Chương 950: Yên Lam Tố Nguyệt Cung (2)
Chương 950: Yên Lam Tố Nguyệt Cung (2)Chương 950: Yên Lam Tố Nguyệt Cung (2)
Toàn bộ hang đều là nước đá, chỉ có trên thân kiếm đá phát ra ánh sáng rực rỡ của mặt trời, tuy nhiên, mọi thứ bên ngoài cũng đều bị bao bọc trong băng.
Lâu Cận Thần ngay lập tức trông thấy bên cạnh có một tấm giấy màu đồng, mặt trên có khắc chữ, giống như bức thư đặt ở đó, Lâu Cận Thần cầm lên, chỉ thấy chữ phía trên vô cùng sắc sảo, từng nét sắc bén, bên trên viết:
"Thanh Hà giới vực không có ý định tham gia vào tranh đấu giữa Thái Dương Thần Cung và Tố Nguyệt Cung, nay lấy Thái Dương Cung của giới này, cũng không phải là vì chính mình, nếu ngày khác gặp được đệ tử của quý cung, nhất định sẽ dâng lên thù lao."
Từ trên những chữ viết này, Lâu Cận Thần có thể cảm giác được đây hẳn là chữ của chưởng môn Ngân Hà Kiếm Phái, nhưng văn tự trong thư lại vô cùng khiêm tốn, cho nên khiến Lâu Cận Thần không thể không cho rằng hai phe Thái Dương Thần Cung và Tố Nguyệt Cung đều là đại thế lực trong Tinh Vũ. Cho dù không phải đại thế lực thì nhất định cũng là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. Hắn nhìn băng ở bốn phía, mặc dù trên người có dương hỏa bao phủ, nhưng vẫn cảm nhận được từng cơn ớn lạnh. Hơn nữa, hắn nhìn tia sáng mặt trời trên thanh kiếm kia, chỉ cảm thấy ánh sáng trên đó giống như sẽ tắt bất cứ lúc nào. Lâu Cận Thần lại nhìn thấy bên cạnh có một tấm bia đá, mặt trên có khắc chữ, ý nghĩa đại khái là. Tranh đấu giữa Thái Dương Thần Cung và Tố Nguyệt Cung đã kéo dài suốt mấy vạn năm, lần này hắn ta được người tương trợ nên thắng đệ tử Tố Nguyệt Cung, nhưng cũng không muốn thật sự giết chết đối phương, trong lòng hắn ta chỉ nghĩ rằng, một ngày kia có thể hóa giải ân oán giữa đệ tử Thái Dương Thần Cung và đệ tử Tố Nguyệt Cung, đến lúc đó trở về sẽ thả nàng ra. Từ trong những câu nói ngắn ngủi này khiến Lâu Cận Thần biết được, thì ra cừu hận trong Tinh Vũ đều là kéo dài đến mấy vạn năm, đồng thời đã có nhận thức mơ hồ đối với đệ tử Thái Dương Thần Cung tên là Dương Tranh kia. Đây là một người có ý tưởng không thiết thực, cừu hận mấy vạn năm giữa hai bên thế lực sao có thể hóa giải vì một cá nhân.
Lâu Cận Thần không có ở lâu trong đây, sau khi ra khỏi núi, ngước đầu nhìn bầu trời, vẫn còn đang mưa. Hắn đang đợi, đợi lúc mặt trăng xuất hiện ở trên đỉnh đầu mình. Lúc đêm tối xuất hiện, trăng lạnh lần nữa hiện ra, hơn nữa trăng lạnh hôm nay lại vô cùng sáng sủa. Sau cơn mưa thì trăng sáng, ánh trăng như sương. Lâu Cận Thần nhảy người lên, hóa thành một vệt sáng rực rỡ trong ánh trăng, đâm rách bầu trời.
Trên mặt trăng có cái gì đó. Lâu Cận Thần trước khi vào thất cảnh đã vô số lần nhìn bầu trời, muốn đi lên xem một chút, nhưng hắn biết, chính mình không thể nào đi được, mà hiện tại hắn đã là thất cảnh, có thực lực để đi lên, nhưng người của giới ngoại phá giới mà đến, tạm thời hắn không có ý định đi lên. Đầu tiên hắn tiến vào một tầng gió, thân thể của bản thân hắn từng trui luyện ở bên trong đó, dĩ nhiên là không sợ tầng gió này, nếu là trước kia, hắn ở trong trận gió này, không nói tới sẽ bị thổi hồn phi phách tán, nhưng ít nhất thần khí bay loạn, tinh thần sẽ uể oải. Trận gió rất dài, hắn một mạch xé gió bay lên, cách vầng trăng kia càng lúc càng gần, đột nhiên, hắn thả lỏng thân thể rồi phá vỡ tầng gió, sau đó cảm giác được một tia lạnh lẽo khác thường. Từ trong mắt hắn thấy được một mảnh đen ngòm, và một tinh cầu khổng lồ xuất hiện ở trong mảnh đen ngòm ấy. Mãi đến bây giờ hắn mới có thể xác định rằng, thế giới chỗ mình ở quả thật là một hành tinh, hắn bay đi hướng Thái Âm Tinh tỏa ra tia sáng lạnh kia. Vào giây phút này, thân thể hắn cao vút như ánh sáng, liếc nhìn một cái, tinh không vô biên mới khiến hắn thật sự cảm nhận được niềm vui của tu hành.
Bao la và tối tăm, cùng với những giọng nói quái dị bất ngờ xuất hiện, khiến trong lòng Lâu Cận Thần dâng lên một tia cảm giác sợ hãi vô hình. Khi ngày càng đến gần, hắn cảm thụ được sự lạnh lẽo trên Thái Âm Tinh kia, cùng với một lực hút chậm rãi vô hình. Tiếp đó, hắn nhìn thấy một tòa cung điện trong Thái Âm Tinh. Một tòa cung điện như được khắc bằng băng. Song khi hắn thấy rõ cung điện kia, thì cũng trông thấy trước cung điện đó có một bóng người đứng tại đấy. Bởi vì cách nhau quá xa, Lâu Cận Thần căn bản không cách nào thấy rõ đối phương là ai, hình như đối phương cũng trông thấy Lâu Cận Thần đến, chỉ thấy thân hình người nọ chợt lóe, tiến vào bên trong điện.
Lâu Cận Thần đáp xuống trước cung điện, cung điện vô cùng cao lớn, hắn ngước đầu nhìn chữ phía trên cung điện kia: Yên Lam Tố Nguyệt Cung. Hai chữ Yên Lam đằng trước hiển nhiên là đang nói đến giới vực này, chữ Tố Nguyệt Cung ở phía sau là cách gọi khác của môn phái của nàng. Hắn quay đầu nhìn Yên Lam giới ở sau lưng, chỉ trông thấy một đám mây bao phủ, căn bản không nhìn thấy bộ dạng cụ thể là gì.