Đột nhiên, một đêm nọ, hắn dường như nghe thấy bên tai mình có tiếng kêu leng keng, như có thứ gì đó bị gãy.
Hắn mở ra hai mắt xem hướng tây nam, tiếp đó hắn nhìn thấy thác nước trong trạng thái tĩnh bỗng động, như thể biến thành một thác nước thực sự, từ trên cửu thiên đổ ập xuống.
Sóng bạc vỗ xuống dưới, vân khí bên dưới tán loạn.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy sóng bạc ở bên dưới tản ra.
Lại qua một lúc sau, hắn đã không thấy thác nước màu bạc kia nữa, chỉ trông thấy vân vụ.
Giây phút này trong thiên địa, người bình thường cũng bừng tỉnh, mà tu sĩ thì bay ra nơi tu hành, hoặc ở đỉnh núi, hoặc lên nóc nhà, hoặc từ trên mây nhìn về hướng đó.
Có người hoảng sợ, có người hưng phấn, có người mờ mịt . . .
Nhiều người trong Giang Châu bay về phía Kinh Lạc Cung.
Cộng thêm Cự Kình Sơn vốn có người, trong khoảnh khắc hơn trăm tu sĩ tụ tập.
Trong đó có Tiết Bảo Nhi và Yến Xuyên, cả Thương Quy An, vì họ có quan hệ thân thiết với Lâu Cận Thần nên đạp mây đến bên cạnh hắn.
Mọi người đều không nói chuyện, chỉ nhìn bầu trời phía tây.
Trước đại thế thiên địa như vậy, vô luận là ai đều sẽ có một loại cảm giác vô lực.
Bọn họ đứng ở đây xem, suốt một ngày.
Một ngày sau, có gió thổi đến nơi này.
Hơn nữa trong gió mang theo mưa.
Lâu Cận Thần vươn tay bắt một nắm gió và mưa, chậm rãi nói:
"Mưa và gió này không thuộc về nơi đây."
Lúc này, có một thanh âm lớn vang lên:
"Ngân Hà Kiếm Phái vào giới chỉ vì lấy một vài thứ, không vì xâm chiếm, người trong giới đừng sợ!"
Lâu Cận Thần nghe ra âm thanh này là của chưởng môn Ngân Hà Kiếm Phái, Nộ Hà Kiếm Quân Kỷ Thanh Phong.
"Sư huynh, ngươi cảm thấy hắn nói là thật sao?" Thượng Quy An hỏi.
"Cho dù nói là sự thật cũng chưa chắc đáng tin, huống chi không chỉ có môn phái của hắn tiến vào, khi tu hành còn thấp kém thì người ta là dao thớt, mình là thịt cá!...
Nói Yên Lam Giới nhỏ là cách nói của người ngoài giới, là so sánh với toàn bộ Tinh Vũ.
Còn với người trong giới thì nó rộng lớn, có rất nhiều người cả đời chưa từng rời khỏi Giang Châu.
Ngay cả Lâu Cận Thần cũng có nhiều nơi trong giới vực chưa từng đi, nếu vẽ những nơi hắn đã đi sẽ phát hiện phạm vi không quá rộng.
Đi trên biển, cũng chỉ đến núi lửa luyện kiếm một lần, đi hướng Trung Châu xa nhất chỉ tới Hỉ Yến Chư Thần Sơn.
Lâu Cận Thần không đi xa hơn ngoài biển, hắn không rành lắm, có lẽ sẽ có một ít hải tộc thần bí, có lẽ còn có tồn tại càng cổ xưa.
Thí dụ như quần dảo bán nguyệt, bên dưới Quân Lai đảo còn có dãy tượng người cổ xưa, có lẽ sẽ có một vài thứ, nhưng Lâu Cận Thần chưa từng đến.
Lúc này, không biết có bao nhiêu người hoặc phi nhân ngước đầu nhìn bầu trời vỡ ra.
Dù Lâu Cận Thần là tu sĩ đệ thất cảnh cao cường thì cũng chỉ là một trong những chúng sinh.
Trong Tinh Vũ mênh mông, tu sĩ trong một tiểu giới ngước nhìn trời sao, ai thèm để ý tới hắn?
Các ân oán lớn nhỏ trong giới vực, trời lệch vì giới vực xao động, quỹ tích đời người có nhiều lúc không phải đường nét cố định. . . .
Đại Châu hoàng cung, Châu Võ Nghiệp ngước đầu nhìn bầu trời.
Nhiều người trong cung cùng ngẩng đầu lên, bọn họ thấy những vệt sáng bạc như sao băng rơi xuống ngay vị trí Đại Châu hoàng cung.
Hơn mười ánh sáng bạc rơi xuống, xuyên qua bầu trời, trực tiếp rơi xuống Đại Châu hoàng cung, khi rơi dường như rất nhẹ nhàng.
Ánh sáng bạc bùng nổ, có hơn mười kiếm sĩ mặc áo màu bạc, sở dĩ họ được gọi là kiếm sĩ là vì trên người toát ra túc sát sắc bén hơn tu sĩ khác.
Trong đó có một vị kiếm sĩ tướng mạo tuấn tú, mặt trắng không có râu, lông mày như kiếm, đôi mắt sắc bén, chiếc áo bạc của hắn ta lại khác với những kiếm sĩ khác.
Áo của hắn ta thêu hoa văn màu vàng, đáp xuống cung điện đối diện với Châu Võ Nghiệp, nhìn xuống hết thảy, Châu Võ Nghiệp liếc mắt nhận ra đối phương hẳn là sư phụ chưa gặp mặt của mình.
Chưởng giáo Ngân Hà Kiếm Phái, Kỷ Thanh Phong.
Kiếm sĩ áo trắng khác rơi trên các nóc cung điện khác, mơ hồ có xu hướng bảo vệ xung quanh, lấy Kỷ Thanh Phong cầm đầu.
Châu Võ Nghiệp dẫn dắt văn võ trong cung tiến lên chào, Kỷ Thanh Phong bay xuống từ nóc điện.
Châu Võ Nghiệp nói:
"Bái kiến chưởng môn."
"Tốt."
Kỷ Thanh Phong quan sát Châu Võ Nghiệp ở trước mặt, trong giới này có người vì liên hệ với Bí Linh mà xuất hiện trên Nhân Tu Bảng, bên ngoài cũng có phương pháp biết tình huống trong này.
Châu Võ Nghiệp là người chấp chưởng đệ nhất vương triều trong giới vậy mà dễ dàng cúi đầu bái sư, thật ra Kỷ Thanh Phong hơi nghi ngờ.
Làm một môn phái cao cao tại thượng, có thể bay trong Tinh Vũ vốn không nên quan tâm đế vương của một tiểu giới, nhưng việc kế tiếp cần người trong giới vực này làm.
Tốt nhất là để người đệ nhất giới vực này trợ giúp, mà cần người khác hỗ trợ chỉ là giao dịch, không nên biến đối phương thành người mình.