Ánh mặt trời nơi đáy lòng hắn, xuyên qua thất khổng và lỗ chân lông, luồng tử khí trong linh hồn kia giống như cái lạnh bị xua đuổi đi.
Cả người hắn đứng trong vùng bóng tối này, giống như một mặt trời.
Chỉ nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn bảy ngôi sao kia và nhìn thấy cả bảy đường sáng kết hợp thành một đường sáng và đáp xuống.
Vào thời khắc nó đáp xuống, nó đã ở gần sát người, cắt qua pháp quang hộ thân của hắn, sau đó chỉ mới quét qua một tấc liền bị chặn lại, đó là Kiếm Hoàn của hắn hoà vào trong pháp quang hộ thân, chặn kiếm quang lại.
Cùng lúc đó, nhìn thấy bên cạnh Lâu Cận Thần, ánh sáng trên cơ thể tăng lên như thể một cánh cửa vô hình mở ra trong bóng tối, những kiếm quang kia trượt khỏi cơ thể của Lâu Cận Thần, mà Lâu Cận Thần cũng biến mất trong bóng tối.
Lâu Cận Thần vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhưng lại giống như vừa chui ra từ một tấm vải màu đen.
Vị trí của Lâu Cận Thần không thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhưng không còn vùng trời tối tăm kia nữa, chỉ nhìn thấy một bức tranh treo trên bầu trời, chớp chớp ánh sáng đen trắng.
Lâu Cận Thần chỉ về phía Tiêu Phi Quang, ánh sáng trắng trên người liền phóng ra, giống như một con hổ trắng có linh hồn vọt ra từ trên người hắn, vồ về phía Tiêu Phi Quang.
Tiêu Phi Quang vừa suy nghĩ, kiếm đồ kia lại quấn lấy hắn ta và hai sư đệ của mình, trong khoảnh khắc kiếm quang bổ xuống, bọn hộ kinh hoàng hoá thành một đường ánh sáng bay lên trời, đáp xuống một đám mây.
Tuy nhiên, chùm ánh sáng trắng đó lại đột nhiên cuộn lại, xoáy tròn như một cơn gió, đồng thời vang lên tiếng kiếm gầm, trong nháy mắt, đuổi về phía Tiêu Phi Quang, Tiêu Phi Quang vừa đứng vững liền có một mảng ánh sáng màu trắng vàng tới trước mặt mình.
Hắn ta cũng không thể không cảm thán, tên Lâu Cận Thần này đấu kiếm, có được thời cơ thì không tha cho người khác.
Hắn ta khua ống tay áo, bảy đường kiếm quang hoá thành từng tia sáng lạnh lẽo, đâm ra theo hình xoắn ốc, vốn muốn ngăn chặn Kiếm Hoàn của Lâu Cận Thần nhưng khi bảy đường kiếm quang xuyên vào trong ánh sáng Kiếm Hoàn lại chỉ cảm nhận được một vùng trống rỗng, giống như thể vốn không có thứ gì cả, chỉ có một cảm giác sắc bén mơ hồ từ thân kiếm hắn ta quét qua.
Điều này lại khiến hắn ta biết rõ nếu ánh kiếm kia rơi vào người mình, đầu của mình chắc chắn sẽ không giữ nổi.
Ưu điểm lớn nhất của Kiếm Hoàn chính là hư thực vô định, gửi gắm vào thần niệm, linh động nhanh chóng.
Nó chuyển động như gió, xuyên qua mọi lỗ hổng, ánh sáng của nó như ánh sáng mặt trời nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo vô biên.
Khoảnh khắc ánh kiếm chạm tới cơ thể hắn ta, thanh kiếm của hắn ta chưa thể ngăn chặn lại được thì đã cảm thấy có chút không kịp rồi.
Hắn ta khua ống tay áo.
Vào lúc này, y phục trên người hắn ta có một tầng pháp quang huyền diệu bao phủ lấy, chính là kiếm đồ trước đó.
Kiếm đồ của hắn ta là một món pháp bảo cực kỳ huyền diệu.
Nó có thuộc tính không gian, có thể cuốn người vào trong bức đồ, tiêu diệt kẻ địch bằng diệu pháp, mặt khác cũng có thể cung cấp cho hắn ta độn thuật và phòng ngự.
Hắn ta vung tay áo, ánh sáng của Kiếm Hoàn đang nhảy múa liền giống như chìm xuống bùn.
Chỉ nhìn thấy ống tay áo hình thành nên một lỗ trập màu đen, cuốn kiếm quang vào trong đó.
Hai vị sư đệ bên cạnh Tiêu Phi Quang mỉm cười vui vẻ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi kia, trong lòng bọn họ rất loạn, rất kinh ngạc, rất hoảng. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng đại sư huynh của mình vậy mà cũng không phải là đối thủ, vậy mà chạy thoát rồi còn bị đối phương truy sát suốt chặng đường.
Bọn họ biết rất rõ rằng kiếm đồ của đại sư huynh mình là thứ mạnh mẽ và huyền diệu đến mức nào.
Hiện tại nhìn thấy chùm ánh sáng trắng đáng sợ kia cuối cùng cũng bị đại sư huynh thu lại rồi, đương nhiên bọn họ rất vui mừng, trên mặt cười tươi toe toét, đang định nói chuyện thì lại nhìn thấy sắc mặt của đại sư huynh bọn họ thay đổi.
Bởi vì ống tay áo của hắn ta đã có ánh sáng trắng chui ra.
Nó giống như chiếc áo choàng bao phủ lấy ngọn đèn, ánh sáng ngọn đèn chiếu qua khe hở trên vải mỏng.
Hắn ta vội vàng vung tay áo, một chùm ánh sáng trắng liền bị hất ra xa hơn mười dặm.
Pháp niệm của Lâu Cận Thần vừa siết chặt, chùm ánh sáng trắng kia nhanh chóng thu gọn lại, chùm kiếm quang này giống như người đang hít thở, như người đang co rút cơ thể.
Vừa siết chặt liền thu gọn lại, là lực gom lại, là sự buộc chặt của con tim.
Chỉ trong chốc lát liền bung tách ra, mà mặt Tiêu Phi Quang biến sắc, vung ống tay áo, cuốn hai vị sư đệ vào trong đó, rồi lại xoay người hoà vào hư không, không phân biệt được, biến mất không thấy đâu.
Ở nơi cách Kinh Lạc cung một trăm dặm phía ngoài, có ba người bước ra từ trong hư không, quay đầu nhìn về phía Kinh Lạc cung.
"Đại sư huynh, người này..."
Người nói đang nói đến đây liền không tiếp tục nói nữa, bởi vì hắn ta quả thực không biết nói gì.