Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 953 - Chương 953: Tái Tục Diêm La Đạo (1)

Chương 953: Tái tục Diêm La Đạo (1) Chương 953: Tái tục Diêm La Đạo (1)Chương 953: Tái tục Diêm La Đạo (1)

Lâu Cận Thần cảm giác được nguy hiểm từ trên người hắn ta, không biết tại sao, hắn ta chỉ đứng ở nơi đó lại luôn khiến trong lòng người có một loại cảm giác ngứa ngáy.

Cảm giác này rất kỳ dị, giống như lông tóc trên người của một người bị tĩnh điện hấp dẫn dựng lên, chẳng qua thứ bị hấp dẫn trên người hắn là một ít tạp niệm.

Đương nhiên, chủ ý thức có thể tự ràng buộc thì không sao, nhưng một ít tạp niệm không ngừng sinh diệt và phát tán bị khuấy động, giống như lông tóc gắn liền với thân thể, rút đi một ít thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vân có thể bị ảnh hưởng.

"Ngươi đang hành pháp với ta?"

Lâu Cận Thần trực tiếp hỏi lên."A, đừng hiểu lầm, chỉ là một vài bản năng phát ra, giống như chúng ta tự nhiên có thể nghe thấy và trông thấy một vài thứ, nhưng không thể nào cố ý nhắm mắt bỏ ngoài tai."

"Ha ha."

Lâu Cận Thần không muốn tranh cãi với tên này, hắn biết, tranh cãi tiếp thì chỉ có đánh nhau, bởi vì đối phương cũng không phải kẻ vô hại, nếu là một người có tu vi thấp, chỉ sợ sẽ lập tức trốn chạy ở trước mặt hắn, bằng không sẽ phát điên. Lâu Cận Thần lại hỏi:

"Dường như ngươi biết người trong tranh?"

"Đương nhiên, nàng từng xuất hiện trong thiên địa, dáng người ấy, đến nay ta khó mà quên được."

Tư Tinh Đại Tế tựa như đang nhớ lại."Ta nhớ rằng, nàng từng ước nguyện giữa trời đất, muốn xây dựng giới này thành Nguyệt Thần Quốc, đáng tiếc gặp phải người của Thái Dương Thần Cung, nơi có mặt trăng ắt sẽ có mặt trời, thật sự là đáng tiếc, nếu không thì giới này của chúng ta sớm đã dung hợp vào Tinh Vũ vô biên, sao có thể hoang vắng nhiều năm như vậy."

"Nhưng không sao, Thái Dương Cung bị mang đi, Nguyệt Thần nhất định sẽ trở về, Thái Âm Tinh đã không có sự áp chế của Thái Dương Tinh, sẽ lại lần nữa gieo rắc linh cơ."

Tư Tinh Đại Tế nói đến đoạn sau, ngữ khí trở nên kích động, giống như tràn ngập hướng tới vô tận. Lâu Cận Thần nhìn đối phương, nhưng thấy bên cạnh nhiều sách như vậy, thế là không tiếp tục nói chuyện nữa, xoay người đi xem sách. Nhưng Tư Tinh Đại Tế này lại đột nhiên mở miệng nói:

"Những thứ kia, ngươi không thể đụng vào!"

Lâu Cận Thần híp mắt, hỏi:

"Ồ, vì sao?"

"Bởi vì ngươi không xứng để xem, tay của ngươi quá bẩn, suy nghĩ của ngươi cũng bẩn, cút ra ngoài!"

Tư Tinh Đại Tế đột nhiên mở miệng mắng chửi người.

Lâu Cận Thần năm đó ở bên trong tranh treo tường, sau khi phát hiện có người khác đi ra thì hắn mang theo Trần Cẩn nhanh chóng rời đi, có thể nói là trốn đi. Mà hiện tại, Lâu Cận Thần muốn nhìn xem một chút, người này rốt cuộc có bản lĩnh gì. Hắn không nói chuyện, bởi vì vào lúc này, việc nói chuyện đã không còn ý nghĩa nữa, chỉ có thể giao tiếp bằng pháp. Hai mắt của Lâu Cận Thần dâng lên hai tia sáng mặt trời, lóe ra như kim. Trên người của Tư Tinh Đại Tế thì nổi lên một lớp sáng u ám, trên lớp sáng đó tóe lên đốm lửa, giống như đốm lửa nhỏ rơi vào trong nước. Bên trong vầng sáng âm u nổi lên sóng gợn, nổ ra sương mù. Lâu Cận Thần vươn †ay sờ trên đầu, trâm kiếm vào tay, chỉ về phía trước, tiến lên một bước, đã đến trước mặt Tư Tinh Đại Tế cách đó không xa, kiếm trong tay đâm ra, ánh sáng mặt trời trên mũi kiếm xuất hiện ngay lúc kiếm được đâm ra. Vang lên tiếng kiếm rung khẽ, thân kiếm hình thành ánh sáng lung linh, kiếm đâm vào trong sương khói, đâm về phía Tư Tinh Đại Tế. Không thể nói rõ một kiếm này là nhẹ nhàng hay túc sát, nhưng lại ẩn chứa sát khí, hắn cho rằng, đối mặt với người này, nếu đã ra tay thì phải một kiếm tất sát, không thể nương tay. Kiếm đâm vào sương mù, lẽ ra phải là trống rỗng, như đâm vào trong nước, nhưng hắn lại cảm giác được một lực rất lớn đánh vào thanh kiếm. Vô hình trung, có một vệt sáng u ám đánh vào kiếm, khiến thân kiếm run rẩy, chỉ rung một cái đã khiến kiếm vẫy ra tia kiếm hoa màu vàng. Vẫn như cũ phủ xuống chỗ Tư Tinh Đại Tế, bao phủ không gian di chuyển của hắn ta.

Nhưng đối phương là âm linh, chỉ thấy thân hình hắn ta thoắt một cái đã chui ra từ bên trong ánh kiếm lấp lánh, nhưng ánh kiếm như lửa đốt vào xương, gắt gao theo sát cái bóng kia. Thế nhưng chỉ thấy cái bóng kia lại lắc một cái, tách rời ra, phân ra từ chính giữa, tựa như bị một kiếm của Lâu Cận Thần rạch ra, đôi mắt màu máu tách ra, lấp lóe ánh sáng đỏ. Trong khoảnh khắc này, hai con mắt giống như lên tới chỗ cực kỳ cao, cao đến tinh không, tựa như đôi mắt của 'Bí Linh nhìn chăm chú vào nhân gian này. Lâu Cận Thần đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chính mình căn bản không cách nào chống lại. Tâm tình trong lòng Lâu Cận Thần sinh ra dao động, giống như tảng đá lớn bị ném vào trong nước, khơi dậy bọt nước và gợn sóng, tâm trí vốn ngưng tụ vào giây phút này lại giống như bị người thắt chặt. Toàn bộ không gian đều tối sâm, sau đó Lâu Cận Thần trông thấy bên trong bầu trời xuất hiện từng con mắt màu đỏ, hắn phát hiện mình bị vây vào giữa, từng con mắt màu đỏ khiến hắn nhớ đến những tộc nhân đã chết của Tư Tinh Đại Tế.
Bình Luận (0)
Comment