Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 935 - Chương 935: Tính Việc Lâu Dài (1)

Chương 935: Tính việc lâu dài (1) Chương 935: Tính việc lâu dài (1)Chương 935: Tính việc lâu dài (1)

Khí kình kia rơi xuống đầu sư tử, cái đầu lắc lư của sư tử cố gắng né tránh nhưng lại liên tục bị đánh vào, cuối cùng đầu sư tử vỡ nát dưới sức mạnh của cú đấm.

Mà người chuột kia muốn trốn đi nhưng lại bị hai đường khí kình đánh giáp công, lập tức bị đánh tan.

Bà mo già kia thì thấy tình thế rất nhanh, nhanh chóng chui vào trong cái bóng trên người Vệ Sơn.

Thế nhưng, điều này cũng mang theo khí kình hình rông đến bên phía Vệ Sơn.

Sắc mặt Vệ Sơn có chút biến đổi, hắn ta chưa từng nghĩ rằng tên Châu Võ Nghiệp này lại có năng lực như vậy.

Hắn ta cũng đã từng thông qua Bí Linh quan sát thiên hạ, nhưng chỉ biết Châu Võ Nghiệp có Toái Không Quyền chứ lại không biết ông ta còn có quyền pháp như vậy. Mười mấy đường khí kình hình rồng liên tục được đánh ra, bay toả khắp trời, nhưng lại đồng thời hội tụ về phía Vệ Sơn rồi đột ngột tập hợp lại với nhau hình thành nên một quyền kình hình rồng khổng lồ. Bóng tối xung quanh người Vệ Sơn bao trùm lấy người, thân thể nhảy vút lên, vào thời khắc sắp gặp nạn, hắn †a né tránh được quyền kình hội tụ đó. Hắn ta bắt đầu dạo đi trong cung điện, né tránh từng đường quyền kình tấn công của Châu Võ Nghiệp. Thứ mà Châu Võ Nghiệp tu là võ đạo, nhất thời không thể làm gì được Vệ Sơn.

Ông ta ép Vệ Sơn sang một bên, xoay người đi về phía bộ xương kia, ông ta muốn tháo lấy chiếc nhẫn kia. Vào lúc này, ông ta nhìn thấy trong đôi mắt của bộ xương kia bừng lên ngọn lửa mãnh liệt, ngọn lửa đó cuốn xoáy như cơn gió màu vàng, gió trợ lực cho thế lửa, lao về phía người Châu Võ Nghiệp. Dưới chân Châu Võ Nghiệp như mọc rễ, chùng chân đánh một quyền vào trong cơn gió lửa kia.

Cú đấm này là Toái Không Quyền, Toái Không Quyền không có cái gọi là chiêu thức, chỉ cần khí đến thì ý đến, từng quyền đều phá vỡ không gian, ngọn lửa cuộn xoáy như vậy, ông ta đã từng đánh qua vô số lần, mỗi một lần đều hỗn loạn một vùng, gió lửa tiêu tán dưới quyền đó. Thế nhưng khi ông †a tung cú đấm vào trong gió lửa này, ông ta lập tức cảm thấy không ổn, ông ta cảm nhận được sự mạnh mẽ ác liệt trong gió lửa, cơn gió đó dường như có thể xuyên qua hư không, lại giống như có thể tránh được quyền kình của ông †a, trực tiếp bao bọc lấy cú đấm, cuốn qua cánh tay của ông †a, y phục trên cánh tay của ông ta lập tức rơi rớt, cùng lúc đó, thịt trên cánh tay cũng bay tản. Sương máu tung bay.

"Đây không phải là gió và lửa, là sợi kiếm kèm theo gió và lửa."

Trong lòng Châu Võ Nghiệp xẹt qua ý nghĩ này, lúc ông ta muốn rút lui, toàn bộ hư không lại không biết từ lúc nào hình thành một kiểu trói buộc và trấn áp vô hình với thân thể ông ta. Ông ta miễn cưỡng rút lui nhưng đã không kịp nữa rồi, gió lửa kia cuộn qua cơ thể ông ta, ông ta cố gắng chống cự nhưng từng cọng gió nhỏ kia lại vô cùng mỏng và cực kỳ sắc bén, chúng chui qua lỗ chân lông của ông ta, cắt đứt da thịt của ông ta. Từng giọt sương máu trên cơ thể ông ta tung bay, máu thịt khắp người đều nát vụn dưới cơn gió lửa, tạo thành một bộ xương đứng thẳng, phía trên dính đầy máu thịt. Ngay cả nhãn cầu cũng bị gió lửa cuốn đi mất.

"Thịch!"

Bộ xương ngã xuống. Vệ Sơn nhìn thấy cảnh này, vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn thấy 'gió lửa' kia đột nhiên nổ tung ra, hoá thành một vùng ánh sáng vàng, trong nháy mắt, trong lòng hắn kinh hoàng, ngọc khuê sặc sỡ trong tay khua vẫy, bóng tối vừa mới chuyển động, trong mắt hắn ta liền sáng rực, Hắn ta muốn di chuyển nhưng phát hiện cơ thể đã bị trói buộc rồi. Ánh sáng màu vàng khắp trời dường như lấp lánh trong giây lát rồi lại chui ra từ hư không, hơn nữa còn tụ hợp lại, lập tức xuyên qua thân thể trong bóng tối mà Vệ Sơn ẩn thân. Một vùng bóng tối tán loạn, thiên tượng mờ nhạt tan đi. Những tia sáng đó lượn vòng và hội tụ trong hư không, không biết lúc nào trong cung điện xuất hiện một người, chỉ thấy hắn há miệng hít một hơi, quả cầu ánh sáng tụ hợp kia biến thành màu bạc vào khoảnh khắc tiến vào miệng hắn.

Lâu Cận Thần nhìn Châu Võ Nghiệp đã trở thành một bộ xương nhưng vẫn còn chút hơi thở của sự sống, trong lòng rất mâu thuẫn, thân là một tu sĩ của nhân loại, hắn không muốn giết người. Nhưng nếu đã tới đây rồi, hắn không biết giữa hai người còn có thể xoa dịu dàn xếp thế nào, hơn nữa nếu mình không đánh lén mà công khai đối đầu, muốn giết chết đối phương cũng không dễ. Mà một kiếm này của hắn trông thì có vẻ dễ như thể chỉ xuất một kiếm ra mà thôi, nhưng lại là kiếm pháp mà hắn lĩnh ngộ ra từ khi hắn bước vào thất cảnh. Thứ hắn đạt được là thế cuốn lên và thu lại trong một khoảng thời gian ngắn của tiềm thức.

Hình thành nên loại ý cảnh hàng ngàn con sông hội tụ, gom góp những hạt mưa trên trời rơi xuống rồi hội tụ lại thành sông. Một khoảnh khắc của một người có bao nhiêu ý nghĩ, điều này không thể nói rõ, nhưng trong những thành quả tu luyện trong những ngày này của Lâu Cận thần có kiếm quang phân hoá và kiếm quang hội tụ.
Bình Luận (0)
Comment