Lần này, chân thân của Lâu Cận Thần tiến vào điện, hắn có thể thoả thích ngắm nhìn.
Mắt hắn nhìn thấy bức tường phía sau 'Hoả Thần'.
Ánh lửa ở trong đó đã tắt bớt, để lộ ra một bức bích họa.
Đó là một hình vẽ 'thái dương' cực lớn.
Hắn lại lần nữa bước đến trước bức tường có viết một mảng chữ kia.
Quan sát dòng chữ phía trên, ý nghĩa trong đó xuất hiện trong lòng.
Đây là một bài văn tự ca ngợi Thái Dương Thần, còn lại không có nội dung gì nhiều nữa, chỉ là để hắn hiểu rằng cung điện này có lẽ là cung điện Thái Dương Thần thời cổ chứ không phải cái gọi là cung điện của Hoả Thần.
Như vậy bộ xương người ngồi ở đây rốt cuộc là ai?
Là Thái Dương Thần đã chết?
Sao hắn ta lại chết ở đây?
Sau khi chết lại sản sinh ra ý thức?
Lâu Cận Thần lại lần nữa bước đến trước bộ xương kia, hắn quan sát bộ xương này, phát hiện trên ngón tay trỏ của bộ xương có đeo một chiếc nhẫn đang phát sáng lấp lánh.
Trước đó trên người hắn ta có ánh lửa chói mắt mà hiền tại ánh lửa đã tắt hết rồi, vì vậy hắn mới nhìn thấy.
Hắn giơ tay qua tháo chiếc nhẫn kia xuống thì phát hiện nó bị kẹt rất chặt, hơn nữa phần xương kia cực kỳ cứng chắc, phải mất một lúc hắn mới tháo ra được.
Toàn bộ chiếc nhẫn giống như được khắc ra từ một loại đá màu trắng xám, phong cách rất cổ xưa, mang theo loại hơi thở hoang dã, mà bề mặt của chiếc nhẫn lại là màu vàng, hình tròn có khảm nạm phía trên, giống như một mặt trời màu vàng kim.
Lâu Cận Thần không biết bảo thạch đó là chất liệu gì.
Vào khoảnh khắc hắn cầm lấy chiếc nhẫn kia, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt cực nóng, đồng thời cảm giác giống như đang cầm một loại trái cây nào đó và rất muốn ăn nó.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như cầm 'mặt trời' lại giống như cầm một quả cầu lửa cháy rực, lại giống như cầm một chiếc chìa khoá, trong lòng Lâu Cận Thần đột nhiên nghĩ tới bốn chữ - Tín Ngưỡng Chi Nhẫn
Nói cách khác là 'Thái Dương nhẫn', người có được chiếc nhẫn này tương đương với việc có được một thứ thần thánh nào đó.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi từ từ đeo chiếc nhẫn này vào tay mình.
Vào thời khắc này, toàn bộ ý thức của hắn lập tức được kết nối với một trường vực cực lớn.
Hắn nhìn thấy toàn bộ cung điện, toàn bộ cung điện đều đang nằm trong ý thức của hắn, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, khi hắn nhìn thấy những điều này, hắn có thể chắc chắn rằng mình đang ở trên mặt trời.
Bởi vì thông qua chiếc nhẫn, hắn cảm nhận được 'mặt trời' nhiều hơn một phần.
Cùng lúc đó, hắn bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ từ chiếc nhẫn truyền đến, loại cảm giác bỏng rát này không phải không thể chịu đựng nổi, nhưng hơi nóng kia lại mang đến cảm giác khô rát.
Tuy nhiên, toàn bộ những điều này đều không thể so được với cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc này.
Hắn nhìn thấy phía ngoài cung điện có người dùng pháp bảo gì đó mở ra một đường thông đạo, lối mở của thông đạo này nằm ngay trước cung điện.
Hơn nữa hắn phát hiện có ba người phía trong thông đạo đó, trong đó có người mình quen biết cũng có người mà mình có thể đoán ra được.
Bọn họ đang ở trong một vòng xoáy mây khổng lồ.
Tốc độ xoay chuyển của vòng xoáy không phải nhanh, cực kỳ chậm rãi, bọn họ đứng ở trong đó, đối diện với cung điện khổng lồ màu đỏ, dường như đang bàn bạc xem có cách nào có thể tiến vào cung điện.
Lúc này, một nữ tử bước ra từ trong thông đạo.
Nữ tử này chính là Cơ Băng Nhạn, trong tay nàng cầm một chiếc gương quý màu bạc, những người khác nói mấy câu gì đó, chỉ nhìn thấy nàng chiếu chiếc gương trong tay về phía cửa lớn của cung điện, trên gương nổi lên ánh sáng màu trắng huyền bí.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng huyền bí, cửa cung điện kia giống như bị hóa thành hư ảo, hoá ra một lối đi.
Cơ Băng Nhạn nói gì đó rồi lại thúc giục mấy tiếng, mấy người kia liền bước vào trong cánh cửa được ánh sáng huyền bí chiếu ra kia.
Lâu Cận Thần cảm nhận được bọn họ bước vào một cách rõ ràng, cùng với việc ánh sáng trên mặt gương thu lại, cánh cửa cung điện trở lại là một cánh cửa đá to lớn nặng nề.
Lâu Cận Thần cảm nhận phía bên trong cung điện thì lại càng rõ ràng hơn, nghe thấy người dẫn đầu nói: "Chúng ta lần đầu tiên vào nơi này, chưa biết được sự nguy hiểm trong đây, kết nhóm thăm dò đi."
Giọng nói và khí chất trên người của người nói khiến Lâu Cận Thần lập tức xác định được đối phương có lẽ là Châu Võ Nghiệp.
Hoàng đế Đại Châu, Châu Võ Nghiệp.
Khí huyết dâng trào trên người ông ta, hình thành một tầng ánh sáng, bài trừ sức nóng phía trong này.
Hắn còn nhìn thấy Vệ Sơn của Côn Ngô Sơn.
Bên người Vệ Sơn được bao quanh bởi một vòng bóng tối, những bóng tối kia không bằng nhau giống như từng 'Bí Linh chi ảnh'.
Trong tay hắn ta lúc này có cầm một khối ngọc khuê*, phía trên được quấn lấy bởi những quang ảnh đầy màu sắc.
(*): Dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông.