Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 927 - Chương 927: Tìm Lửa (1)

Chương 927: Tìm lửa (1) Chương 927: Tìm lửa (1)

Âm thanh mà Lâu Cận Thần từng nghe qua trong sóng kiếm của trưởng môn Ngân Hà Kiếm Phái là từng tiếng 'giết'

Mà ở đây lại giống như binh khí trên chiến trường va quệt vào nhau, cũng đều có 'sát ý' dày đặc.

Chỉ nhìn thấy ngón tay của Lâu Cận Thần vẽ một vòng trên người.

Trong chốc lát, trong vùng sóng biển màu bạc kia nổi lên một vùng nước xoáy, một mạch nước ngầm đột nhiên xuất hiện, điều này khiến Tiêu Phi Quang lại nhíu mày, bởi vì hắn ta phát hiện thế của sóng kiếm của mình bị đối phương cắt đứt rồi.

Toàn bộ làn sóng kiếm trở nên có chút trúc trắc.

Trong lòng hắn ta đã xác định tên Lâu Cận Thần này không hổ là đệ nhất kiếm thuật trong giới này.

Từ bao đựng kiếm, ngón trỏ hắn ta hất ra, một luồng ánh sáng bạc mỏng bay ra, vào khoảnh khắc ánh sáng bạc bay ra, trong khoảng không xuất hiện một tiếng kiếm gầm như xé toạc.

Trong quá trình ánh kiếm kia chém về phía Lâu Cận Thần, lại một kiếm hóa thành hai kiếm, hai kiếm vỡ thành bốn kiếm, bốn kiếm vỡ thành tám kiếm...

Trong nháy mắt, vốn chỉ một đường kiếm quang rõ nét đã hoá thành vô số ánh kiếm hư ảo.

Ở nơi đan xen thực hư đó lại giống như một con thác sóng kiếm đổ xuống.

Vùng không gian nơi Lâu Cận Thần đang đứng đều bị bao phủ.

Từ góc nhìn của Lâu Cận Thần, vùng kiếm quang đổ xuống kia như bao trời phủ đất, phá vỡ hết sơn vận pháp thế mà hắn ngưng kết trong hư không kia. Cho dù là đường kiếm quang đầu tiên chưa bị phá vỡ nhưng liên tục những kiếm quang phía sau đều có thể bị tan rã ngay lập tức.

Hắn biết loại kiếm thế chồng nhau này, bản thân hắn cũng đã từng sử dụng.

Chỉ là đối phương lại thật sự biến được một thanh kiếm thực thành một vùng 'hư kiếm', nhưng nếu nói thật sự là hư ảnh và có thể không quan tâm đến nói, vậy chính là tự mình tìm cái chết rồi.

Giữa sự đan xen thật giả kia, ảo là thực mà thực là ảo.

Vô số thanh kiếm, cũng có thể nói là chỉ một kiếm kia.

Lâu Cận Thần chu môi thổi ra một luồng gió.

Đây là một luồng gió màu vàng.

Bạch Hổ Kiếm Hoàn thật sự rời khỏi lồng phổi.

Chỉ nhìn thấy ánh sáng của Kiếm Hoàn kia giống như cơn gió, trong mơ hồ thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dạng của một con hổ, bổ nhào vào trong vùng sóng kiếm kia.

Tiêu Phi Quang nghe được tiếng hổ gầm, toàn bộ tâm trí tập trung lại, trong lòng hắn ta kinh ngạc, làn sóng kiếm đan xen hư thực vô định kia vậy mà đã bị kiếm quang của đối phương phá vỡ rồi.

Chỉ nhìn thấy kiếm quang của đối phương giống như một cơn gió, đột nhiên cuốn tròn và va chạm vào, hắn ta cảm nhận được kiếm ý dao động xơ xác tiêu điều nhưng lại như có thể xuyên vào xương cốt tâm thần.

Ngón tay hắn ta lại lần nữa hất từ miệng bao đựng kiếm, hơn nữa không chỉ một lần, sau khi liên tục hất sáu lần.

Sáu đường kiếm bạc kết lại với đường kiếm quang kia trước đó.

Ánh mắt của Lâu Cận Thần ngưng đọng, hắn cảm nhận được lúc này trên bảy thanh kiếm này sản sinh ra một đường pháp vận huyền diệu.

Ngay sau đó, lại nhìn thấy trong tay Tiêu Phi Quang xuất hiện một bức tranh, bức tranh có nền đen, phía trên có bảy ngôi sao màu bạc giống như chiếc thìa.

Chỉ nhìn thấy hắn ta ném bức tranh vào hư không, trời đất liền biến sắc.

Trời đất dường như đảo lộn vào lúc này.

Vốn còn là ban ngày nhưng vào thời khắc này đã chuyển thành đêm đen, Lâu Cận Thần phát hiện mình đừng trên một vách đá, trước mặt là một vùng bóng tối.

Ngay cả Kinh Lạc cung cũng không thấy đâu nữa, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có bảy ngôi sao màu bạc đang lấp lánh trên bầu trời đêm đen kịt.

Lúc hắn nhìn thấy bảy ngôi sao, trong lòng đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác chết chóc, đó làm loại cảm giác chết chóc xâm chiếm thẳng vào linh hồn.

Bảy ngôi sao lấp lánh, trong lòng hắn đoán rằng đó chính là bảy thanh kiếm của Tiêu Phi Quang, nhưng bảy ngôi sao lại không phát ra kiếm quang, chỉ có ánh sao chớp tắt.

Mà những ngôi sao lấp lánh kia lại giống như ánh kiếm vô hình, tác động trực tiếp lên linh hồn hắn, mỗi lần chớp tắt đều giống như đang rạch vào linh hồn hắn, luồng tử khí này càng lúc càng nồng đậm.

"Bắc Đẩu?"

"Bắc Đẩu chủ về cái chết?"

Trong lòng Lâu Cận Thần lúc này đang nghĩ đến điều này, hắn không biết trong tinh vực này có Bắc Đẩu Thất Tinh hay không, nhưng vào lúc này, Lâu Cận Thần lại cảm nhận được tử khí trong truyền thuyết kia tràn vào linh hồn mình.

Tên Tiêu Phi Quang này, tên đệ tử Ngân Hà Kiếm Phái này, vậy mà lại có năng lực như vậy?

Kiếm đồ, kiếm trận?

Những điều này chỉ là những suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, bởi vì hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tử khí tràn vào trong tim hắn kia giống như nước băng vô hình trút xuống, sát ý lạnh lẽo kia thấm vào xương tuỷ linh hồn.

Trong lòng hắn bắt đầu khao khát mặt trời chói chang, mặt trời rực sáng mọc lên từ đáy lòng hắn, như thể mọc lên từ nơi sâu nhất, như thể nó đã luôn tồn tại ở đó, chỉ cần không bị người khác khiêu khích thì nó sẽ không dâng trào, còn sau khi bị người khác khiêu khích, nó sẽ lập tức có phản ứng.

Bình Luận (0)
Comment