Chương 977: Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp (1)
Chương 977: Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp (1)Chương 977: Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp (1)
Sau khi nói xong hắn bắt đầu đi các nơi, mặt trời cũng dần tối.
Hiện tại người bình thường trong thiên hạ thật ra đều biết dùng chút pháp thuật tạp nham, rành về phép rước thần, tiên.
Lâu Cận Thần phát hiện trong nhà của nhiều người thờ một loại Bảo Gia Linh.
Loại Bảo Gia Linh này một số là âm hồn, hoặc tinh linh trong núi, hoặc tiểu yêu, họ nhận cung phụng của một gia đình, bộ tộc, cũng bảo hộ bọn họ, một số được thôn thờ thì họ bảo vệ cả thôn.
Bầu trời ngày càng tối, trong tháng này hắn rõ ràng cảm giác được trời tối hơn nhiều, sau đó nhìn thấy Táo Vương Xã phát triển rất nhanh, nhà nào cũng có bếp, nhà nào cũng nấu cơm.
Trong nhà chỉ cần thờ thêm một tượng Táo Vương Gia là được, nên nhiều người đều nguyện ý làm. Đương nhiên hắn cũng trông thấy người của Hỏa Thần Giáo, ít người hơn nhiều, nhưng cũng có người bắt đầu truyền bá. Một ngọn đèn là đủ để cầu nguyện Hỏa Thần. Dưới đại thế thái dương sắp tối, mọi người đặc biệt thích thứ như lửa, ánh sáng. Lâu Cận Thần cảm thấy chính mình thật ra cũng có thể làm chút gì đó. Dưới trăng, một thôn trang thoáng hiện trong sương mù. Một con đường cỏ dại mọc um tùm. Nếu lúc Lâu Cận Thần mới vào đường tu hành nhìn thấy thôn trang như vậy căn bản không dám đi vào. Hắn cưỡi ngựa đi một đường hướng thôn, bên cạnh đường có con hồ ly núp trong bụi cỏ nhìn hắn, nửa người trên đứng thẳng như con người.'Vị cưỡi ngựa kia xin đi †ừ từ, người cưỡi ngựa, đừng đi, người cưỡi ngựa, mau dừng lại!"
Lâu Cận Thần tự nhiên là sớm trông thấy hồ ly lông xám trong cỏ, nhưng hắn không ngờ hồ ly gọi lại mình. Hắn nhẹ nhàng ghìm ngựa lại, dừng lại nhìn hồ ly, hỏi:
"Hồ ly, gọi ta có chuyện gì?"
"Ngươi đừng đi thêm nữa, tòa thôn trang kia đã bị quỷ quái chiếm cứ."
Trong giọng nói của hồ ly cư nhiên có chút thương cảm. "Quỷ quái?"
Lâu Cận Thần lặp lại, hỏi:
"Quỷ quái đến từ đâu?"
"Từ âm phủ."
Giọng nói của hồ ly tràn đầy đau lòng.'Âm phủ? Đang yên lành tại sao có quỷ quái ở âm phủ đi ra?"
Lâu Cận Thần hỏi."Lúc trước nữ nhi của Lưu phu tử trong thôn mất hồn, Lưu phu tử cầu nãi nãi, hy vọng nãi nãi giúp hắn tìm về hồn của nữ nhi, nãi nãi nói gần đây thế thái không ổn, âm khí quá thịnh, có nguy cơ âm thịnh cách dương, dễ mang về thứ không sạch sẽ."
"Nhưng Lưu phu tử luôn khổ sở cầu xin, nãi nãi năm đó được Lưu phu tử cứu mạng nên đành đi vào âm tìm hồn giúp hắn. Cuối cùng ... tìm được hồn, nhưng vời đến thứ đáng sợ."
"Thứ đáng sợ? Đáng sợ đến mức nào?"
Lâu Cận Thần hỏi:
"Vậy ngươi ở đây làm cái gì?"
Hồ ly đáp: "Nãi nãi trở về sau đó kêu ta đi, bà ấy nói nếu không thấy bà ấy đi ra thì đừng quay lại nữa."
Lâu Cận Thần hỏi:
"Cho nên ngươi luôn chờ tại đây?"
Hồ ly đáp:
"Phải."
"Đã bao nhiêu ngày rồi?"
Lâu Cận Thần hỏi."Bốn ngày."
Hồ ly trả lời."Tốt, ngươi không cần sợ, ta là người bắt quỷ Mao Sơn, chuyên bắt quỷ quái."
Lâu Cận Thần nói với dáng vẻ rất nghiêm túc. Nhưng hồ ly chưa từng nghe Mao Sơn ở đâu, nó cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao nó chưa từng rời khỏi thôn trang này. "Là thật sao? Ngươi có thể tróc những quỷ quái đó sao?"
Hồ ly có chút hoài nghi.'Đương nhiên là thật, nếu không tin ngươi hãy cùng ta đi vào nhìn xem."
Lâu Cận Thần nói.'Được, ta muốn tìm nãi nãi của ta."
Hồ ly nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhảy vài cái đến trước đầu ngựa. Lâu Cận Thần cười khẽ, gót chân đá bụng ngựa, con ngựa đi về phía thôn trang bị sương mù bao phủ. Tiếng vó ngựa vang lên, một con hồ ly lông tạp nhảy ở phía trước, hướng tới thôn trang kỳ dị. Nửa vầng trăng lạnh treo trên bầu trời không mây, trông như mở một con mắt quan sát thế giới này, mây dày kia giống mí mắt nâng lên. Thôn trang, sương mù, trăng lạnh. Thôn dưới trăng đêm sương lấp lóe ngọn đèn, yên lặng đến lạ. Vài ngọn đèn ánh sáng leo lắt. Hồ ly lông tạp cực kỳ vui nói:
"Hồ Tiên Miếu còn châm đèn, nãi nãi không sao!" Lâu Cận Thần hỏi:
"Tại sao có đèn thì không sao?”
"Nãi nãi từng nói, bà ấy không bị gì thì đèn sẽ không tắt, nếu đèn tắt, đó là xảy ra chuyện. Cô Tiên Miếu trong Tam Lý Cao trại không bao giờ tắt đèn."
Bóng dáng của một hồ ly, một người, một con ngựa dần bị sương mù nuốt chứng trong ánh trăng. Cỏ dại đung đưa theo gió đêm. Lâu Cận Thần nói:
"Ngươi nói nãi nãi của ngươi mang quỷ quái trở về mà? Đã là quỷ quái thì tự nhiên phải biết chỗ xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ mọi thứ bình thường, cho nên có quỷ quái."
Hồ ly lông tạp không đáp lại nhưng chân chạy chậm lại, nó không nói chuyện, nhưng Lâu Cận Thần có thể cảm thụ được nó không vui vẻ, và cả lo lắng. Rất nhanh, cả hai đến lối vào thôn trại, cả trại dựa lưng vào núi, cửa nhà hướng tới đồng ruộng phía nam.
Hồ Tiên Miếu không ở trong thôn mà là trong ruộng, như thể bảo vệ đồng ruộng kia. Trên thực tế nơi đó ban đầu là chỗ trú của người gác đêm, từ khi thờ Bảo Thôn Linh thì không cần người gác đêm nữa.