Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 934 - Chương 934: Tương Sát (3)

Chương 934: Tương sát (3) Chương 934: Tương sát (3)Chương 934: Tương sát (3)

Giọng nói của Vệ Sơn truyền đến từ trong một cái bóng đen khác, chữ cuối cùng trong lời nói của hắn ta đã kết hợp làm một với tiếng kêu the thé của Điểu Huê Tử Thị kia.

Chỉ nhìn thấy nó giống như một cái bóng, giống di chuyển trên không cũng giống như đang di chuyển sát mặt đất, loại cảm giác kỳ lạ tồn tại trong các chiều không gian khác nhau này thật thần bí đáng sợ.

Ngay cả Châu Võ Nghiệp cũng bắt đầu cẩn trọng.

Thủ đoạn như vậy là thủ đoạn của thất cảnh, theo nhận thức của ông ta, chỉ khi hành pháp thi pháp có thể từ mặt này sang mặt khác mới được coi là thực sự bước vào thất cảnh.

Nếu thi pháp luôn chỉ ở một mặt, vậy thì người này chưa bước vào thất cảnh, mỗi một người đều có phán đoán của riêng mình. Đây cũng là lý do vì sao tu hành chi pháp của người trong giới này mới đạt đến bước này, chưa thể đạt được việc cùng chung nhận thức. Hư không và cái bóng trên mặt đất có mối liên hệ sâu xa nào đó. Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào khoảng hư không, toàn thân giống như một ngọn núi, sau đó đột nhiên di chuyển như một con thỏ đang chạy trốn, bước về phía trước một bước, giống như một con voi dữ tợn giãm lên cái bóng trên mặt đất, nắm đấm trong †ay vặn vẹo, từ thắt lưng đánh ra, giống như độc long chui ra khỏi hang. Lại là quyền đấm cước đá. Cái bóng dưới chân ông ta giống như bùn đen bắn tung toé, khoảng hư không dưới nắm đấm rung chuyển, cái bóng vỡ tan. Thế nhưng hai lưỡi hái trong tay của cái bóng lại không hề bị phân tán, một đao từ dưới chém lên chân, một đao từ trên chém xuống đầu. Khoảnh khắc đó cực kỳ nhanh, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi cú đấm của Châu Võ Nghiệp. Khí huyết trên người Châu Võ Nghiệp dâng trào, da như sắt, hai cái bóng quét qua người ông ta hợp lại thành một. Trên người Châu Võ Nghiệp

lại dường như không chút hề hấn gì."Haha, bí quỷ của Bí Linh cỏn con luyện thành thì có thể làm gì được ta chứ?"

Châu Võ Nghiệp cười lớn. Đang cười, tiếng cười này không ngừng lại, trong tiếng cười điên cuồng đó, cái bóng đen mà Vệ Sơn ẩn thân đang vặn vẹo, mà 'Điểu Huê Tử Thị hợp lại làm một kia cũng đang vặn vẹo, giống như một bức họa được tạo thành bởi một vũng mực, mực được thổi đi khiến mực trên bức họa thành hình đó kết trộn lại, khiến nó không thành hình nữa."Ha..."

Châu Võ Nghiệp mạnh mãẽ lao ra, đánh ra một quyền,

'Điểu Huê Tử Thị' kia bỗng phân tán tung toé dưới quyền đó, lúc phân tán không giống như bóng đen phân tán mà giống như cát khô màu đen phân tán ra, từng hạt từng hạt rõ ràng, chỉ là không có tiếng cát rơi mà thôi."Ông giết Tử Thị của ta, ta bắt ông phải đền mạng!"

Vệ Sơn phẫn nộ gầm lên, hắn ta hiện thân ra, trong bóng tối xung quanh người có một bóng đen chui ra. Cái bóng kia trực tiếp hoá thành một con sư tử đực, khi con sư tử đực này gầm lên một tiếng và lắc lắc đầu, ba cái bóng chồng của cái đầu xuất hiện, đồng thời phát ra ánh sáng vàng trên người. Lại có một cái bóng khác hoá thành dáng vẻ của một bà mo già, hai mắt lấp lánh ánh sáng kỳ quái. Lại trong một cái bóng khác, một người nhỏ bé gầy gò bước ra, trong tay người này cầm hai con dao găm ngắn, hai mắt lồi lên, trên miệng có hai chiếc răng nanh, người này giống như một con chuột cỡ lớn. Nhìn thấy cảnh tượng này, Châu Võ Nghiệp cảm thấy trên người mỗi linh thể đều có khí tức đáng sợ, không khỏi nói: "Không ngờ Đông Châu lại có một nhân vật như ngươi."

"Ông là hoàng đế Đại Châu, lại coi thường người trong thiên hạ, hôm nay, Vệ Sơn ta sẽ cho ông biết, đệ nhất thiên hạ của ông là đệ thất thiên hạ sau khi loại trừ rất nhiều người rồi."

Vệ Sơn nói."Thứ bị loại trừ là thứ không phải người mà thôi."

Châu Võ Nghiệp nói."Ông nói ta không phải là người thì ta liền không phải là người sao? Người có dáng vẻ thế nào, chẳng lẽ là nhất thành bất biến? Những người các ông đây chết rồi thì những người như bọn ta đây nói người chính là có dáng vẻ như bọn ta thì người chính là có dáng vẻ như vậy."

Vệ Sơn lại tranh luận một câu về điều này. Có vẻ như đối với khái niệm có phải là 'người' hay không này, hắn ta cũng khá để tâm. Mà lúc này, con sư tử vàng ba đầu kia lại gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Châu Võ Nghiệp. Mà người chuột cầm hai con dao kia lại đi quanh Châu Võ Nghiệp, muốn vòng ra phía sau người ông ta. Bà mo già đứng xa hơn một chút kia lại có hai tay như móng gà, bao bọc xung quanh, trong miệng niệm chú gì đó. Khí tức của lời nguyền chết chóc kỳ lạ cùng với sát ý kia và uy lực của thú dữ lập tức tràn ngập. Vệ Sơn không thể để cho Châu Võ Nghiệp góp thế góp lực được. Thế nhưng vào thời khắc sư tử, người chuột, bà mo già tấn công, cú đấm của Châu Võ Nghiệp được đánh ra. Chân của ông ta không di chuyển, giống như mọc rễ vậy. Mà hai cú đấm lại được liên tục đánh ra. Đó là cú đấm từ tư thế đứng tấn, chỉ nhìn thấy trên mỗi một cú đấm đều có khí kình phát ra.
Bình Luận (0)
Comment