương án, Châu Võ Nghiệp sai người dâng hương, hơn nữa khiến người ở nơi đó không ngừng niệm tụng tên trên linh bài vị.
Lặp lại nhiều lần, ba ngày sau, linh bài vị bắt đầu xuất hiện linh quang.
Khói trong lư hương cuộn tròn quấn quanh với ánh sáng từ linh bài vị, chậm rãi kết thành hình dạng một người.
"Bổn tọa là Kỷ Thanh Phong, ngươi đến từ Yên Lam Giới sao?" Người ngưng kết từ khói hỏi.
Châu Võ Nghiệp tiến lên một bước, hắn ta cũng nhìn ra được Kỷ Thanh Phong có thực lực mạnh cỡ nào, cho nên mặc dù là người mạnh nhất Yên Lam Giới thì hắn ta không dám sơ suất.
"Tại hạ là Châu Võ Nghiệp, người chấp chưởng Châu quốc trong Yên Lam Giới, kính chào Kỷ chưởng môn."
Châu Võ Nghiệp tự xưng và xưng hô Kỷ Thanh Phong đều có chú ý, hắn ta không có tự xưng chính mình là hoàng đế, chỉ nói mình là người chấp chưởng một nước, hắn ta không gọi đối phương là Kiếm Quân, mà là xưng chưởng môn.