Lâu Cận Thần đương nhiên cũng không quan tâm đến quyền lực này, nhưng nếu đã tới, nói đến điểm này, vậy tất nhiên là phải bày ra thân phận.
Ánh mắt lão viên lóe lên, nhìn Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần vốn đã buông thõng hai tay, kiếm cắm bên hông, lúc này lại lơ đãng, tay phải thu vào bên hông, cách chuôi kiếm cực gần, trong lòng không khỏi khẩn trương, thầm nghĩ: "Lão Viên này sẽ không thật sự có cái gì đó không sạch sẽ đấy chứ, ta chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, chẳng lẽ còn muốn giết người diệt khẩu?"
Ánh mắt hai bên giao nhau, ý thức va chạm, Lâu Cận Thần không toát ra chút khiếp ý nào, mà ý niệm xâm lược của lão viên cũng bị Lâu Cận Thần chắn ở bên ngoài.
"Tại hạ đã không còn nhớ rõ nơi mình sinh ra, từ khi nhớ được cho đến nay, chỉ ở Thu Thiền học cung, sau khi sinh ra chút linh tuệ, liền phụng mệnh trông coi đan phòng, tiên sinh trong học cung khai ân, thả ta về núi tìm được thân tộc. Mà nơi tộc thân sinh sống đã bị một ngọn lửa thiêu đốt hết sạch, cho nên mới dời đến nơi này, cũng không phải là cố ý cướp nơi ở của Bạch Tiên."
Hiển nhiên, hắn cũng biết, Hoàng Tiên nhao nhao rời núi, lại đại bại trở về, mà bại là bại trong tay người kiếm khách trẻ tuổi trước mặt này.
"A, hiểu rồi, ta nghĩ Viên tiên sinh chỉ là tình cờ đến đây, có điều, ta nghe nói tộc trưởng Hoàng Tiên còn bắt giữ tộc lão của Bạch Tiên, không biết Viên tiên sinh có nguyện ý đi hòa giải hay không." Lâu Cận Thần nói, nếu như có thể thuận lợi giải quyết việc này, Lâu Cận Thần cũng không muốn sinh thêm nhiều chuyện hơn nữa.
Lão Viên trầm ngâm một hồi, nói: "Hắc Viên chúng ta nguyện làm bạn với hàng xóm, mọi người chung sống hòa thuận, không muốn mọi người chém chém giết giết, nhưng bộ tộc chúng ta mới đến, thân cô thế cô, lời nói không có trọng lượng, sẽ không tham dự vào ân oán giữa các vị tiên gia, cáo từ!"
Lão Viên nói xong, xoay người rời đi, Lâu Cận Thần hơi cau mày, đuổi theo nói: "Vốn bản thân Viên tiên sinh đã ở trong cục, chỉ sợ không thể để bản thân đứng ở bên ngoài được."
Lão viên không quay đầu lại, cũng không trả lời.
Lâu Cận Thần nhìn hắn đi vào trong núi rừng, tiếng lá rừng như sóng, tiếng sóng giống như đang giận dữ, phảng phất ẩn chứa tâm sự vô biên.
Tin tức Lâu Cận Thần đi tới Bích Nhãn Hồ truyền ra trong tiếng sóng núi.
Hắn ngồi ở chỗ lão viên vừa mới ngồi, cầm lấy cần câu lão viên bỏ lại, lẳng lặng thả câu.
Nhìn chiếc phao làm từ cây lau sậy, vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích.
Đây đúng là một hồ tránh gió vô cùng tốt.
Gió động, lá cây, những nơi khác trên mặt hồ sóng gợn nhấp nhô, nhưng mà nơi này lại an tĩnh vô cùng, phao nổi không hề nhú nhích, một ít lá vàng rơi xuống trên mặt hồ, thời tiết hóa ra đã vào thu, chuẩn bị sang mùa đông rồi.
Lâu Cận Thần ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, trái tim vốn có chút xao động, lúc này lại chậm rãi bình tĩnh lại, như một góc hồ nước này, bên ngoài xào xạc như giận dữ, mặt hồ bắt đầu có sóng quang rục rịch, nhưng nơi này vẫn giữ vững một góc thanh tĩnh.
Hai con nhím đi tới phía sau Lâu Cận Thần, thấy một màn như vậy, cũng không mở miệng, chúng nó không dám quấy rầy, ở trong mắt chúng nó, Lâu Cận Thần giờ khắc này đã dung hợp thành một thể với một mảnh núi hồ này.
Mãi cho đến khi Lâu Cận Thần chủ động đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Thật thoải mái, còn thoải mái hơn được ngủ một giấc nữa."
Hai con nhóm không hiểu tại sao hắn lại cảm thán như vậy, không phải ngươi ngồi ở đó rồi ngủ sao?
Ngay sau đó, chúng lại nói cho Lâu Cận Thần kết quả của việc đưa thiệp mời cho Hoàng Tiên.
"Tộc trưởng Hoàng Tiên kia nói, muốn cứu mỗ mỗ về, buổi tối hãy đến đấu pháp, nếu chúng ta thắng, thì trả lại mỗ mỗ cho chúng ta, nếu chúng ta thua, thì chúng ta phải rời khỏi Quần Ngư Sơn này vĩnh viễn." Dì Ba Bạch Tam Thứ sầu khổ nói.
"Chuyện trong núi, vẫn phải cần kiếm để giải quyết rồi." Lâu Cận Thần cảm thán nói.
Ở bên trong một sơn động âm u, có một đám Hoàng Tiên hoặc ngồi xổm hoặc đứng bên trên mấy tảng đá, sau đó nhìn về phía sâu bên trong sơn động.
Vừa rồi có hai con nhím tới đưa tin, nói là Lâu Cận Thần của Hỏa Linh Quan muốn tới mang nhím mỗ mỗ đi, tin tức này vừa truyền ra, liền giống như là nước đổ vào chảo dầu.
Mấy tháng trước, trưởng bối của chúng nó đã tự mình chạy ra cản núi, nhưng lại thất bại trở về, cái tên Hỏa Linh Quan Lâu Cận Thần này chính là cái tên mọi người không quên được, đồng thời cũng không muốn nhắc tới.
Vốn còn nghĩ, mọi người qua vài năm nữa sẽ quên đi việc này, nhưng bây giờ hắn thế nhưng lại đi vào trong núi.
Có một vài Hoàng tiên trong lòng đã có ý trả lại nhím mỗ mỗ kia, tuy rằng khó coi và không dễ nghe, nhưng có người cảm thấy như vậy có lẽ còn có thể thuận thế kết giao quan hệ với Hỏa Linh Quan, dù sao có nhiều bằng hữu thì sẽ có nhiều con đường để đi hơn.