Nói chính xác thì bên phía 'Táo Vương Xã' thực ra không có nhiều thông tin về 'Hoả Thần giáo'.
Bởi vì người của Táo Vương Xã nói rằng Hoả Thần trong tinh vũ cực nhiều, mà Hoả Thần của Yên Lam giới chẳng qua chỉ là một 'tiểu thần' địa phương.
Điều mà người của Táo Vương Xã biết chính là 'Hoả Thần' này không phải từ bên ngoài đến.
Tín ngưỡng trong Yên Lam giới cũng đứt quãng không liên tục, dòng thời gian lại rất dài.
Điều này khiến phỏng đoán trong lòng hắn càng nhiều hơn mấy phần.
Sau đó, hắn tìm thấy những người thuộc Hoả Thần giáo.
Chỉ là Hoả Thần giáo hiện đã phân rẽ rồi, một phái là do Khưu Văn đứng đầu, đang thoát khỏi ảnh hưởng của 'Hoả Thần' điên cuồng kia.
Mà Lâu Cận Thần không phải tìm bọn họ mà muốn tìm một phái khác.
Người của phái đó đã suy đồi đến mức thiêu đốt người sống, đã đi đến sự điên loạn và sa đọa.
Bọn bọ đã bị Khưu Văn liên kết với những người khác đuổi ra khỏi Giang Châu rồi.
Lúc Lâu Cận Thần tìm thấy, bọn họ đang tiến hành hoả tế.
Mười mấy người bị buộc trên giá lửa, đã chết rồi, ý thức 'Hoả Thần' của bọn họ đang được thu hồi, mà Lâu Cận Ngôn ở xa xa nhìn thấy, ý niệm của hắn vừa động liền bùng lên cùng với thần niệm của ngọn lửa bốc lên kia.
'Hoả Thần' kia là có vấn đề, là điên rồ, vì vậy lần trước hắn mới có thể khiến thần niệm phụ thuộc vào ý niệm của hắn mà xông lên.
Đương nhiên, đây cũng là vì thần niệm của hắn đủ sự nhu hoà.
Trong mắt hắn, trên ngọn lửa cháy rực có một nhân ảnh màu đỏ như có như không bay lên trời, trông giống như ngọn lửa bị gió thổi bay.
Một chút thần niệm của hắn ta dính trên ngọn lửa giống như con ruồi nhặng bám vào đuôi bò, cùng với sự lắc lư vô hình kia, hắn ta vừa không thể dùng lực vừa không thể không dùng lực mà bám vào.
Hắn có thể cảm nhận được 'Hoả Thần' này ngày càng yếu đi một chút.
Đại khái là vì nội bộ 'Hoả Thần' giáo bị phân rẽ cũng đã khiến hắn ta chịu tổn thất, vì vậy lần này không chỉ vì Lâu Cận Thần có được kinh nghiệm trước đó, mà còn vì đối phương trở nên yếu hơn rồi.
Cảm nhận được những dao động như sóng trong hư không, hình niệm của 'Hoả Thần' lại giống như một đường ánh sáng xuyên qua dòng nước, thu về trong cung điện tràn ngập ánh lửa.
Vào khoảnh khắc tiến vào cung điện, ý niệm của Lâu Cận thần liền rơi rụng.
Hắn lại lần nữa tới cung điện thần bí này rồi, lần này hắn phải nhìn cho rõ cung điện này mới được.
Bởi vì người đã ở trong cung điện, hắn căn bản không thể nhìn được tấm bảng biển của cung điện kia tên là gì.
Bốn phía đều là cầu vồng đỏ thẫm, từ cột đến xà nhà đều khắc đầy hoa văn hình ngọn lửa, lúc này hắn đã là tu sĩ thất cảnh, ở đây ý niệm của hắn có thể thấy, có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Hắn phát hiện những hoa văn hình ngọn lửa trong mắt kia lúc này lại giống như hoa văn hình mặt trời.
Hắn di chuyển trong đại điện, nhìn thấy một bức bích hoạ, trước đây hắn nhớ rằng ở đây chỉ có một vùng lửa cháy rực, mà hiện tại hắn lại nhìn thấy rất rõ rồi.
Phía dưới ngọn lửa cháy rực kia là từng chữ từng chữ màu vàng.
Chữ đó rất cổ xưa, hắn không biết được, khi hắn vừa nhìn thấy liền lập tức di dời tầm mắt.
Nếu như chân thân của hắn ở đây, nhất định sẽ nhìn thật kỹ, bởi vì cho dù xem không hiểu nhưng lại có thể lĩnh hội được 'ý của chữ' ở trong đó. Thế nhưng hiện tại hắn chỉ là một đường pháp niệm, là thân của một đường ý thức, sợ sẽ chịu lực không nổi, sợ rằng đến lúc đó ý niệm sẽ tiêu tán vì quan sát quá nhiều.
Hắn tiếp tục di chuyển, sau đó hắn nhìn thấy có một nơi có bức bích hoạ.
Trên bức bích hoạ có vẽ vô số người đang quỳ bái và cúng tế với mặt trời, mà mặt trời kia lại có chút kỳ quái.
Bởi vì phần dưới của mặt trời kia lại vẽ thân thể của một con người.
Một người có cái đầu mặt trời?
Lâu Cận Thần biết ý nghĩa của bức bích hoạ này nghĩa là mặt trời mọc trên thân người được suy thành Thái Dương Thần.
Hắn ta cao cao tại thượng, hưởng thụ sự bái lạy của vạn dân.
Hơn nữa, trong vạn nhà vạn hộ phía dưới đều có một chiếc đèn, mà hình dạng của chiếc đèn đều là hình thân người đầu mặt trời.
Đầu mặt trời đương nhiên không phải thực thể mà là ngọn đèn, nhưng thân người lại là thực thể chiếc đèn.
"Đây là 'Thái Dương Thần'? Không phải 'Hoả Thần'?"
Cuối cùng hắn lại lần nữa nhìn thấy 'Hoả Thần' kia, hắn ta vẫn là một bộ xương đang bốc cháy, ngồi khoanh chân trong ngọn lửa màu vàng.
Ngọn lửa trong hốc mắt lúc bùng lên lúc thu lại giống như đang hít thở. Lâu Cận Thần chỉ nhìn qua một cái rồi không nhìn nữa, lần trước hắn chỉ nhìn thêm một chút mà đã khiến đối phương tỉnh lại rồi.
Mặc dù hiện tại hắn ta trông như đang tiêu hoá Tín Ngưỡng Chi Lực mang đến, nhưng Lâu Cận Thần cũng có thể khẳng định rằng nếu mình nhìn thêm chút nữa sẽ khiến đối phương chú ý tới.
Từ trước đến nay, đối với Tín Ngưỡng Chi Lực, hắn đều có loại cảm giác như ngắm hoa trong sương mù.