Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 946 - Chương 946: Hòa Thành Một Với Bóng Tối (1)

Chương 946: Hòa thành một với bóng tối (1) Chương 946: Hòa thành một với bóng tối (1)Chương 946: Hòa thành một với bóng tối (1)

Mà xung quanh cung điện kia còn có các chiếc thuyền bay to lớn, bên trên mỗi thuyền bay đều có xích sắt lôi kéo cung điện.

Giây phút này, khắp nơi có rất nhiều ánh mắt nhìn thấy cảnh này.

Đối với Yên Lam giới mà nói, Thanh Hà giới vực phá giới đến đây, muốn dẫn đi cung điện Thái Dương trên mặt trời, đây là đại thế khó có thể ngăn trở.

Lâu Cận Thần đứng ở trên một ngọn núi, nhìn dòng người rầm rộ đông đúc rời đi.

Mấy ngày nay, hắn đều trốn trong âm thế, người khác có lẽ không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng, những ngày này, thật ra có rất nhiều người đang tìm chính mình, có bằng hữu cũng có kẻ địch.

Hắn vẫn luôn đứng ở nơi ấy, sau đó nhìn mặt trời xuống núi.

Tuy Thái Dương Cung bị mang đi, nhưng mặt trời vẫn chưa tắt.

Bóng tối ập tới, hắn cảm giác được, buổi tối hôm nay nhất định sẽ lạnh hơn những đêm trước.

Đêm khuya lạnh lẽo, những ngôi sao trên trời lấp lóe, chúng nó như những đôi mắt hằng cổ bất biến, nhìn chăm chú vào sự hưng suy của mỗi giới vực. ...

Ngày thứ hai, mặt trời sẽ mọc lên như thường lệ.

Khi câu nói này biến thành thời gian không xác định, mọi người sẽ tuyệt vọng. Lâu Cận Thần đứng nguyên một đêm, hắn không chờ được mặt trời của ngày thứ hai, bởi vì ngày thứ hai trời bắt đầu mưa.

Bầu trời mây đen rậm rạp, mưa tuôn rơi, nhưng Lâu Cận Thần lại biết mặt trời đã xuất hiện, mây đen chỉ là che khuất mảnh đất này thôi.

Hắn rời đi ngọn núi kia, phát hiện trong núi lại có một mảnh ruộng đất.

Có ruộng lúa, trong đó có người đang lao động.

Có tiếng cuốc xới đất, trong tiếng mưa ào ào, tuy việc làm ruộng dưới mưa không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng đa số đều xảy ra vào lúc cao điểm, nhưng bây giờ không thuộc vào thời gian đó, một mảnh hoàng nha mễ cao cỡ một người ở trước mặt này còn chưa tới lúc chín muồi.

Hắn từ âm thanh đi tới bên kia, nơi đó đúng là ngọn nguồn phát ra âm thanh.

Còn chưa đến gần, tiếng xới đất kia lại biến mất, sau đó liền nghe thấy tiếng đứt gãy và tiếng nhai.

Hắn di chuyển tới bên trên một bờ ruộng, nhưng lại nhìn thấy một người khiến hắn bất ngờ.

Thậm chí trong nhận thức của hắn, đây không thể được gọi là người, chỉ là sinh vật tương tự như người.

Đây là một sinh vật hình người toàn thân mọc đầy lông, lông khắp cơ thể có hai màu đen vàng, lông phần đầu, lưng, tay là màu vàng, lông phần mặt là màu đen, hơn nữa quanh viền mắt lại có màu trắng.

Điều này khiến người nhìn thoáng qua cảm thấy có chút khủng bố. Nhưng trong ngực hắn ta lại ôm một cái cuốc chống đất, dựa vào trên vai, tay của hắn ta thuần thục lột hoàng nha mẽ, lột phân nửa liền cắn hai cái, nước của hoàng nha mẽ tràn ra miệng hắn ta.

Hắn ta mặc một cái áo tơi trên người, trừ khắp cơ thể nhiều lông ra, chỗ nào cũng giống người.

Khi hắn ta trông thấy Lâu Cận Thần thì lập tức đẩy ngã cái cuốc sang bên cạnh, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, không nói lời nào, chẳng qua trong tay hắn ta vẫn cầm hoàng nha mễ.

Hiển nhiên là hắn ta đã gặp qua nhiều tu sĩ, nhìn thấy động tác của hắn ta thuần thục như vậy, rõ ràng trong lòng hắn ta đã tự hình thành một loại quan niệm nhất định phải kính quỳ như thế với tu sĩ.

"Ngươi đứng lên đi." Lâu Cận Thần thở dài trong lòng, mở miệng nói.

Người mọc lông toàn thân này đứng lên, nhìn Lâu

Cận Thần một cái, rồi lại không dám nhìn nhiều.

Lâu Cận Thần trông thấy hai mắt của đối phương đúng là màu nâu.

"Sao ngươi lại làm ruộng trồng trọt ở đây vào lúc này?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Bẩm thượng chân, vốn tiểu là nhân sĩ của Hà Tiêm Thôn, nhưng bởi vì từ nhỏ trên người có rất nhiều lông, lúc tiểu đến tuổi cập quan thì càng nhiều lông hơn, người trong thôn chán ghét ta, bạn cùng lứa tuổi càng thích bắt nạt ta, vì vậy tiểu liền rời làng đi, tới vùng núi này khai khẩn mà định cư."

Người mọc lông khắp cơ thể này phát âm khá rõ ràng, Lâu Cận Thần có thể xác định hắn ta là người, nhưng lông toàn thân lại không phải thứ con người nên có, bởi vì hắn phát hiện, đám lông này không phải lông tơ của con người, mà giống như lông thú, bên ngoài có một lớp kết cấu rất cứng, bên trong thì mềm mại.

Ngay lúc này lại có tiếng bước chân đi đến, sau đó Lâu Cận Thần trông thấy một phụ nhân cũng xấu xí xách theo hộp đựng thức ăn đi tới.

Phụ nhân này cũng mọc lông khắp người, nhưng cách ăn mặc lại là phụ nữ, trên đầu còn cài đồ trang sức vải bông màu xanh biếc.

"Thượng chân, đây là nương tử của tiểu, Tiểu Trân, nhanh tới ra mắt thượng chân!" Hắn ta kéo người vợ xấu xí của mình, kêu nàng quỳ xuống, trong mắt của phụ nhân khỏe khoắn tên Tiểu Trân kia lóe lên một cái, sau đó thuận thế quỳ xuống, không có mở miệng nói chuyện giống như bị hù sợ.

Người đàn ông kia thì giải thích: "Thượng chân, vợ ta ít khi nói chuyện, nhưng lòng dạ tốt lắm, nàng và tiểu cũng là người cơ khổ, từ nhỏ trên người cũng mọc lông, cuối cùng bị người trong nhà đuổi ra, gặp gỡ với tiểu ở trong ngọn núi này, nhưng sức lực của vợ ta hơn ta rất nhiều, nếu không phải có nàng ở, chỉ sợ tiểu đã sớm bị hổ báo ăn."
Bình Luận (0)
Comment