Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 986 - Chương 986: Cố Nhân Cánh Đồng Tuyết (1)

Chương 986: Cố nhân cánh đồng tuyết (1) Chương 986: Cố nhân cánh đồng tuyết (1)Chương 986: Cố nhân cánh đồng tuyết (1)

Nhưng điều kiện tiên quyết là người khác ở yên tại chỗ cho ngươi hóa, muốn khoảnh khắc hóa mọi thứ là rất khó.

Giống như 'Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không bị thu vào Âm Dương Nhị Khí Bình nhưng chỉ bị hóa rụng lông khỉ chứ không tổn thương được nó.

Hay như ở một thế giới khác, nhiều thứ công nghệ cao, khái niệm vượt trội nhưng cần hạ cánh ứng dụng vào quân sự rồi mới thật sự hữu dụng.

Lâu Cận Thần cho rằng diệu pháp của âm dương là khái niệm mạnh như tác đổ, hoặc nên gọi là chân lý, pháp tắc, nhưng về mặt ứng dụng vẫn là cần kết hợp kiếm thuật mà dùng.

Lâu Cận Thần luyện kiếm nhiều năm, chỉ cần dung hợp vào kiếm là có thể hình thành ứng dụng cực hạn. Âm dương nhị khí, hóa hết thảy vật chất thành khí. Mà Lâu Cận Thần dung hợp nó vào một thức Nhất Kiếm Phân Âm Dương. Hắn cảm thấy, nếu như có thể dùng tốt thì không cần kiếm pháp nào khác, trong đường kiếm này đã bao hàm toàn diện, một kiếm đại biểu hết thảy. Nếu như nói cao cấp hơn một chút thì có thể gọi là Âm Dương Cát Hôn Hiểu. Lâu Cận Thần lại vung kiếm chỉ, động tác không thường xuyên, nhưng mỗi một lần vung đều cho người cảm giác từng đường mạnh mẽ. Rõ ràng là hư không trống trải, nhưng kiếm chỉ vụt qua lại giống như bị rạch. Lâu Cận Thần đi rồi lại ngừng, đi trong thành trì, trong núi sông, người bên cạnh đến rồi lại đi. Động tác ngón tay xẹt qua hư không từ lúc chuẩn bị đến rơi xuống ngày càng rút ngắn thời gian, vệt sáng ở đầu ngón tay càng sắc bén. Người đi theo sau Lâu Cận Thần thấy kiếm chỉ của hắn giống như tách hư vô vốn liền một thể ra, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng có một số người nhìn bắt đầu choáng váng buồn nôn. Có người ôm đầu, đau không chịu nổi, cảm giác sọ não bị Lâu Cận Thần xẻ ra. Pháp thuật tuyệt diệu không phải tu sĩ bình thường có thể quan sát nổi, chỉ nhìn thôi đã bị tổn thương.

Lâu Cận Thần lại một lần nữa đi tới Viên Hằng Sơn Vĩnh Lạc Cốc. Tiếp đó, hắn nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong sơn cốc. Đó là ... Lâu Cận Thần nghĩ đến lần đầu tiên tới nơi này thì gặp gỡ một nữ nhân tên Lưu Hương, nói muốn hạt giống trăng. Nàng đã đạt được hạt giống trăng rồi ư? Lâu Cận Thần không biết đối phương nói hạt giống trăng có phải là loại hắn nghĩ không, hắn không có tùy tiện đi vào, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác sơn cốc này không hoan nghênh chính mình. Hắn chưa từng gặp cốc chủ của sơn cốc này. Nhưng hắn biết Vĩnh Lạc Cốc có cốc chủ tên Nhạc Khúc, từng xếp hạng cao trên Nhân Tu Bảng. Lúc trước Lâu Cận Thần không rõ đối phương đã rời khỏi thế giới này hay chưa, nhưng hiện tại có thể xác định, Nhạc Khúc không đi. Bởi vì nếu như hắn ta rời khỏi, sơn cốc này sẽ không biểu hiện ra ý chí bài xích mãnh liệt như thế. Lâu Cận Thần không cưỡng bức đi vào, nếu người khác không hoan nghênh, hắn đành mang theo người rời đi. Sau khi Lâu Cận Thần đi, trên đỉnh núi xuất hiện một bóng người nhẹ nhàng như làn khói nhìn chăm chú Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn không dừng chân tiếp tục đi về phía trước. Trên đời này, có tu sĩ nguyện ý xuống núi trừ ma vệ đạo, tự nhiên cũng có tu sĩ mở mang một góc an nhiên để thanh tịnh. Lý niệm trong Vĩnh Lạc Cốc là vui vẻ, không muốn dính vào việc tục hồng trần, Lâu Cận Thần không muốn bác bỏ ý tưởng này. Lâu Cận Thần cứ vung kiếm chỉ đi về phía bắc. Khí hậu càng lúc càng lạnh, bầu trời rắc hạt tuyết, Lâu Cận Thần mang theo người đi qua các tòa thành dưới ánh nhìn căng thẳng của người trong thành. Ngẫu nhiên có người đi ra muốn mời Lâu Cận Thần vào thành, hoặc là uống rượu, hoặc là kết giao, hoặc là muốn mời hắn khai đàn giảng pháp, nhưng Lâu Cận Thần đều từ chối. Tuy nhiên, cũng có một số "người" kỳ lạ đến gần không rõ mục đích và nói những lời kỳ quái, thăm dò, Lâu Cận Thần nhất thời không hiểu họ nói gì nên tùy ý vung tay, người nói chuyện thì cắt làm đôi.

Một cơn gió mạnh thổi tới, nhấc hai khúc xác chết bay đi xa. Lâu Cận Thần tiếp tục tiến về phía trước. Vào ban đêm, màn đêm trở nên tối hơn. Hắn nhìn thấy linh quang thần bí tỏa ra từ Vô Tận Sơn, Lâu Cận Thần lại một lần nữa đi vào Vô Tận Sơn. Hắn không đợi chủ của Vô Tận Sơn là quốc sư Vương Sách mở sơn môn, hắn rạch hư không, vừa giống mở một cánh cửa lại giống như một kiếm phân âm dương. Vô Tận Sơn thần bí hư vô không giống cảnh thực bị tay Lâu Cận Thần bóc ra, hắn bước vào trong đó. Các đệ tử của Vương Sách đều kinh hãi, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng người xuyên qua dãy núi, giống như một cái bóng khổng lồ, một bước xuyên qua vô số tầng hư không. Tay Lâu Cận Thần xuyên qua hư không, giống như xuyên qua vô số tầng giấy, sau đó đi thẳng vào chỗ sâu nhất. Lâu Cận Thần đi đến dưới bậc thang dài ngoằn ngoèo, sau đó hắn nhìn thấy một người đang ngồi ở đó. Người này không phải ai khác, chính là Vương Sách, hắn lại bước thêm một bước nữa, đến bên cạnh Vương Sách. Vương Sách vẫn ngồi ở đó, Lâu Cận Thần chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lại nhìn vào khoảng không trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment