Chương 980: Thiên Địa Vô Cực (2)
Chương 980: Thiên Địa Vô Cực (2)Chương 980: Thiên Địa Vô Cực (2)
Một câu nói này ngược lại khiến rất nhiều người á khẩu, ở trong lòng họ thì thường nghe câu vạn vật có linh nhưng họ không đồng ý.
Thí dụ như bọn họ cho rằng đá cứng không có linh, cỏ cây không có linh.
Nhưng người tu vi cao hơn bọn họ luôn nói Vạn vật có linh, điều này khiến bọn họ lại không dám phủ nhận, cũng không dám phản đối, chỉ có thể suy tư trong lòng.
Trong một lúc, không ai lên tiếng.
Lâu Cận Thần lại hỏi:
"Vậy các ngươi có tin trong thái dương sẽ sinh ra thân linh không?”
Nhiều người dõng dạc đáp:
"Tin"
Dù những người không nói ra, Lâu Cận Thần nhìn thấy ý niệm sinh ra trong khoảnh khắc, cảm giác ý thức của họ nói chữ tin.
Cảm niệm biết ý ngầm, bất giác Lâu Cận Thần đã làm được. Từ khi vào thất cảnh thì tu hành của Lâu Cận Thần cũng đi vào trạng thái hư, không thật, không rõ, thậm chí cảm giác vọng, không, giả. Lâu Cận Thần đối với bản thân có biên giới thực tế, có mức giới hạn, bây giờ thì cảm giác vô luận là cái gì đều có thể dung hợp thân thể của mình, hình thành chính mình, như thể mình là tồn tại rộng lớn vô hạn, không ngừng bỏ đồ vào lấp, nhưng hắn chưa tìm được thứ có thể thực sự lấp đầy trái tim mình. Lâu Cận Thần không có người dân đường, cũng không có người nói cho hắn biết sau khi tiến vào Nhập Hư sẽ là trạng thái như thế nào, chỉ có thể tự thể hội, mò mẫm cảm thụ. Trong quá trình Lâu Cận Thần dạy người khác cũng là tự tu hành, đóng nền căn cơ, tòa cao ốc cần có nền móng mới càng cao càng vững chắc. Hắn từng phân ra thái dương quan tưởng pháp từ trong âm dương, dạy cho Tiết Bảo Nhi, hắn nhìn thấy nàng trưởng thành, mỗi lần gặp, cảm thụ khí cơ của nàng là hắn sẽ nhận được phản hồi chân thực từ nàng.
Tiết Bảo Nhi tu hành trưởng thành giống như chứng thực vọng tưởng của hắn, chứng thực tu hành của hắn. Hiện tại mấy người này chứng thực một mặt vọng tưởng khác của hắn, nghiệm chứng con đường tu hành khác. Âm dương vốn là cách nói hư, hiện tại hắn đang thông qua loại phương pháp này chứng thực. Hắn đã từng ở trước Nhập Hư, cho rằng sau Nhập Hư thì pháp thuật và cách tu hành nên lấy mượn pháp là chính. Hắn cho rằng là người tu hành, từ thực vào hư, từ mặt nào đó thì hư liên kết với vọng. Cho nên vào hư cho cảm giác vào vọng. Nhập Hư mượn pháp, có thể gọi là Nhập Vọng mượn pháp. Hắn rất nhanh liền bắt lấy mấu chốt, hắn từng thi triển thuật mượn pháp, nhưng hiện tại hắn cảm thấy không đủ, mấy lần mượn pháp đều là mượn pháp vận, giao cảm với khí cơ ở nơi nào đó rồi mượn khí cơ. Lâu Cận Thần cảm thấy chưa đột phá phạm trù cảm nhiếp, dù mượn pháp vận của thái dương hắn vẫn cảm thấy còn trong phạm trù cảm nhiếp, chẳng qua sâu hơn trước kia. Nhập Hư.
Nhập vọng? Cái gì gọi là nhập vọng, trông thấy nhưng không tồn tại, cảm thụ được nhưng không có thật. Thứ đó không tồn tại thì sao có thể chứng minh có nó? Một cách trực tiếp nhất là cho mọi người cảm thụ sức mạnh của nó. Mượn đồ của người ta đương nhiên phải lấy được cớ của người ta. Mượn đồ của thiên địa thì trước tiên thiên địa phải có đã. Cho nên bước đầu cần xác định và chứng minh có 'thiên địa. Loại xác định và chứng minh đều chỉ là chính mình tự chứng, nghĩa là có hay không tùy vào mình quyết định. Vì thế Lâu Cận Thần có kết luận về cách tu hành đệ thất cảnh. Hắn nhớ lại bộ phim từng xem, trong phim khi thi triển pháp thuật thì sẽ nói khẩu quyết.
"Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn mượn pháp .....
Hai câu đầu hiển nhiên có ý nói trời đất không có giới hạn, tức là có tất cả. Càn Khôn mượn pháp, tức là mượn trời đất, Càn Khôn ý chỉ thiên địa, lại chỉ bản thân, chỉ lời mình nói ra, khiến mình và thiên địa hợp nhau. Sau đó thì là đi theo 'Pháp lệnh. Hắn lòng máy động, khép mắt lại, hắn bắt đầu tưởng tượng bầu trời nóng cháy vô biên kia, trong lòng cuồn cuộn biển lửa, vô biên vô hạn, không có gì không thể cháy. Qua thật lâu, chỉ nghe hắn đột nhiên niệm:
"Thiên Địa Vô Cực, Đại Nhật mượn pháp, cháy!"
Lâu Cận Thần giơ tay chỉ, thị trấn bỏ hoang chợt bốc cháy, là loại đốt tổng thể, không ai nhìn thấy quỹ tích và phương thức thi pháp của hắn. Mọi người vốn là đang đợi Lâu Cận Thần đáp lại, nhưng chưa từng nghĩ hắn đột nhiên phát tán tư duy, thi triển pháp thuật."Thiên Địa Vô Cực, Huyền Âm mượn pháp, phong!"
Tùy theo tay của hắn chỉ, pháp vận của Thái Âm xuất hiện trong hư vô, băng giá vô biên rơi vào lửa, lửa nhanh chóng tắt. Mọi người lại giật mình ngây ra."Vạn vật có linh, linh này có thể nói là tính linh, có thể nói là linh hồn, nhưng ta cho rằng còn có một loại ý tứ, là các ngươi cho rằng nó có thì sẽ có."
Mọi người không theo kịp tư duy nhảy vọt của Lâu Cận Thần, mấy ngày qua hắn luôn là đang nói chuyện đột nhiên im lặng trầm ngâm. Hiện tại chỉ là Lâu Cận Thần trầm tư có kết quả mà thôi."Vạn pháp đến từ tâm, vạn pháp thuộc về sinh ra vọng, từ không sinh ra có là pháp.”
Lâu Cận Thần vừa là nói cho người khác nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.