Chương 957: Đọc sách (2)
Chương 957: Đọc sách (2)Chương 957: Đọc sách (2)
Lâu Cận Thần tiếp tục đọc sách ở đây, lật từng cuốn một, nhanh chóng làm phong phú thêm kiến thức của mình về toàn bộ Tinh Vũ.
Thì ra Yên Lam Giới của mình thật sự chỉ là tiểu giới hoang vắng, nếu không thì đã chẳng bị một đệ tử của Tố Nguyệt Cung chiếm cứ để làm đạo tràng.
Đồng thời, hắn cũng biết thì ra trong Tinh Vũ mênh mông vô biên cực kỳ náo nhiệt, hắn thông qua truyện ký của một số nhân vật, cả sách tập hợp truyền thuyết nhìn thấy yêu hận tình thù, tình hoài hiệp nghĩa đầy rẫy trong Tinh Vũ.
Nhìn từ hành vi lấy Yên Lam Giới làm đạo tràng của đệ tử Tố Nguyệt Cung Liên Vân thì người trong Tinh Vũ có cách cục rất lớn, trực tiếp dùng một giới làm đạo tràng, loại sự tình này dường như rất kinh người trong Tinh Vũ.
Quan niệm về thiên địa của Lâu Cận Thần lúc này được mở rộng. Có một quyển sách đề cập ân oán giữa Thái Dương Thần Cung và Tố Nguyệt Cung, kéo dài mấy vạn năm, đặc biệt là thái dương và thái âm thường thường đều là cùng xuất hiện, kiềm chế lẫn nhau, giữ cân bằng. Trong đó có một quyển sách tên là Biên niên sử trời sao gần vạn năm có ghi chép nhiều sự tích của nhân vật, hoặc là một đoạn giới thiệu, hoặc là một câu nói. Cho dù là một câu nói nhưng được ghi trong này đủ biết người đó ghê gớm cỡ nào, nếu không phải là đại nhân vật thì không được ghi lại. Còn có cuốn bí tịch luyện bảo, giảng tường tận hơn Cơ Băng Nhạn của Huyền Thiên Tông đã nói, có nguyên bộ cách luyện bảo, cách lựa chọn, phán đoán bảo tài, một món bảo tài cần thông qua bao nhiêu phương thức mới thành pháp bảo thật sự, trong bí tịch đều ghi rõ. Bảo tài khác nhau luyện ra đồ vật cũng khác, một số bảo tài sinh ra trong trời sao, một số ở trần thế. Có bảo tài ở trần gian nhưng phải mang vào trời sao tế luyện, có bảo tài trong trời sao phải đưa vào trần thế tế luyện. Trong này có một loại tên là cách tế luyện Huyễn Nguyệt Độn Thiên Kính, từ chọn tài liệu đến khắc phù lục, từ bước đầu đến bước cuối tế luyện, nguyên bộ phức tạp mà lại nghiêm cẩn, Lâu Cận Thần nhìn cảm thấy rất có đạo lý.
Cuối cùng tế luyện ra Huyễn Nguyệt Độn Thiên Kính, khi thi triển thì có ánh trăng thật sự, sau khi khống chế được bảo bối, ánh trăng chiếu tới đâu thì mình động ý niệm là có thể đến nơi. Lâu Cận Thần cảm thấy pháp bảo này rất tốt, có thể sinh ra ảo ảnh hư thực, có thể ẩn trong đó. Sách còn viết nếu là người giỏi về cách ẩn nấp như không gian, lúc tế luyện dung hợp độn pháp của mình vào chẳng những dễ luyện ra Huyễn Nguyệt Độn Thiên Kính, khi thi triển sẽ càng huyền diệu hơn nữa. Lâu Cận Thần cảm thấy thứ này hợp với Tiết Bảo Nhi nên đã cất sách vào.
Lâu Cận Thần lại xem cách tu hành của Tố Nguyệt Cung, nhưng chỗ này chỉ có loại cơ bản, từ trong này đủ để thấy cách tu hành của Tố Nguyệt Cung cực kỳ thuần túy. Trong cách tu hành không chỉ có quan tưởng, còn có cầu chúc, giống như một loại Tế Thần, chẳng những không phải chỉ hướng một vị thần mà là điều chỉnh tâm linh của mình, nhưng cũng có một phần trao đổi Nguyệt Thần, khiến mắt hóa thành ánh trăng chiếu rọi bản thân. Hắn nghĩ rằng Tiết Bảo Nhi có thể đến xem. Hắn nhìn thấy một cuốn sách khác về U Vọng. Trong này viết U Vọng là mặt âm của thế giới. Sách này viết Tinh Vũ là dương, thế giới có thật, nơi có U Vọng, Bí Linh bị cho là mặt âm, là mặt hư. Trong đó Bí Linh tức là khủng bố, cũng là con mồi rất tốt. Mọi người tu hành từ thực đến hư, thoát thực vào hư, vào U Vọng là hết chịu kiếp trong Thực Giới, có thể tránh các loại tai kiếp trong đó, từ đấy sống lâu. Điều này thế mà giống với đường tu hành do Lâu Cận Thần tự tưởng tượng và tổng kết ra, khiến hắn hơi tự đắc. Lấy Bí Linh làm mồi, Lâu Cận Thần cho rằng điều này rất bình thường, dù sao ở Yên Lam Giới này người tu hành đều đang lợi dụng Bí Linh.
Xem ra đây là cách làm truyền thống, đã sớm lưu truyền vào Yên Lam Giới, chẳng qua người của giới này không biết nguồn gốc từ đâu. Lâu Cận Thần phát hiện thật ra nhiều thứ logic sâu nhất lại giống hệt bên ngoài.
Một số thứ trong Tinh Vũ giống như hạt giống đã bay đi khắp nơi, dù ở góc hẻo lánh nhất cũng bị ảnh hưởng, chỉ là nơi đó cho rằng tất cả là truyền thuyết. Lâu Cận Thần đọc một lúc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, hắn cảm giác có người đang nhìn chính mình, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đôi mắt của Tố Nguyệt Cung Liên Vân trong bức tranh treo trên tường dường như đang nhìn hắn. Lâu Cận Thần cầm cuốn sách trong tay, từng bước đi đến bên bức tranh, mỹ nữ trong tranh có một đôi mắt rắn, tựa như đang dò xét người đứng trước bức tranh. Lâu Cận Thần nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hắn cảm thấy thứ mình đang nhìn không phải là một bức tranh mà là một người, ánh mắt giao nhau, tranh trong mắt hắn mở rộng ra, tiếp đó hắn nhìn thấy một đôi mắt khác.