Chương 949: Yên Lam Tố Nguyệt Cung (1)
Chương 949: Yên Lam Tố Nguyệt Cung (1)Chương 949: Yên Lam Tố Nguyệt Cung (1)
Không biết từ khi nào mưa đã tạnh, côn trùng trong núi kêu vang, nhưng không hề cảm thấy ồn ào, chỉ cảm giác bình yên.
Trong bầu trời, vầng trăng lạnh lại sáng rực.
Mặt trời đang mờ dần, nhưng mặt trăng lại rực rỡ ánh sáng bạc vào ngày này.
Lâu Cận Thần nhìn bầu trời, lại cảm thụ âm dương, trong cảm nhận của hắn, cân bằng trong âm dương đã mất.
Mặt trăng quá lạnh lếo, mặt trời quá âm u.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một nơi.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Là Hỷ Yến Chư Thần Sơn, hắn cảm thấy nơi đó nhất định còn cất giấu bí mật.
Nhưng lúc đêm khuya, Lâu Cận Thần lại nghe thấy một tiếng thú gào.
Sau khi tiếng thú gào qua đi, trong núi yên tĩnh lại. Hắn nghe ra đây không phải là thú, mà là rồng ngâm. Giao long trong biển sâu đều bị người của Thanh Hà giới bắt đi kéo Thái Dương Cung rồi, sao còn có rồng' ẩn núp? Hắn ngay lập tức nhớ đến một con rồng. Lúc ở cõi âm, hắn từng nhìn thấy một con Thanh Long, lúc đó Thanh Long mang một hạt châu phi độn đi. Nó muốn trở về từ cõi âm sao? Thế giới này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, Lâu Cận Thần đột nhiên sinh ra một loại dự cảm, sợ rằng bí mật của thế giới này hiện tại mới thật sự lộ ra trước mặt người đời. Hắn nhớ đến thời đại được bao phủ bởi sương mù kia, nghĩ đến các loại dị nhân sinh tồn trong đó khi ấy, một thành trì là một quốc gia. Thời gian sớm hơn thì sao? Vậy sẽ là bộ dạng gì? Không có văn tự ghi chép lại! Trăng lạnh trên trời, lạnh như băng. Một đêm giá rét. Ngày thứ hai vẫn là mưa phùn mịt mù.
Nhưng Lâu Cận Thần đã rời đi Quần Ngư Sơn, hắn đi Trung Châu. Trung Châu, Hỷ Yến Chư Thần Sơn. Đây là một dãy núi thần bí, đặc biệt là sau khi có phong ấn bên trong thì càng trở nên bí ẩn hơn. Lâu Cận Thần đã từng đi vào rồi đi ra, về sau rất nhiều người đi vào, nhưng lại bị nhốt ở trong đó, Châu Võ Nghiệp từng là đệ nhất nhân của Nhân Tu Bảng đã từng tiến vào rồi lại đi ra, đồng thời cứu ra tông chủ Mai Bản Hậu của Bí Phù Tông. Lâu Cận Thần xuất hiện ở giữa vị trí đỉnh núi cao nhất. Cái hang mà hắn từng vào trước đó đã không còn tìm thấy được nữa, như thể nó đã bị ai đó che lại. Nhưng tất cả điều này đều không ngăn được Lâu Cận Thần, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào ngọn núi này, phong ấn đó mở ra ở trong mắt hắn, giống như dòng nước màu đen, thị lực của hắn xuyên thấu bóng tối, nhìn thấy từng đường nét giao thoa ở bên trong, những đường nét này lại tạo thành từng đoàn giao điểm ánh sáng, những giao điểm đó có liên kết với nhau, hình thành một vài ma trận. Tâm mắt của Lâu Cận Thần xuyên thấu qua những tia sáng rực rỡ gây cản trở này, nhìn thấy một phong ấn, hắn vươn tay vẽ ra một cánh cửa ở trong hư không, sau đó bước ra, thân hình như chìm vào trong dòng nước sinh lực vô hình, nhanh chóng bị bao phủ trong đó.
Khi hắn lại xuất hiện thì đã đứng trước một cánh cửa đá khổng lồ nặng nề. Năm đó khi còn là lục cảnh, hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt ở trước cánh cửa này, lúc đó hắn đưa tay chạm vào cửa đá này, một luồng khí lạnh dày đặc từ bên trong tràn ra, bây giờ nhìn lại cánh cửa này, hắn lại cảm thấy hơi lạnh truyền ra từ bên trong cánh cửa thậm chí còn tăng lên. Hắn cẩn thận quan sát cánh cửa này, muốn nhìn xem Châu Võ Nghiệp có từng tiến vào đây hay chưa. Nhưng không thể nhìn ra, hắn quanh quẩn ở cánh cửa một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tiến vào bên trong. Trong thiên hạ không có cửa nào có thể ngăn được đường đi của Lâu Cận Thần, dù đây là một cánh cửa khép kín. Hắn đứng yên ở trước cửa, tay không ngừng vẽ ra một cánh cửa ở trên cửa, mơ hồ có thể thấy cửa kia bắt đầu lóe ra ánh sáng, sau đó Lâu Cận Thần xuyên qua mảnh hư không ngưng thực và dày nặng. Trước mắt hắn là một mảnh trắng xóa, chỉ thấy một vùng băng sương. Sau cánh cửa nặng nề này vậy mà khắp nơi đều kết đầy băng, băng rất dầy, giây phút này Lâu Cận Thần cảm thấy chính mình giống như đi vào trong sông băng. Cái lạnh thấu xương dường như muốn đóng băng thần ý, trên người hắn chợt có ngọn lửa yếu ớt cháy lên.
Đây là một hành lang dài, đi theo lối duy nhất, hắn đến chỗ trung tâm, nhìn thấy một thanh kiếm rất lớn, thân kiếm đang ghim một người, hay nói đúng hơn thì đó không phải là người. Một thanh kiếm đá to lớn, dưới kiếm đâm một con quái vật nửa người nửa rắn. Nhưng trước kia, hắn rõ ràng trông thấy trên cửa đá ghi là đệ tử Dương Tranh của Thái Dương Thần Cung trấn phong ma nữ Nguyệt Liên Vân của Tố Nguyệt Cung ở đây. Mà hiện tại thứ nhìn thấy lại là một quái vật nửa người nửa rắn. Kẻ dưới kiếm kia nửa thân trên là người, nửa thân dưới là rắn, vô cùng to lớn, chỉ biết nửa người trên ít nhất dài hơn ba trượng, ngửa mặt nằm, một thanh kiếm đá đâm vào ngực của nàng, mà nửa người dưới của nàng tách ra hai cái đuôi rắn, gắt gao quấn chặt kiếm đá. Trên kiếm đá đó nối liền với sơn mạch, nối cùng với núi, tựa như cả ngọn núi đều đè ép người rắn phía dưới.