Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 948 - Chương 948: Hòa Thành Một Với Bóng Tối (3)

Chương 948: Hòa thành một với bóng tối (3) Chương 948: Hòa thành một với bóng tối (3)Chương 948: Hòa thành một với bóng tối (3)

"Đây là biểu hiện của cơn bực tức trong lòng ngươi, nhưng ngươi lại để người bên mình đầu vào môn phái ngoại giới, đây là một mặt lý trí trong lòng ngươi, biết rõ không thể làm trái đại thế, bản thân ngươi biết phải tuân theo đại thế, nhưng vẫn ở nơi đó làm bọ ngựa ngăn cản, về điểm này, ta không cho rằng ngươi buồn cười, ta cảm thấy ngươi dũng cảm."

"Ta hiểu vì sao ngươi không giết người ngoại giới, là vì để cho người trong bản giới không đến mức sau khi rời đi sẽ bị coi là kẻ thù bởi vì nguyên nhân là ngươi, đương nhiên, ta nghĩ nguyên nhân chủ yếu nhất trong đó là ngươi không muốn các bằng hữu của ngươi vì mình mà bị liên lụy, cho nên nói, ngươi vẫn luôn là một con người, chỉ có người mới mâu thuẫn, mới không bỏ xuống được, mới có thể hiểu rõ rất nhiều đạo lý, nhưng vẫn làm một số chuyện vi phạm nguyên tắc trong lòng."

Lâu Cận Thần đứng ở nơi đó tựa như một đệ tử, không còn phong thái của tu sĩ thất cảnh nhấc tay đều là giết người khi còn ở trong Thái Dương Cung kia. Hắn lắng nghe Quan Chủ phân tích trong lòng mình. Khi hắn được người chỉ rõ lòng mình thì thở dài một hơi, nói:

"Những lời Quan Chủ nói khiến đệ tử lần nữa trở về chân thực, nhận rõ chính mình, đệ tử được ích lợi không nhỏ!"

Lâu Cận Thần trịnh trọng thi lễ một cái hướng Quan Chủ. Quan Chủ nói:

"Người đều mang mâu thuân, có bản năng theo lợi tránh hại, cũng có tính tình liều mình vì tôn nghiêm và cừu hận." Lúc Lâu Cận Thần rời đi, hắn cảm thấy chính mình đã thoải mái hơn rất nhiều. Ngay cả cơn mưa phùn rơi liên tục này, hắn đã không còn cảm thấy ướt lạnh như trước nữa. Hắn đi vào bên trong Quần Ngư Sơn, tự nhiên đi đến vườn thuốc do Tiết Bảo Nhi mở ra và chỗ ở của nàng, trong núi yên tĩnh hơn nhiều, nhưng hắn trông thấy trong cơn mưa sương mù có ngọn đèn chiếu ra từ trong căn phòng kia. Đó là phòng của Tiết Bảo Nhi, nhanh vậy đã bị người chiếm cứ rồi? Là đệ tử của nàng? Hay là người khác? Hắn từng bước đi lên sườn núi, mới vừa bước lên, cánh cửa kia lại mở ra, một nữ tử phong thái thướt tha đứng ở nơi đó, nàng mặc pháp bào màu xanh lam nhạt, mái tóc đen trên đầu được búi thành hình con bướm, có hai lọn tóc đen rũ xuống trước ngực ở hai bên cổ. Nàng khẽ cười, Lâu Cận Thần rất bất ngờ. Lâu Cận Thần hỏi:

"Sao ngươi không đi?"

"Lang Sư chưa đi, sao đệ tử đi được chứ? Tinh Vũ mênh mông, đệ tử rất sợ, chỉ nguyện đi theo sau lưng Lang Sư, nhắm mắt theo đuôi, như vậy mới không mất phương hướng, mới không sợ hãi nữa."

Lang mà nàng nói là tên gọi trong Thái Học Giảng Lang, sư thì là sư phụ, nàng gộp lại nói. Tiết Bảo Nhi mỉm cười, trong mắt mang ý cười, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc. Lâu Cận Thần nhớ rõ, Cơ Băng Nhạn của Huyền Thiên tông đã từng nói, thiên phú của Tiết Bảo Nhi cực tốt, nàng vô cùng tán dương đối với việc Tiết Bảo Nhi có thể vào Huyền Thiên tông. Lâu Cận Thần nói:

"Nhưng thế giới này có khả năng sẽ rơi vào bóng tối vô biên."

Tiết Bảo Nhi nói:

"Vậy đệ tử sẽ cùng Lang Sư sa vào bóng tối, hòa làm một trong bóng tối."

Lâu Cận Thần nhìn đối phương ánh mắt sáng ngời, lại có vài phần cảm giác khó có thể chống lại, liền vội vàng tránh né ánh mắt kia. Khóe miệng Tiết Bảo Nhi nở nụ cười, giống như thu được thắng lợi nào đó.'Đương nhiên, chúng ta cũng không nên bi quan như vậy, thiên địa không nhất định sẽ như thế, thời kỳ thượng cổ, không phải mọi người cũng có thể sinh hoạt sao?”

Lâu Cận Thần nói:

"Đúng rồi, ngươi không đi, vậy Bạch Tiểu Thích thì sao?"

"Bạch Tiểu Thích cũng không đi, nàng nói trở về hái trái cây chưng cất rượu, rượu được cất ở trong Kinh Lạc Cung trước đó đều đã bị hủy, nàng nói muốn cất lần nữa."

Lâu Cận Thần hỏi:

"Ừm, đệ tử của ngươi thì sao?"

Tiết Bảo Nhi nói:

"Hai người Khinh Vân và Tê Hà đều đã đi Huyền Thiên tông, những đệ tử khác, ta cho phép các nàng tự rời đi, nếu như không còn chỗ để đi thì có thể trở về."

Lâu Cận Thần phát hiện, ở thế giới này, thân bằng của mình vậy mà đều vẫn còn, một mảnh thế giới bao la kia trong lòng hắn lại tựa như có thêm một tia nắng, trở nên nhiều màu sắc hơn. Lâu Cận Thần nói:

"Tối hôm nay, chúng ta uống mấy chén đi, coi như là ăn mừng chúng ta tương phùng!"

"Được! Ta đây sẽ đi hái chút đồ ăn về."

Tiết Bảo Nhi nhanh chóng nói, trông nàng vô cùng vui vẻ. Cho tới nay, nàng luôn cảm thấy hạnh phúc nhất khi Lâu Cận Thần tình cờ đến rồi dùng bữa tại chỗ nàng, bởi vì nàng biết Lâu Cận Thần trên cơ bản hiếm khi ăn, nhưng hắn vẫn luôn ăn một bữa khi đến chỗ nàng. Chẳng mấy chốc, Bạch Tiểu Thích cũng quay về, đi cùng Tiết Bảo Nhi, trong giỏ xách của các nàng có hoa dại, rau dại, cùng một ít thân củ không biết. Bạch Tiểu Thích cũng rất vui vẻ, nàng chạy về tộc địa của Bạch Tiên, tìm được một vò rượu, ba người ngồi ở bên trong gian phòng uống rượu, ăn hoa dại, rau củ dại và một ít đồ ăn thân củ, giữa các bên, tuy chủ yếu là Bạch Tiểu Thích nói, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment