Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 985 - Chương 985: Tâm Ma Đại Sư Huynh (2)

Chương 985: Tâm ma đại sư huynh (2) Chương 985: Tâm ma đại sư huynh (2)Chương 985: Tâm ma đại sư huynh (2)

Đặng Định nhìn pháp tướng đại sư huynh của mình, đôi mắt của đại sư huynh cũng quan sát khe núi này khiến hắn ta có một khoảnh khắc hoảng hốt cảm thấy đại sư huynh cư nhiên giống như thần hồn buông xuống.

Nhưng rất nhanh, 'Đại sư huynh giống như không cách nào ở đây lâu, nhanh chóng mờ đi, như tạt nước dưới ánh nắng thoáng chốc bốc hơi.

Đặng Định thở hắt ra, sau đó bị bao vây bởi những tu sĩ khác đến từ Đông Châu ở Yên Lam Giới.

Trong số họ có người ngạc nhiên hỏi:

"Sao cái bóng vừa rồi trông giống Lâu Phủ Quân vậy?"

"Ta thấy đúng rồi, không lẽ Lâu Phủ Quân đưa cho sư huynh pháp giữ mạng?"

†ruyendichvip.com

Mọi người vốn không có quan hệ gì, ở đây lại đều là đồng môn sư huynh đệ, cho nên gọi Đặng Định là sư huynh."Lâu Phủ Quân quả nhiên là kỳ tài ngút trời, tuy ở Yên Lam Giới, tự nghĩ ra pháp có thể hiển uy trong Thanh Hà giới này, nếu như hắn có thể tới nơi này, chỉ sợ không cần bao lâu sẽ dương danh ở Huyền Thiên Tông, có thể cướp vị trí đệ tử chân truyền."

"Đáng tiếc, Phủ Quân ngạo nhiên, không muốn đến đây."

Mọi người khác đều thở dài. Trong lòng Đặng Đỉnh hiện lên một tia nghi ngờ, nghi ngờ này đến từ đại sư huynh mà hắn ta triệu hồi ra, hắn ta luôn cảm thấy 'đại sư huynh tâm mai hơi thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Bây giờ nó thậm chí còn rõ ràng hơn. Trong lòng hắn ta âm thầm quyết định, cố gắng ít gọi ra 'đại sư huynh tâm ma... . Lâu Cận Thần đứng bên bờ Mãnh Thú Giang gần một tháng, hắn dùng thân làm bảo bình quan, trong lòng nhật nguyệt xoay quanh hoá sinh âm dương chỉ ý. Dương và nguyệt mờ dần, không còn rõ rệt, mà là biến thành hai đoàn sáng màu khác nhau. Ánh trăng màu bạc từ từ biến thành màu đen, chí âm là huyền thủy màu đen, chí dương sinh ra trắng. Hai màu trắng đen chuyển động trong người dường như có thể luyện hóa mọi thứ. Lâu Cận Thần cảm thụ pháp vận huyền diệu từ loại quan tưởng pháp này. Giống như không có không gian, hoặc nên nói là hải triều vô biên, một không gian nho nhỏ đã thành vũ trụ, mà thời gian đều giống như yên lặng. Lại hoặc là vốn không có thời gian, chỉ là quỹ tích sinh hoạt của mọi người tạo nên biểu hiện giả dối thời gian chảy. Khi Lâu Cận Thần mở mắt ra, nhìn nước sông chảy trước mặt, hắn đột nhiên ngửa cổ lên hút mạnh hướng Mãnh Thú Giang. Chớp mắt phong vân dâng lên, đầu tiên là nguyên khí bị hắn nuốt vào trong miệng, trong hư không cuồn cuộn mây khói. Ngay sau đó, nước sông cũng bay lên, hình thành vòi rồng nước bị hắn nuốt vào trong miệng. Người đứng cạnh Lâu Cận Thần đều nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì bọn họ cảm giác được lực hút cực mạnh. Bọn họ lùi xa nhìn càng rõ, nước sông thành một đường dây bị hắn hút vào trong miệng. Vòng xoáy đường nước càng lúc càng lớn chui vào miệng Lâu Cận Thần, hơi nước bắn tung tóe, tiếng nước như sấm đánh. Mọi người nhìn Mãnh Thú Giang khô cạn, nước hạ nguồn giảm nhanh, thượng nguồn đều bị Lâu Cận Thần hút vào miệng. Có người đã nhanh chóng dùng bút ghi lại cảnh tượng này."Sư phụ bên bờ sông ngộ đạo, đứng bất động suốt một tháng, khi tỉnh dậy thì hút nước ở Mãnh Thú Giang, nước sông cạn, cá tôm đất đá đều chui vào trong bụng sư phụ, suốt ba ngày mới ngừng. Có đệ tử hỏi đất cát cá tôm nước đều vào bụng mà sao không thấy đầy."

"Sư phụ đáp, chỉ là một khí thì sao mà no?"

Lâu Cận Thần mang theo mọi người rời khỏi bờ sông, tiếp tục lên đường, có lĩnh ngộ mới, nhất định phải luyện pháp ý này thành pháp thuật theo bản năng. Hắn nhớ kỹ võ thuật có chia ra dưỡng pháp, luyện pháp, đả pháp, hắn cho rằng pháp thuật cũng chia ra dưỡng pháp, luyện pháp và sát pháp. Sát pháp của hắn là kiếm thuật, nhất định phải hòa pháp ý này vào kiếm thuật, nếu không thì huyền diệu cao thâm đến đâu mà không quen tay rất khó phát huy hiệu quả khắc địch trong khoảnh khắc. Lâu Cận Thần không thừa nhận bọn họ là đệ tử của hắn, nhưng những người này lại gọi hắn là sư phụ. Lâu Cận Thần không đính chính cũng không phủ nhận, hắn mỗi ngày đều cảm ứng dương suy nguyệt thịnh, thể hội âm dương biến đổi. Lâu Cận Thần chợt hiểu ra, sau Nhập Hư nếu không có công pháp tu hành của người đi trước thì trực tiếp đi thể ngộ thiên địa.

Trời làm thầy, làm theo thiên địa là lựa chọn hàng đầu. Mặc dù có người thể ngộ ra pháp thuật, giải đáp ra cho người sau từng bước một tu hành, xác thực dễ dàng nhập môn, nhưng đã qua tay người khác, cách một lớp với chân ý cao nhất. Trong thiên địa, ai đều có thể thấy pháp, ai đều có thể ngộ pháp, nhưng ít người chân chính ngộ pháp. Lâu Cận Thần dung hợp âm dương mà mình cảm ngộ được vào kiếm pháp, không phải bởi vì kiếm pháp cao minh hơn âm dương, mà vì hắn thích sự sắc bén và nhanh nhẹn của kiếm thuật, lúc quyết đấu thì dũng mãnh. Lâu Cận Thần cho rằng âm dương là thứ mang khái niệm to lớn, có thể ngộ ra thứ gì từ trong đó, hắn ngộ ra âm dương nhất khí bình, có năng lực biến tất cả thành một khí, thoạt nhìn rất mạnh.
Bình Luận (0)
Comment