Chương 951: Tư Tinh Đại Tế (1)
Chương 951: Tư Tinh Đại Tế (1)Chương 951: Tư Tinh Đại Tế (1)
Hắn không nhìn nhiều, nhớ lại người thần bí lúc trước đi vào, hắn đến trước cửa, vươn tay mơ hồ vẽ lên cửa, sau ba lần liên tiếp, cửa cung điện tỏa ra ánh sáng, hắn nghiêng người bước vào cửa.
Cung điện vốn lạnh như băng kia nay đã trở nên như nước.
Khi hắn đi vào bên trong cung điện này, trong mắt là một mảnh trắng thuần, đầu tiên là một khoảng đất trống, phía trên khoảng đất trống đó là từng cái giếng giống như mặt trăng, đều có hình bán nguyệt.
Khí lạnh tỏa ra từ đó.
Lâu Cận Thần đi tới nhìn thử, chỉ thấy bên trong từng cái giếng như mặt trăng đều có mặt nước trong veo, điều khiến hắn cảm thấy không thể hiểu được là, trong nước dưới giếng lại có ảnh ngược của mặt trăng.
Nơi này rõ ràng là ở trên mặt trăng, nhưng vì sao có thể nhìn thấy mặt trăng từ trong cái giếng chỗ này chứ? Khi hắn đi xuyên qua từng cái giếng hình mặt trăng tới mái nhà cong, nhìn lại giếng mặt trăng, hắn đột nhiên cảm thấy những cái giếng mặt trăng này có thể là một pháp trận. Hắn không quá hiểu biết về pháp trận, chẳng qua cảm giác có thứ gì đó huyền bí ẩn chứa trong đó. Hắn không nhìn lâu, xoay người dọc theo mái nhà cong ở trong đó rời đi, ngay lập tức liền phát hiện, phong cách kiến trúc nơi này cực kỳ cổ điển, cung điện này bị chia thành nhiều cái sân kích thước khác nhau, bên trong mỗi cái sân đều có một hoặc vài cái giếng hình mặt trăng. Trên mỗi cái sân đều có đánh dấu tên, có chỗ viết 'Bão Nguyệt, có nơi viết ' Chiếu Nguyệt, Hiểu nguyệt, Viên Nguyệt vân vân, có thể thấy đệ tử Tố Nguyệt Cung ngay lúc đó thành lập tòa cung điện này cũng có một phen ý chí, muốn tuyển nhận một nhóm đệ tử, lớn mạnh ở đây. Nhưng nàng lại gặp phải đệ tử của Thái Dương Thần Cung. Lâu Cận Thần không có mạo muội đi vào trong những cái sân này, bởi vì hắn cảm giác nơi đây chưa từng có người ở. Cuối cùng, hắn nhìn thấy một cái sân tương đối lớn, bên trên viết hai chữ 'Cận Nguyệt'. Cửa sân đang mở, hơn nữa trong sân trồng đầy các loại hoa cỏ quái dị, hắn có thể tưởng tượng được, những hoa cỏ này nhất định đều là một ít linh thảo và linh dược, đáng tiếc hắn không biết chế thuốc, không có cách nào phân biệt được những thứ kia là linh thảo gì. Lâu Cận Thần tiến vào trong đó. Hắn tương đối cẩn thận, bởi vì lúc trước đã có một người đi vào, nhưng hắn đi lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy người nọ.
Đẩy mở một căn phòng trong đó, phát hiện phòng này hẳn là một khuê các, bên trong có cái gương, gương như trăng tròn, mặt trên có hộp trang điểm, còn có chút đồ trang sức ở bên trong, nhưng hình như thời gian quá lâu, màu sắc của đồ trang sức đã biến thành đen, không còn linh trạch. Bên cạnh có một cái giường lớn, trên giường có màn che, có chăn, nhưng không có gấp lại, giống như có một người mới vừa tỉnh ngủ liền rời đi, chưa kịp xếp chăn lại. Trên vách tường treo một bức tranh lớn, bối cảnh được vẽ ra là màu đen, nhưng trong đó lại có từng điểm ánh sáng trắng xanh, Lâu Cận Thần nhìn kỹ, hắn cảm thấy có thể là tinh đồ của tinh vực nào đó. Mặt trên có chữ viết: Hãn Hải Tinh Đồ! Hắn cẩn thận quan sát Hãn Hải Tinh Đồ, nét mặt chuyên chú, giống như đang phân biệt nội dung trong đó, nhưng bên trong cái gương, không biết từ khi nào có một gương mặt với một con mắt thò ra ngoài.
Đó là một con mắt màu máu, nó thò ra từ trong gương, dòm ngó ở phía sau Lâu Cận Thần. Lâu Cận Thần đột nhiên cảm giác được cái gì đó nên quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì. Hắn lại quay đầu nhìn tinh đồ, chợt phát hiện trong tinh đồ có mấy ngôi sao màu sắc khác nhau, mang chút màu đỏ, hắn cảm thấy có thể là mặt trời. Hắn hơi hoài nghi đây phải chăng là tinh đồ của mảnh tinh vực nơi mình ở, chẳng qua hắn không có cách nào chứng minh được. Trên vách tường bên kia còn có một bức tranh, bên trên viết một vài chữ: Trắng thuần rơi xuống trước cửa sổ nhỏ, trăng ở Tỉnh Vũ sáng rực trên trời! Phía sau hai câu này có chữ ký là Liên Vân.
Nó được viết bởi Liên Vân đã lập nên tòa Yên Lam Tố Nguyệt Cung này. Bản thân treo đồ tự viết ở đây, có thể thấy đây là một nữ tử có chút tự luyến. Hắn dạo quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy chỗ nào nổi bật nữa. Lúc hắn định đi ra ngoài thì đột nhiên quay đầu, nhìn về phía gương trang điểm, vừa lúc trông thấy một gương mặt thò ra ở nơi đó đang nhìn trộm. Khoảnh khắc nó và Lâu Cận Thần đối diện nhau, trong đôi mắt của Lâu Cận Thần dâng lên chút tia sáng mặt trời, nháy mắt rơi vào người nó, bóng người quỷ dị trong gương chớp mắt bốc cháy, nó vọt ra bên ngoài, nhưng nhanh chóng bị đốt như tờ giấy khô trong hư không. Ánh mắt của Lâu Cận Thần nhìn chăm chú vào nó không rời, mãi đến khi nó bị đốt thành tro bụi. Lâu Cận Thần cảm nhận được khí âm quỷ từ trên thứ kỳ dị này. Ngay phút đầu tiên hắn đã cảm giác được đối phương dường như đến từ chính cõi âm. Nhớ lại bóng người biến mất trước Tố Nguyệt Cung đã thấy trước đó, ngược lại xác thực có vài phần giống như tồn tại của cõi âm.