"Ồ, Châu Võ Nghiệp, Yên Lam Giới đệ nhất nhân, ta biết ngươi." Kỷ Thanh Phong hiển nhiên không phải là loại người giấu giếm, nói chuyện rất ngay thẳng, tính khí hiển nhiên cũng là táo bạo.
"Yên Lam tiểu giới, đệ nhất nhân không đáng nhắc đến." Châu Võ Nghiệp nói.
"Mặc dù là tiểu giới, nhưng nếu có thể trở thành đệ nhất thì nhất định là anh kiệt trong cõi người. Nếu như ngươi nguyện ý gia nhập Ngân Hà Kiếm Phái, bổn tọa có thể thu ngươi làm đệ tử thân truyền." Kỷ Thanh Phong nói.
Châu Võ Nghiệp ánh mắt lóe lên, hắn ta không biết nhiều về bên ngoài, tuy đã gặp Nộ Hà Kiếm Quân, nhưng không biết kẻ này đứng ở vị trí nào trong toàn bộ Tinh Vũ.
Đương nhiên, hắn ta càng không dám từ chối, bởi vì hắn ta biết, chính mình tuy rằng là Yên Lam Giới đệ nhất nhân, nhưng kém xa đối phương.
Tuy nhiên, Châu Võ Nghiệp chấp chưởng một nước nhiều năm, biết việc này tuyệt đối không thể từ chối, mà không từ chối thì tốt nhất là đồng ý, nếu phải đồng ý vậy cần làm thật nhanh, còn có thể lấy thông tin từ đối phương, nhanh chóng làm ứng đối.
Châu Võ Nghiệp liền nói:
"Được chưởng môn xem trọng là phúc của đệ tử."
"Nhưng trong lòng đệ tử vẫn luôn có nghi hoặc, không biết chưởng môn có thể giải đáp cho đệ tử không?"
Sau khi trong lòng hắn ta làm ra quyết định, hắn ta liền tự xưng là đệ tử.
Kỷ Thanh Phong lên tiếng:
"Ngươi muốn hỏi vì sao bổn tọa dẫn dắt toàn bộ môn phái đến phá Yên Lam Giới nhỏ bé của các ngươi đúng không?"
Châu Võ Nghiệp không có trả lời mà chỉ hành lễ, Kỷ Thanh Phong hiển nhiên cũng không cần hắn ta trả lời, liền tiếp tục nói: "Việc này hiện tại ngươi không cần biết, chỉ cần biết sau khi phá giới hãy kiềm chế dân chúng, không cần khủng hoảng, Ngân Hà Kiếm Phái không phải là môn phái tà dị, không cần huyết thực, không cần hiến tế."
"Đệ tử, tuân mệnh." Châu Võ Nghiệp hỏi: "Xin hỏi chưởng môn, ngày phá giới là khi nào?"
"Ba tháng sau." Giọng nói của Kỷ Thanh Phong truyền ra từ làn khói, thân hình đã tan biến.
Châu Võ Nghiệp khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn trời, ba tháng nữa?
Châu Võ Nghiệp bắt đầu, tuy hắn ta đã nghĩ đến ngày này, nhưng khi nó đến thật, dù hắn ta là vua của một nước, người mạnh nhất cõi này cũng khó tránh cảm thấy hoảng sợ.
"Mang rượu tới." Châu Võ Nghiệp hô lớn.
Người hầu lên tiếng:
"Vâng!". . .
Hoàng thất Đại Châu biết rất ít về thế giới bên ngoài, nhưng Linh Vu Điện thì biết nhiều.
Trên đời này, một trong những nơi cổ xưa nhất là Linh Vu Miếu.
Dù ở trong thời đại giới vực phủ sương mù thì Linh Vu Miếu cũng đã tồn tại.
Lúc này trong Linh Vu Miếu có hai người đang đứng trên tế đàn.
Một người lớn tuổi nhìn bầu trời, từ nơi này có thể rõ ràng nhìn thấy thác nước màu bạc từ vũ trụ chảy xuống.
"Sắp rồi, tối đa không vượt qua ba tháng, màng của giới vực này sẽ bị phá mở."
Nói chuyện là một lão vu nữ da mặt nhăn nheo, bà ta mặc áo đen, cổ áo và ống tay áo thêu chỉ vàng.
Người đứng bên cạnh trông rất trẻ tuổi, búi tóc, một cây trâm như ý màu xanh cắm vào tóc.
Nàng cũng mặc áo vu màu đen, nhưng chỗ cổ áo và ống tay áo thêu chỉ bạc.
Thị Y Vân nói:
"Nhưng chúng ta cầu nguyện với Vu Thần mà vẫn không được đáp lại."
Lão vu nữ im lặng nhìn bầu trời, qua thật lâu mới nói: "Vu Thần bất tử, nhưng khả năng rơi vào cảnh khốn khó, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng, Linh Vu Miếu có kẻ địch lớn trong Tinh Vũ."
"Vâng, Miếu Chủ." Thị Y Vân lên tiếng, qua nhiều năm, nàng đã thành người có chức vị cao trong Linh Vu Miếu. ...
Trong khoảng thời gian này, ở thiên hạ ai biết xem thiên tượng đều là ngày đêm ngước nhìn tính toán nghiền ngẫm thời gian thác nước màu bạc phá giới.
Có một nơi tên là Long Sào, có thể gọi là tòa thành, cũng có thể nói là núi.
Long Sào này xây trong dãy núi.
Dãy núi vòng quanh như ổ, chính giữa có hồ, ngọn núi vòng quanh hồ giống như cánh hoa sen, nên Long Sào này còn có cái tên khác là Liên Hoa thành.
Ai vào Long Sào đều biết lai lịch của Hoạn Long thị.
Nghe nói, trước kia có người thấy long bay lượn trong vân vụ nên sinh ra ý tưởng hoạn xà hóa long.
Ban đầu là hoạn xà hóa giao, rồi mới hóa long.
Chỉ là phương thức này không ngừng phát triển và ưu hóa, dần bỏ từ rắn hóa rồng, mà tìm tồn tại càng có linh tính hơn nuôi thành rồng.
Thí dụ như Lâu Cận Thần đã từng đạt được một con 'xà tinh'.
"Giới vực mà bị phá thì chúng ta có thể cưỡi rồng lên trời, hãy chuẩn bị sẵn sàng, từ rồng về Tinh Vũ."
Trên ngọn núi phía bắc Long Sào, một người có gương mặt dài, nhìn không ra bao nhiêu tuổi ngồi trên giường rồng, bưng ly rượu, nhìn bầu trời rồi hưng phấn nói. . . .
Trong Vô Tận Sơn, quốc sư Vương Dách cầm sợi chỉ nhanh chóng đâm xuyên hư không trước mặt.
Hư không dần dần không còn mơ hồ, chậm rãi đông lại như lá cờ trong gió.
Trong hư không có đồ án đang hình thành.
Đồ án đó giống như hoa văn màu trắng trên nền trời đen, giống hình dạng phụ nữ. . . .