Chương 942: Ánh dương mọc lên (1)
Chương 942: Ánh dương mọc lên (1)Chương 942: Ánh dương mọc lên (1)
Đắm chìm trong đó hết lần này đến lần khác, chưa bao giờ cảm thấy gần gũi như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy nó giống như một cơ quan trong cơ thể mình, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ.
Hắn tưởng tượng mặt trời là trái tim của mình, đem nó và tim mình chồng lên nhau.
Dần dần, sự mọc lên của mặt trời kia hoà vào làm một với nhịp đập của trái tim hắn.
Vào thời khắc này hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình nóng rực vô cùng, lúc này toàn bộ pháp lực quanh người đều sắp tản phát ra theo sự mọc lên của mặt trời.
Điều này khiến hắn sợ hãi trong lòng, hắn nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái mặt trời kia và trái tim chồng lên nhau.
Sau khi thoát khỏi trạng thái tương hợp đó, hắn mới cảm nhận được nhịp đập dữ dội của trái tim mình, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy âm thanh đó. Một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, quyết định thử lại lần nữa, trong cảm giác nguy hiểm vừa rồi kia cũng có một loại cảm giác vô cùng huyền diệu. Hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh đó từ tận đáy lòng mình trào dâng lên. Khoảnh khắc mặt trời sắp ló dạng nhô lên kia khiến hắn nghĩ rằng nếu như dùng cách thức kia mà xuất kiếm ra, kiếm của mình nhất định sẽ càng mạnh hơn, mượn dùng kiếm ý của mặt trời' nhất định sẽ mãnh liệt đến tột đỉnh. Hắn lại lần nữa cẩn thận kết hợp trái tim mình với mặt trời, hết lần này đến lần khác cảm nhận được nguy hiểm rồi lại lui ra ngoài, nhưng mỗi một lần đều có được một số tiến bộ nhỏ. Loại tiến bộ đó tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại khiến hắn vui mừng trong lòng, điều này giống như một người sợ độ cao đang đứng trên mép một toà nhà cao tầng, không ngừng cúi người về phía trước nhìn xuống phía dưới, rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, luôn sợ phía sau có một người vô hình đẩy mình xuống, nhưng để rèn luyện sự gan dạ của mình mà nhìn xuống hết lần này đến lần khác. Đương nhiên, Lâu Cận Thần làm như vậy không phải để rèn luyện sự gan dạ của mình, mà là để đạt được lợi ích thiết thực, hắn phát hiện mình đang dần dần chấp nhận, trái †im mình cũng dần dần chấp nhận, dân dần hòa hợp với mặt trời.
Lúc đầu chỉ là sự hợp lại mờ nhạt bên ngoài, rồi dân dần chồng lên sâu hơn."Bùm!"
Thần niệm trong cơ thể hắn mãnh liệt phun trào ra theo sự hưng phấn này, chỉ nhìn thấy trên người hắn có ánh sáng mặt trời chiếu ra từ lỗ chân lông trên cơ thể, lúc này, Lâu Cận Thần đang khoanh chân ngồi ở đó, giống như một mặt trời hình người. Vào lúc này, hắn cảm nhận được sự trống rỗng xung quanh mình, một cảm giác chưa từng trải nghiệm qua. Hắn chưa từng trải nghiệm việc mình có thể tuôn ra pháp niệm trong cơ thể trong nháy mắt, cũng không thể làm được điều đó, nhưng bây giờ hắn có thể làm được. Ý niệm trong cơ thể giống như nước suối, chỉ cần thần hồn và thể xác được bình yên thì ý thức sẽ nhanh chóng tụ hợp lại trong cơ thể, hơn nữa còn có một cảm giác đặc biệt, tinh thần sảng khoái. Hắn cẩn thận thể nghiệm cảm giác sức mạnh dâng trào trong phút chốc này, nghĩ rằng nếu là Kiếm Hoàn của mình, nếu có thể dùng phương thức này để thi triển kiếm pháp, vậy thì kiếm pháp nhất định sẽ tăng theo cấp số nhân. Từ trước đến nay, kiếm thuật của hắn đều có thừa sự huyền diệu linh động nhưng sức mạnh thì có chút không đủ. Lúc này, cuối cùng cũng bổ sung được mặt sức mạnh này. Kiếm Hoàn của hắn ở trong lồng phổi, sau lần thứ nhất liền có lần thứ hai, hắn bắt đầu luyện tập phương pháp chế ngự Kiếm Hoàn này. Đầu tiên hắn cầm Kiếm Hoàn trong tay, cùng với việc cảm nhận được sự mọc lên của mặt trời, trái tim hắn hòa vào kiếm, kiếm hòa vào mặt trời, Kiếm Hoàn trong lòng bàn tay lóe lên, hoá thành một vùng ánh sáng mặt trời, chợt hội tụ lại ở một nơi nào đó. Với việc luyện tập nhiều lần, hắn phát kiếm càng lúc càng tự nhiên hơn.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được bên ngoài có người đi vào. Thông qua Thái Dương nhãn, hắn cảm nhận được trong ba người tiến vào, có một người thân nặng như núi, ngọn lửa xung quanh dường như bị trấn áp, nhìn thấy người này giống như nhìn thấy một ngọn núi lớn. Mà bên cạnh hắn ta lại là một người có khí vận như nước chảy, xung quanh người đối phương có một vòng ánh sáng nước, khi ánh nước này và ngọn núi kia kết hợp lại, giống như núi sông ôm lấy nhau, mà giữa núi sông, lại có một màn sương mù màu đỏ bao phủ. Cảnh tượng này giống như có một dòng sông trong ngọn núi như ẩn như hiện, nơi đó có sương mù đỏ bao phủ, thần bí mà ẩn hiện như có như không. Khí vận giữa ba người có mối liên hệ với nhau, pháp lực tương hợp, kết chặt vào nhau. Bọn họ từng bước từng bước tiến lại gần. Lâu Cận Thần chỉ nhìn một cái liền cảm thấy bọn họ không phải người đến từ thế giới của mình.
"Có ai không?"
Mạc Hồng Sơ đột nhiên lên tiếng, nàng cảm nhận được ánh mắt của Lâu Cận Thần. Nàng vừa dứt lời, trong mắt ba người đột nhiên xuất hiện ánh mặt trời, trong lòng ba người kinh hãi.