Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 956 - Chương 956: Đọc Sách (1)

Chương 956: Đọc sách (1) Chương 956: Đọc sách (1)Chương 956: Đọc sách (1)

Lâu Cận Thần giở sách này ra, trong sách không có chữ nào giới thiệu về tác giả.

Chỉ thấy khúc dạo đầu viết:

"Trong thiên địa có vô vàn pháp, chẳng qua là nhất niệm diễn hóa, rồi thần tích lũy bên trong, nhưng mỗi người có thân thể và tâm khác nhau nên kết ra quả vĩnh sinh cũng khác biệt."

"Thời gian có quả, không gian có quả, ngũ hành có quả, âm dương đều có quả, cho dù muốn cho tâm ma sinh ra quả cũng đều tùy tâm."

"Người lên cây hái trái, hái xuống là quả, nhưng không hẳn là quả, vì có người cho rằng trái chưa được là chưa đắc Đạo Quả, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng thật ra Đạo Quả cũng phân hư thực, đắc Đạo Quả là thực quả, chưa đắc là hư quả."

"Cho nên, Đạo Quả chia ra hai quả hư và thực, chẳng qua mọi người thường chỉ thấy thực quả, cảm nhận được nó, đó là được, mà hư quả là vị giác chưa biết, quả như vậy bị xem là chưa được."

Trong sách giảng hư quả, thực quả đại đạo."Âm, dương, thời, không, ngũ hành, yêu hận ...' Lâu Cận Thần xem kỹ cuốn sách này, kỳ thực cuốn sách này là một bản tóm tắt, đồng thời cũng để cho những người chưa rõ ràng về khái niệm Đạo Quả có nhận thức rõ ràng."Đạo Quả duy nhất, nhưng cũng không duy nhất, vạn sự vạn vật đều mâu thuẫn mà lại thống nhất."

Hắn cẩn thận lật xem. Đặc biệt xem kỹ về mảng âm dương. Âm dương này là Đạo Quả rất lớn, thậm chí có thể nói âm dương bao gồm hết thảy, nhưng trong sách viết kết Thái Âm Quả là tổ sư của Tố Nguyệt Cung, kết Thái Dương Quả là tổ sư của Thái Dương Thần Cung. Theo lời trong sách nói, nếu hai người sở hữu hai Đạo Quả thì người đời sau vĩnh viễn không cách nào hái được chúng nữa. Nhưng sách này cũng nói, Đạo Quả vừa là duy nhất, nhưng cũng không chỉ là duy nhất. Lâu Cận Thần đọc mà hoang mang, không có cảm thụ chân thực, hắn còn chưa đến một bước kia nên hơi khó hiểu. Tuy nhiên, ít nhất Lâu Cận Thần cảm thấy âm và dương không phải là thái âm và thái dương tách biệt. Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy Đạo Quả của Âm Dương Thái Cực. Đương nhiên Âm Dương Thái Cực này là Nhạc Bằng viết sơ trong sách, Âm Dương Thái Cực tưởng pháp là quan tưởng pháp có hiệu quả, biết phương pháp này có căn nguyên, đã có người kết thành Đạo Quả. Lâu Cận Thần thầm cảm thán, hóa ra mọi việc đều đã có người đi trước, dù ở thế giới mà hắn sinh ra cũng có lý luận Âm Dương Thái Cực, bây giờ nghe nói đã có rồi thì hắn cảm thấy hơi hụt hãng rồi lại biết là tất nhiên.

Lâu Cận Thần bình tĩnh lại, đọc nội dung cuốn sách này khiến hắn có cảm giác như đang ngước nhìn các vì sao. Những ngôi sao nhỏ đều đến từ Đạo Quả, hắn nghĩ ngôi sao nào bị người chiếm cứ, nhưng sự thực là hắn còn ở trong giới, không thể ra vào Tinh Vũ. Đối với hắn, Đạo Quả giống như nhìn lên bầu trời có những vì sao xa xôi, ngoài tâm với, †ìm hiểu những thứ này bây giờ chỉ là biết tên của các Đạo Quả. Lâu Cận Thần đọc tiếp, quả nhiên thấy dòng chữ:

"Ta viết cuốn sách này chỉ để nói cho người đời biết có vô số Đạo Quả, người đến sau đừng vì thấy người đi trước chiếm vị trí Đạo Quả mà thấy thất vọng. Chúng ta nên học tập tiền bối, can đảm mở con đường mới, kết quả mới, sống lâu trong Tinh Vũ này."

Lâu Cận Thần càng đọc sâu mới phát hiện đây là một cuốn sách truyền cảm hứng. Hắn khép sách lại, sinh ra mấy phần cảm khái. Cũng ngay lúc này, sau lưng hắn dâng lên một vòng tròn màu đen, trong vòng tròn có cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ ràng lại vô cùng kỳ dị. Vòng tròn đen vừa xuất hiện đã chụp về phía Lâu Cận Thần như muốn nuốt hắn. Lâu Cận Thần hừ lạnh một tiếng, ánh kiếm trên người phun ra nuốt vào, giống như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ánh kiếm chợt khởi, nháy mắt hội tụ ở bên ngoài vòng sáng màu đen, chém xuống. Lâu Cận Thần sớm đoán được đối phương chưa đi, nhất định đang chờ cơ hội đánh lén, cho nên hắn cũng đang chờ đợi thời khắc này.

Ánh kiếm chém xuống giống như một tia nắng, xuyên qua vòng sáng màu đen, tỏa ra một cỗ mùi vị kỳ lạ, không thể nói là hôi, giống như mùi chua chua, vòng tròn cảnh tượng màu đen bay vút đi khi ánh kiếm chém xuống. Nhưng vòng tròn màu đen không hề tan biến mà vẫn giữ nguyên hình dạng, nhưng không nở to ra, trở nên có chút bất quy tắc. Ánh kiếm vụt qua, trong không gian nhỏ này không thể thi triển kiếm pháp kiểu kiếm thức tung hoành, chỉ có thể sử dụng tiểu xảo, nhưng kiếm thức có thể tiểu xảo linh động, uy lực cũng tuyệt đối không nhỏ. Chỉ thấy một đoàn ánh kiếm lấp lóe giống quả cầu ánh sáng nảy lên, lại giống ánh đèn pin huơ trong phòng ngủ, vòng sáng đen bị cắt hơn mười lần. Vòng sáng cấp tốc thu nhỏ, cuối cùng, Lâu Cận Thần nghe thấy một tiếng quát không cam lòng vang lên, vòng đen hoàn toàn tắt. Lâu Cận Thần rõ ràng cảm thụ được huyền diệu của vòng sáng đen này, dù kiếm của hắn đã thắng nhưng không thể phủ nhận pháp thuật của đối phương kém.
Bình Luận (0)
Comment