Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 931 - Chương 931: Hoả Thần, Thái Dương Thần? (2)

Chương 931: Hoả Thần, Thái Dương Thần? (2) Chương 931: Hoả Thần, Thái Dương Thần? (2)

Cho dù là đang ở thế giới khác hay là ở đây, tín ngưỡng hương hoả đều là thứ nghe nhiều nên quen, nhưng muốn giải thích rõ thì lại không dễ như vậy.

Bất kỳ một lý luận nào đều là một bộ hoàn chỉnh, đều là từ 'một' mà diễn biến thành, cho dù bên ngoài có hình thức thế nào, khi ngược dòng về căn nguyên thì cũng đều là cái 'một' đó.

Những bông hoa mọc thành chùm, chúng đều đẹp đẽ và quyến rũ, nhưng khi tìm đến gốc rễ thì chúng đều giống nhau.

Người tu hành, tụ niệm hợp khí sẽ thành các cách nói 'khí niệm', 'pháp niệm', 'thần niệm'.

Niệm tụ mới sinh pháp.

Mà những 'Bí Linh', 'thần linh' này, bọn họ cũng tụ niệm, nhưng thứ tụ lại không phải là ý niệm của bản thân mà là 'niệm' của chúng sinh, các ý niệm của chúng sinh dồn về thân thì cần phải thuần hoá, điều chỉnh phù hợp.

Vốn dĩ Lâu Cận Thần cảm thấy thần linh tụ ý niệm của chúng sinh về làm một còn thấp kém hơn so với người tu hành tụ ý niệm của bản thân về làm một, thế nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ như vậy.

Hắn nghĩ hai loại này đều không hề dễ dàng, bất kỳ loại nào cũng đều có tu tốt và tu không tốt.

Có thể tụ ý niệm chúng sinh quy về một thân mà không chịu sự làm phiền của ý niệm chúng sinh, như thế cũng cực kỳ cao minh rồi.

Mà một người tu hành, tụ ý niệm của bản thân quy về làm một, cũng có rất nhiều người không thể hợp nhất một cách thuần khiết.

Hơn nữa, kể từ khi bước vào thất cảnh, hắn lại có những suy nghĩ mới.

Một người, ngoài ý thức chủ ra, các tiềm thức khác cũng phát triển một cách hỗn loạn, có người nói rằng, chỉ trong nháy mắt liền có ba vạn sáu nghìn ý niệm.

Mà nếu coi ý thức chủ của mình là thần linh, vậy thì ba vạn sáu nghìn tạp niệm sản sinh trong nháy mắt kia cũng có thể được xem là ý niệm của chúng sinh.

Một cái hướng ngoại, một cái hướng nội, đều là tụ niệm, Lâu Cận Thần cảm thấy suy cho cùng thì đều giống nhau, chỉ là hình thức biểu hiện ra bên ngoài không giống nhau mà thôi.

Lâu Cận Thần ở dưới mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cách đó không xa, những hố lửa đang bốc cháy, người người đang bị thiêu cháy trên khung gỗ, một nhóm người quây xung quanh ngọn lửa nhảy múa như dã thú, ngang nhiên biểu đạt tâm ý.

Trong lòng hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bởi vì lúc này hắn cảm nhận được đường thần niệm kia của mình và không còn cảm thấy xa nữa.

Hắn tự động rút thanh kiếm hợp kim của mình ra, thân kiếm loé sáng.

Chỉ nhìn thấy hắn giơ thanh kiếm nhỏ lên, chém ra một đường trong bóng tối, như thể xé toạc bầu trời thành một đường, sau đó nghiêng người chui vào trong bầu trời đen kịt bị chém rách kia.

Trong một bước của hắn, trời đất thay đổi, trong mắt thoáng hiện thân ảnh lướt qua.

Hắn bước ra từ trong hư vô, hợp lại với đường thần niệm kia của mình, mà vào thời khắc này, 'Hoả Thần' đang ngồi ở đó kia đã nhận ra rồi.

Ngọn lửa vàng trong mắt hắn ta bùng lên, lay động, lúc này đây giống như thể trừng to mắt, ánh mắt lấp lánh.

Mà Lâu Cận Thần cũng không hề chờ đợi, phế khí trong phổi khơi thông, quanh người liền xuất hiện ánh sáng Kiếm Hoàn hộ thân, đồng thời một kiếm đâm ra.

Tiếng thét chói tai vang lên, thanh kiếm sớm đã hoá thành một mũi kiếm ba thước, khoảng không phía trước mũi kiếm như đang mở ra.

Người kia và thanh kiếm như biến thành một đường sáng thô to.

Trong khoảng hư không mà kiếm quang mở ra lại không có ánh sáng rực rỡ nào chiếu ra, đây là loại ánh sáng mặt trời thuần khiết nhất, vô cùng mãnh liệt, chạm vào là vàng chảy sắt tan.

Kiếm quang dao động như đang vẽ, như phân tách chia cắt hư không, ánh nắng màu vàng đó tỏa ra dưới kiếm, nhưng bên trong lại có một tầng nổi lên giống như nước suối, vô cùng vô tận.

Kiếm thế của Lâu Cận Thần không hề chậm lại chút nào, đột nhiên, kiếm phân tản ra kia bỗng nhiên tập hợp lại, đâm vào trung tâm nơi có ánh sáng rực rỡ nhất.

Kiếm hạ, lỗ hổng mở ra, như thể phân tách âm dương.

'Keng!'

Thanh kiếm của Lâu Cận Thần rất chắc chắn, như thể đâm vào vàng sắt.

Song những ngọn lửa vàng kia nhanh chóng tản ra, dưới kiếm không có gì cả.

Chỉ thấy kiếm của hắn đã đâm vào trong hốc mắt của bộ xương màu vàng kia.

Mà ngọn lửa trong hốc mắt của bộ xương đó vẫn chốc chốc dao động, máu chảy ra từ miệng như người sắp chết.

Mà gần như vào thời khắc trước khi 'Hoả Thần' bị giết, trong lòng những người trên đại địa vẫn còn tín ngưỡng 'Hoả Thần' đột nhiên trào dâng lên cảm giác nóng khô mãnh liệt, sau đó trong thất khổng và lỗ chân lông bùng lên ngọn lửa, cho dù làm thế nào cũng không thể chế ngự, từng người một bị thiêu chết trong ngọn lửa.

Mà ngọn lửa trên người 'Hoả Thần' dưới kiếm Lâu Cận Thần cũng hoàn toàn bị dập tắt vào lúc Lâu Cận Thần lắc thanh kiếm trong tay một lần nữa.

Nhưng hắn ta vẫn ngồi khoanh chân ở đó, không hề ngã xuống.

Ngọn lửa trong toàn bộ cung điện xao động, cuồn cuộn như gió, Lâu Cận Thần với một thân ánh sáng bạc hộ thân đứng ở đó, hắn bắt đầu thực sự quan sát cả cung điện này.

Bình Luận (0)
Comment