Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 961 - Chương 961: Âm Minh Nhân (3)

Chương 961: Âm Minh Nhân (3) Chương 961: Âm Minh Nhân (3)Chương 961: Âm Minh Nhân (3)

Lâu Cận Thần một đường hướng tây mà đi, hắn không biết Linh Vu Miếu ở vị trí nào, nhưng biết là trong Vụ Châu.

Vụ Châu có đặc điểm là nhiều sương mù.

Nơi này sương mù dày đặc, sương tràn ngập trong sơn mạch, hòa cùng nước sông, không thể xua tan hết.

Ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ cơ thể Lâu Cận Thần, như mặt trời rơi xuống vùng dày sương, hắn đi trong Vụ Châu.

Xua tan một mảnh sương mù dày đặc, hắn tin tưởng Thị Y Vân nhìn thấy nhất định sẽ kêu hắn, lửa cháy trên người hắn cũng có thể xua tan sương mù.

Lâu Cận Thần đi qua đi lại khu vực này, đến hướng tây, lại lượn một vòng, tiếp tục hướng tây.

Lâu Cận Thần rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của pháp thuật ở đồng bằng. Những pháp thuật này rực sáng nhạt nhòa trong sương mù, rất đẹp, nhưng thoắt ẩn thoắt hiện, như xem hoa trong sương. Thị Y Vân thầm thở dài một hơi, nàng cũng không quá hoảng sợ, nhưng mà lại có rất nhiều tiếc nuối, bởi vì nàng nhìn thấy thế giới này từ đóng kín đến mở ra, nối liền với trời sao. Nàng không sợ mặt trời tối xuống, vì trong Linh Vu Miếu từng có sách ghi rằng:

"Thái dương tối tăm không ánh sáng, tổ sư đặt chân ở đây, xem mặt trời mặt trăng và nói, tranh đấu giữa Thái Dương Thần Cung và Tố Nguyệt Cung có thể đến giới này chìm vào u ám.”

Thế là tổ sư truyền xuống một pháp. Nàng cũng không biết đó là pháp gì, miếu chủ đến nay cũng không có cho nàng xem. Cuộn tranh lớn Tinh Vũ đang từ từ mở ra, nhưng nàng sắp chết, tâm trạng khó tránh thấy tiếc nuối. Nàng biết chính mình đã mệt mỏi, lực lượng tâm nguyện không đủ, trâm cài như ý đã tối màu, khó mà tiếp tục phát ra pháp thuật đủ mạnh. Miếu chủ ở bên cạnh vừa là sư phụ vừa là bà nội của nàng, đôi mắt bà đã đỏ tơ máu, nàng biết bà cũng đến cực hạn. Tuy bà dựa vào phép hiến tế tâm nguyện như ý giết mấy vị cường địch nhưng còn ba Âm Minh Nhân đến thất cảnh. Ba Âm Minh Nhân đó mắt tỏa ánh sáng xanh, cảm giác từ hư hóa thực. Bọn họ từng bước một tới gần, trừ ba Âm Minh Nhân ra còn có nhiều bóng mơ khác, tuy không đến thất cảnh nhưng cũng mang đến uy hiếp trí mạng cho hai người. Nàng không biết tại sao Âm Minh Nhân đông như vậy, như thể giết mãi không hết. Đệ tử Linh Vu Miếu khác cũng đã vô lực thi pháp, hoặc là thi triển ra pháp thuật nhưng mờ ảo. Một Âm Minh Nhân thất cảnh nói:

"Chủ của ta nhân từ, chỉ cần các ngươi nguyện ý vũ tế tổ sư của mình thì chủ của ta sẽ bỏ qua cho."

Âm Minh Nhân này có mắt màu xanh, thân thể không còn là màu xám mà có hình dạng y phục in hoa văn màu tối. Miếu chủ của Linh Vu Miếu cứng rắn nói:

"Nằm mơ, ngươi cũng đừng hòng lấy xác chết của chúng ta. Đệ tử Linh Vu Miếu sẽ đốt cháy thể xác của mình, tuyệt đối không cho ngươi có cơ hội vũ tế tổ sư!"

Thật ra các vị đệ tử Linh Vu Miếu căn bản không biết tổ sư rốt cuộc là người nào. Miếu chủ sợ có đệ tử không cưỡng được sự hấp dẫn của kẻ địch mà đồng ý."Ha ha, cần gì như vậy, chủ của ta là Đại Đế trong Tinh Vũ, người dựng nước trong U Vọng, nếu các ngươi muốn thì có thể thờ chủ của ta, sẽ được ban cho tư cách sau khi chết vào Đế Đô làm dân, vậy là sẽ được hồn bất tử. Các ngươi đừng cứng đầu nữa, vì một kẻ tâm thường lưu lạc trong Tinh Vũ mà mất mạng."

Thật ra miếu chủ cũng không biết tổ sư của mình là người như thế nào, chỉ đọc một cuốn sách dành riêng cho miếu chủ:

"Tổ sư phong vận như ngọc, ôn nhuận quân tử, có khí chất trang nhã vạn pháp không dính, tay cầm như ý mà có oai lực phá vạn pháp."

Pháp tu hành của Linh Vu Miếu chẳng qua là lúc tổ sư dừng chân nơi này thì tùy tay sáng chế. Sách còn viết tổ sư nói rõ mình có kẻ địch lớn, tuyệt đối không thể nói cho ai biết họ có quan hệ với tổ sư."Rồi sẽ có ngày tổ sư phá vỡ Đế Đô của các ngươi!"

Thoạt nhìn miếu chủ đã tuổi già sức yếu nhưng nói chuyện vô cùng cương cường. Âm Minh Nhân thất cảnh đã mơ hồ sinh ra thực thể tức giận nói:

"Giỏi lắm, vũ nhục chủ của ta, phải câu hồn của các ngươi bỏ vào Luyện Hồn Đăng làm tim đèn, thiêu hủy đến chết."

Trừ thân thể không giống con người ra, hắn ta có thất tình lục dục hệt như người. Biết tức giận, biết dụ dõ, biết uy hiếp. Âm Minh Nhân thất cảnh bỗng nhìn lên trên. Một ánh lửa như mặt trời giáng xuống. Đám Âm Minh Nhân lùi lại, dường như hơi thở thuần dương phát ra từ ngọn lửa mặt trời kia khiến bọn họ cảm giác rất khó chịu. Mắt Âm Minh Nhân thất cảnh lóe tia sáng xanh, hắn ta lên tiếng hỏi trước:

"Ngươi là ai?"

"Ta tên Lâu Cận Thần, các ngươi lại là người nào, từ đâu tới?"

Lâu Cận Thần hỏi. Thị Y Vân thấy bóng lưng quen thuộc của Lâu Cận Thần thì nở nụ cười, tuy sau này nàng không còn gặp hắn nhưng thanh danh của hắn luôn truyền tới, đương nhiên, người ở đây chỉ có miếu chủ là biết quan hệ giữa nàng và Lâu Cận Thần.
Bình Luận (0)
Comment