Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 962 - Chương 962: Nhẫn Thái Dương Thần (1)

Chương 962: Nhẫn Thái Dương Thần (1) Chương 962: Nhẫn Thái Dương Thần (1)Chương 962: Nhẫn Thái Dương Thần (1)

Miếu chủ cũng hơi thở phào, nhưng bà ngẫm lại đối phương có ba vị thất cảnh, mở miệng nói:

"Cẩn thận bọn chúng thi pháp bằng hai mắt, người có mắt xanh đều có năng lực của thất cảnh."

Lâu Cận Thần hơi nghiêng mặt qua, gật đầu với bà già kia, lại nhìn thoáng qua Thị Y Vân, hắn không nói chuyện, vẫn quay đầu nhìn đám Âm Minh Nhân.

Lâu Cận Thần có hứng thú với Âm Minh Nhân.

"Chúng ta tìm kiếm bước chân của kẻ vũ nhục chủ nhân, nghe ngóng sự tích của hắn, nơi nào có hắn dừng chân truyền pháp, đạo thân thiết với hắn đều sẽ bị chủ của ta quất tan thành mấy khói, dù là trăm năm, nghìn năm cũng không trốn thoát được. Ngươi hãy rời đi, việc này xem như chưa từng xảy ra."

Âm Minh Nhân thất cảnh kia nói chuyện khiến Lâu Cận Thần cảm thụ cách cục rộng lớn, là thù hận cỡ nào mà phải xóa sổ nơi đối phương từng đặt chân, người từng được y truyền pháp? Hở chút là trăm năm, nghìn năm, dù chỉ là người thân thiết cũng bị đánh thành tro. Lâu Cận Thần nói:

"Bá đạo quá vậy."

Âm Minh Nhân thất cảnh lại nói:

"Tên của chủ ta truyền tụng hai giới hư và thực, đừng để hại mình."

"Chủ của ngươi là ai?"

Lâu Cận Thần không muốn nghe người ta nói năng bỗ bã nữa. "To gan." Đối phương cảm thụ được bất kính trong lòng Lâu Cận Thần. Khi hắn ta quát ra hai chữ này thì mắt bắn ra tia sáng xanh, không phải một mà là ba Âm Minh Nhân cùng làm. Ba đôi mắt tập trung vào Lâu Cận Thần. Trên người Lâu Cận Thần dâng lên ánh kiếm nhưng không rời thân, tay vuốt tóc, ngón tay kẹp trâm kiếm thuận thế ném đi, hóa thành một đoàn ánh kiếm đâm vào mặt Âm Minh Nhân. Chợt vang tiếng hét chói tai. Ánh kiếm bay vút đi xuyên qua không gian. Âm Minh Nhân ở trước mặt nhìn thấy ánh kiếm cũng là lúc bị đâm trúng thân thể, hắn ta cảm giác kiếm ý cực đậm nổ tung trong người."AI"

Hắn ta không thể áp chế thân thể, trong nháy mắt bị xé thành từng mảnh, ý thức muốn chạy trốn, nhưng trong ánh sáng rực rỡ kia, mỗi tia sáng đều như kiếm đâm nát từng tia ý thức của thế giới. Âm Minh Nhân kia phát ra một tiếng kêu không cam lòng, đồng thời hiện ra cảnh tượng pháp quang tiêu tán.

Trong mắt hai Âm Minh Nhân khác không có cảm xúc gì, chỉ là ánh sáng xanh như tia điện. Thị Y Vân biết rõ sức mạnh của Âm Minh Nhân thất cảnh, nàng chỉ miễn cưỡng đấu ngang tay với một tên. Thị Y Vân từng cảm thụ được thứ như tia điện xanh bắn ra từ đôi mắt Âm Minh Nhân, có thể trực tiếp xuyên thấu pháp quang hộ thân. Nếu tia điện kia xuyên thấu thân thể sẽ hút khô thân thể và linh hồn trong thời gian ngắn ngủi. Có mấy sư đệ, sư muội của Thị Y Vân sau khi bị ánh sáng xanh kia xuyên thủng thì thân thể nhanh chóng héo rút. Hơn nữa rất khó đỡ pháp quang màu xanh trong mắt họ, vài món pháp bảo hộ thân trên người Thị Y Vân đều bị phá hủy. Khi Thị Y Vân thấy ánh sáng xanh kỳ dị kia bắn trúng người Lâu Cận Thần thì trái tim thít chặt, nhưng Âm Minh Nhân đứng giữa đã bị Lâu Cận Thần chém tan. Không đợi Thị Y Vân kịp tiêu hóa sự thực này lại nhìn thấy Lâu Cận Thần tách làm hai.

Hai người tách ra không thể phân biệt một thực một giả, hoặc cả hai là thật. Hai người tách ra liền chém hai ánh kiếm sắc bén, thân kiếm giống mặt trời kéo dài, tốc độ nhanh khó tin, chớp mắt đã đến trước mặt Âm Minh Nhân kia. Âm Minh Nhân muốn tránh đi, nhưng ánh kiếm tựa hồ thay đổi, lại giống như căn bản không chuyển động, vẫn rơi xuống người hai Âm Minh Nhân, xẻ bọn họ ra. Ánh kiếm rực rỡ như mặt trời, hai Âm Minh Nhân không kịp phát ra tiếng động đã chết dưới ánh kiếm. Từ khi Lâu Cận Thần có được Thái Dương nhãn, cảm thụ lực lượng của thái dương dâng lên, cảm giác sâu sắc hơn về thái dương, uy lực kiếm của hắn tăng lên mảng lớn. Bản thân hắn cũng không biết mình có gì khác với thất cảnh khác, hiện tại hắn đại khái có một khái niệm. Dùng Kiếm Hoàn hóa thành ánh kiếm hộ thân và bám vào thân kiếm, kiếm cảm mặt trời rực rỡ, tỏa ý mặt trời nóng cháy, không có thực thể như Âm Minh Nhân khó mà đỡ nổi. Hai luồng pháp quang màu xám bắn lên cao, mấy Âm Minh Nhân khác lập tức giải tán.

Nhưng Lâu Cận Thần lại vung kiếm lên, gần như vạch ra nửa vòng tròn, mũi kiếm bắn ra tia lửa hóa thành từng đốm lửa chớp mắt rơi xuống người đám Âm Minh Nhân tản ra. Những đốm lửa theo gió cháy mạnh hơn, ánh lửa nuốt chửng họ. Từ lúc Lâu Cận Thần đáp xuống cho đến khi giết chết tất cả những Âm Minh Nhân này chỉ mất một thời gian ngắn, thậm chí khoa trương nói là trong tích tắc, bởi vì trước đó hắn còn nói vài câu với bên Linh Vu Miếu. Miếu chủ của Linh Vu Miếu Thị Cửu Cô trong lòng cảm khái, thế hệ người mới thay người cũ, tuy bà cũng giết nhiều Âm Minh Nhân thất cảnh, nhưng tự biết không thể giải quyết nhẹ nhàng như Lâu Cận Thần. Lâu Cận Thần thế này mới xoay người lại, nhìn Thị Y Vân, Thị Cửu Cô và những người khác.
Bình Luận (0)
Comment