Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 981 - Chương 981: Âm Dương Bảo Bình Quan (1)

Chương 981: Âm Dương Bảo Bình Quan (1) Chương 981: Âm Dương Bảo Bình Quan (1)Chương 981: Âm Dương Bảo Bình Quan (1)

Lúc trước hắn nói cảm mà có ứng là pháp.

Bây giờ hắn bổ sung thêm: 'Từ không sinh ra có là pháp'.

"Các ngươi xem đây là một miếng gạch đá mục nát."

Lâu Cận Thần chỉ hướng một cục gạch trên vách tường:

"Nhưng nó thật ra là một con ếch xám!"

Nói xong, hắn đưa tay chạm vào tảng đá nói:

"Ngươi đã ngủ hơn trăm năm, cảm nhận được tỉnh hoa của mặt trời và mặt trăng, đã đến lúc tỉnh lại, Thiên Địa Vô Cực, âm dương mượn pháp ...".

Hắn cảm ứng lực lượng âm dương, lời nói ra hướng dẫn chính hắn, hấp thu tỉnh hoa mặt trời mặt trăng, đá cứng sinh ra linh.

"Thức dậy!"

Lâu Cận Thần cảm giác tinh hoa âm dương từ hư vô sâu trong tâm linh xuất hiện ở trên tay, rơi vào cục gạch màu xám. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, viên gạch xám đột nhiên chuyển động và nứt ra, một con cóc xám nhảy ra. Mà càng khiến người kinh ngạc là đôi mắt của nó có một màu vàng, một màu bạc. Pháp quyết của hắn trong đó sửa 'Càn Khôn thành 'Thái dương' 'Thái âm' Âm dương, đây là thứ hắn nhận thức và cảm thụ rõ ràng. Hắn lấy 'Thái âm 'Thái dương làm gốc sáng tạo pháp tu hành. Pháp luyện khí mà hắn tu hành là cảm nhiếp âm dương, cho nên hắn làm việc này vừa là ý chỉ bản thân, vừa mượn pháp từ 'Thái âm 'Thái dương' Âm dương ở sâu trong tâm linh. Chồng chất trong đó cho hắn cảm giác đó mấu chốt dẫn dắt tâm linh. Vừa là bản thân vừa là tồn tại tụ tập pháp vận trong thiên địa. Thiên Địa Vô Cực, luận chứng về chữ "có" mà Lâu Cận Thần nói. Vạn vật có linh. Không phải ai khác có, mà là mình nghĩ nó có. Pháp thuật sinh ra từ vọng, từ vô đến có. Con ếch kêu ộp, nhảy xuống từ tường thành, không ngờ nó có thể điều khiển gió, lúc rơi xuống giống như có gió bay quanh nâng nó nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ếch nhảy mấy cái chui vào bụi cỏ biến mất.

"Cho nên, mặt trời tối xuống, chỉ cần trong lòng còn có mặt trời thì Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp này sẽ vẫn tồn tại, nếu trong lòng của ngươi không có, dù thái dương còn treo trên trời, pháp thuật của ngươi sẽ không tồn tại."

Mọi người nghe câu này chợt nhớ lúc trước có người mãi không thể tu thành công pháp thuật này, sự khác biệt lớn nhất ở những người đó là mỗi ngày lo âu nhìn thái dương càng tối. Một đám người tiếp tục xuất phát. Bọn họ đi bộ bằng đường đất. Mỗi ngày Lâu Cận Thần đều đọc thầm khẩu quyết kia."Thiên Địa Vô Cực, âm dương mượn pháp ...' Hắn thông qua khẩu quyết này dẫn đường tâm linh, hắn cảm giác ý chí trong lòng dạ vươn cao vô hạn, càng rõ ràng hơn với cảm giác âm dương.

"Tán!"

Hắn vừa đi vừa túy ý chỉ vào lá cây ven đường, lá cây vô thanh tan biến. Tán thành mộc linh khí. Người đi theo sau Lâu Cận Thần có người lập tức bẻ cành của lá cây đó, cố gắng cảm thụ pháp vận. Bọn họ đã bàn với nhau sẽ luân lưu làm như vậy. Lâu Cận Thần không để bụng. Hắn cần đi khoảng trăm bước mới có thể uẩn nhưỡng ra pháp thuật này một lần. Lâu Cận Thần có thể khiến một chiếc lá lập tức tán đi là vì bên trong có pháp lý căn bản. Nhất khí hóa âm dương. Âm dương lại sinh ngũ hành. Lá cây quay về ngũ hành, Lâu Cận Thần hiểu biết sâu sắc về ngũ hành, cho nên hắn có thể một lời làm chiếc lá tan biến, trong lòng chứa pháp lý căn bản chứ không phải trống rỗng sinh ra. Tại sao ý tưởng lúc đầu tu hành đơn thuần là vọng tưởng viển vông, cần hàng phục, cần thanh trừ, mà ý tưởng bây giờ thì không cần nữa? Bởi vì hiện tại hết thảy vọng tưởng là đã có pháp vận cơ sở, từ cơ sở đó kéo dài ra. Nhất khí hóa âm dương, âm dương cũng sẽ hóa vật thành một khí.

Hắn nghĩ đến trong thần thoại có Âm Dương Nhị Khí Bình, biến mọi sự vật trên cõi đời thành một khí. Lâu Cận Thần chợt nghĩ hay là tưởng tượng bản thân là cái bình, âm dương nhị khí xoay chuyển ở bên trong.

Trung tâm của âm dương là 'Thái dương' cùng 'Thái âm.

Trong lòng vừa nghĩ liền hành động. Lâu Cận Thần không chắc làm điều này có được xem là hoàn thiện Âm Dương Thái Cực quan tưởng pháp hay không, tóm lại hắn cảm thấy thân tâm đều nhẹ nhàng."Thân như bình báu như lưu ly, bên trong chứa nhật nguyệt hóa âm dương."

Trong đầu Lâu Cận Thần hiện ra một câu như vậy, cảm thấy cực kỳ phù hợp với tu hành hiện giờ của mình. Lâu Cận Thần không ngừng đi, bắt đầu tiến hành quan tưởng, tâm niệm đã chìm vào thân. Quan tưởng thân như bảo bình, một chút hơi thở cũng không lộ ra.

Người bên cạnh đột nhiên không cảm giác được hơi thở của hắn. Lâu Cận Thần quan tưởng, ngũ tạng đều mất, chỉ có nhật nguyệt ở trong đó đan vào nhau. Nhật nguyên tỏa sáng, một màu đỏ một màu trắng, phân biệt rõ ràng rồi lại đan xen, bởi vì biến ra từ cùng một niệm. Nhất niệm hóa nhật nguyệt, lại cùng lý niệm nhất khí hóa âm dương hợp nhau. Hắn cảm thấy quanh thân trên dưới vô không như ý. Những người đi theo Lâu Cận Thần phát hiện, cơ thể Lâu Cận Thần đang nuốt chửng nguyên khí thiên địa, mắt trần không thấy nhưng có thể cảm giác được, tinh khí thiên địa như vòng xoáy chui vào cơ thể Lâu Cận Thần.
Bình Luận (0)
Comment