Chương 979: Thiên Địa Vô Cực (1)
Chương 979: Thiên Địa Vô Cực (1)Chương 979: Thiên Địa Vô Cực (1)
Thật ra phương thức tốt nhất là đốt nguyên thôn, dù sao người ở đây đều chết rồi, nhưng hắn không làm như vậy, mà là đi từng căn nhà tìm người, tìm quỷ quái, mất ba ngày mới dọn sạch.
Ngày thứ ba đã tìm được Hồ Tiên, nó trốn trong một cái vò, miệng vò rất nhỏ, không biết nó chui vào bằng cách nào, nhưng nó đã chết, Lâu Cận Thần chắc chắn điều đó.
Mặc dù nó biết mình có lẽ sẽ mang về thứ không sạch sẽ, nhưng một lần mang về nhiều như vậy, hiển nhiên là vì năng lực của nó có hạn.
Sống chết là vô thường, Lâu Cận Thần mặc dù đã chứng kiến rất nhiều sự sống và cái chết, nhưng khi chứng kiến một thôn bị diệt như vậy vẫn khó tránh lòng nặng trĩu.
Dương thế không còn thái dương chiếu sáng, thứ ở âm phủ dễ dàng mò tới. Lâu Cận Thần hỏi:
"Tiểu hồ ly, ta có một môn pháp, ngươi có muốn học không?”
Mấy ngày nay hắn nhìn mặt trời tối xuống, trong lòng cũng nghĩ đến một môn pháp, hắn cảm thấy chính mình không thể ở nơi đó chờ Hỏa Đức Tinh Quân và Táo Vương Xã phân thắng thua, hắn cần tự chuẩn bị.'Môn pháp này của ta tên là Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp, nếu ngươi học được cũng có thể dạy lại người khác."
Lâu Cận Thần truyền công pháp cho hồ ly nhỏ trong thôn trại yên tính này. Đây là một loại công pháp bán vũ hóa pháp, bán thần pháp. Trong tu hành có tế tự thái dương, nếu tu sĩ trên đời đều tu nó thì Lâu Cận Thần tin rằng thái dương cũng có thể lập thần. Khi Thái Dương Thần đều ở trong lòng mọi người thì phải chăng tương đương với lập thần? Đây là suy nghĩ trong đầu Lâu Cận Thần, hiện tại hắn cần phải từng bước thực hành nó. Hắn mang theo hồ ly bắt đầu đi khắp thiên hạ, vừa đi vừa truyền pháp, có người muốn học pháp, hắn không từ chối, cũng dạy cho họ. Học được thì tiếp tục đi theo, không học được thì đi một hồi bị bỏ lại. Thái dương vẫn đang tối. Thiên địa trở nên âm u lạnh lẽo, cho dù là ban ngày cũng có sương mù xuất hiện. Mưa dần nhiều lên. Hắn mang theo một đám học sinh theo học Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp, trong số những người này có người đã sớm bước lên đường †u hành, có chút tiếng tăm, nhưng sau khi nghe pháp môn này lập tức lựa chọn chuyển tu. Cũng có một ít con nít chưa đi lên đường tu hành, cố gắng theo kịp bước chân của mọi người. Mọi người màn trời chiếu đất, Lâu Cận Thần cũng không giải quyết ấm no cho họ, nhưng hắn đi từng bước dưới đất.
Một đường trừ ma trừ tà, mỗi một lần đều sử dụng Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp. Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp này là trao đổi pháp chuyển Thái Dương Thần trong âm dương ở lòng hắn, chẳng qua càng hoàn thiện. Hắn không ngừng truyền pháp, không ngừng hoàn thiện, trong số người đi theo hắn đã có người tu ra ánh sáng mặt trời, tuy chưa chói sáng lắm nhưng xem như phát sáng rồi. Người tu ra đầu tiên không ngờ là đứa nhỏ mười lăm tuổi, thứ hai là hồ ly lông tạp. Hồ ly kia nói có thể cảm thụ sức mạnh của thái dương. Lâu Cận Thần mang theo mọi người một đường hướng bắc, không ngừng có người rời đội, có người lục tục gia nhập. Dần dà ngày càng nhiều người tu ra ánh sáng mặt trời, nhưng cũng có người từ lúc ban đầu đã đi theo mà mãi không thể tu ra ánh sáng, trong lòng sốt ruột vô cùng. Nhưng được dạy như nhau, người này không ngừng học hỏi kinh nghiệm từ người khác nhưng vẫn tu không ra được. Đương nhiên, có người đột nhiên một ngày nào đó tu rồi toàn thân thiêu đốt, hơn nữa sinh ra lửa lớn, giống như tạt dầu vào lửa. Lâu Cận Thần lại ở bên cạnh nhìn, cuối cùng nói:
"Linh thể của âm quỷ đoạt xá, lại vọng tưởng tu pháp này, dương hỏa có thể đốt cháy tất cả xấu xa, người có tâm tư ích kỷ thì không thể đạt được pháp môn."
Lời nói của hắn khiến một số người không thể luyện được pháp này sắc mặt đỏ bừng, lập tức có người rời đi, nhưng vẫn có người nguyện ý đi theo. Lâu Cận Thần cũng không quản những người này, một đường đi, nhìn thấy loài người dần điêu tàn.
Đời người vội vàng trăm năm, nếu như đặt ở dòng sông lịch sử của toàn loài người sẽ phát hiện có một số người tuy chết đi nhưng luôn bị người nhớ kỹ, đa số người thì như nước chảy xiết, dâng tràn tới trước, hòa vào biển tử vong.
Nếu chúng ta lấy toàn bộ bầu trời đầy sao làm thước đo, hưng suy của ngôi sao đều chẳng qua là muối bỏ biển. Trên ngôi sao đó, sinh linh giãy giụa trong hưng suy của một thời kỳ có đáng là gì? Chỉ là một hạt bụi, một con kiến."Sư tôn, nếu như thái dương tối xuống, thậm chí tắt ngấm thì pháp mà chúng ta tu phải chăng không còn tồn tại?"
Có đệ tử hỏi Lâu Cận Thần. Lâu Cận Thần dẫn mọi người đến một tiểu thành bị bỏ hoang, họ đứng trên bức tường duy nhất còn nguyên vẹn, có người nhìn những căn nhà bỏ hoang trong thành, cỏ dại mọc um tùm, bên trong có rắn và chuột ẩn nấp "Vạn vật đều có linh, các ngươi cảm thấy trong giới này thái dương có linh không?”
Lâu Cận Thần không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược