Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 987 - Chương 987: Cố Nhân Cánh Đồng Tuyết (2)

Chương 987: Cố nhân cánh đồng tuyết (2) Chương 987: Cố nhân cánh đồng tuyết (2)Chương 987: Cố nhân cánh đồng tuyết (2)

Đó là một thế giới hư ảo như sóng biển.

Nhìn vào bên trong, nó giống như một vực thẳm vô tận.

Chỗ này nối tới nơi nào?

Trong lúc Lâu Cận Thần đang suy nghĩ, liền có mấy người xông vào điện.

Tất cả bọn họ đều tỏ ra sợ hãi, Lâu Cận Thần biết một người trong số họ, Giả Ngọc của Giả phủ.

Khi Giả Ngọc nhìn thấy Lâu Cận Thần thì con ngươi co rút, tay cầm kiếm bất giác thả lỏng.

Giống như sợ đối phương biết chính mình sinh ra địch ý, nhưng rất nhanh Giả Ngọc lại lần nữa nắm chặt kiếm.

Phía trước Giả Ngọc là mấy vị sư huynh, hơn nữa từ đại sư huynh cầm đầu.

Giả Ngọc luôn kính phục bản lĩnh của đại sư huynh. Nhưng đại sư huynh không thể đấu lại người kia, Giả Ngọc vốn cho rằng trong Vô Tận Sơn này người bình thường căn bản không vào được, kẻ cứng rắn muốn xông vào sẽ đụng độ đại sư huynh bảo vệ Vô Tận Sơn, mượn pháp của Vô Tận Sơn ngăn địch, bởi vậy Giả Ngọc không biết thế gian này còn có ai có thể tiến vào. Nhưng người này tiến vào dễ dàng, trực tiếp một bước đến nơi này, không chút trở ngại."Lâu ...' Lâu Cận Thần từng đến đây, tuy rằng không cùng bọn họ giao lưu, nhưng họ biết hắn. Chỉ có người ở đằng trước nhất không nhận biết, bởi vì lần đó hắn ta không ở trong Vô Tận Sơn, nhưng có người truyền âm nói cho hắn ta biết."Các hạ chính là Lâu quân?” Người dẫn đầu gọi Lâu Cận Thần là quân để bày tỏ tôn kính. Người này trông khá trẻ, có ba chòm râu đen ở hai bên huyền thái dương và cằm. Râu thẳng mà mượt, mắt hắn ta sáng rực, hai tay khoanh trước ngực chào. Lâu Cận Thần chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua, nói:

"Các ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ là đi qua nơi này nên ghé xem, không ngờ quốc sư đã thần du."

"Lâu quân nổi tiếng khắp thiên hạ, lại quen biết lâu với gia sư, tự nhiên sẽ không làm gì hại gia sư, tại hạ hiểu chứ."

Người kia nói. Lâu Cận Thần nhìn người tuy kinh mà không loạn, thầm nghĩ thảo nào được quốc sư chọn làm đại đệ tử.'Ngươi là đại đệ tử Vô Tận Sơn? Tên gọi là gì?"

Lâu Cận Thần hỏi. Đại đệ tử Vô Tận Sơn cung kính nói:

"Tại hạ tên Nhạc Quần Luân."

Lâu Cận Thần nói:

"A, núi cao gọi là nhạc, quần sơn có tự, ngươi dẫn đầu, hay."

Nhạc Quần Luân nói:

"Không dám nhận, Lâu quân quá khen!"

"Các ngươi có thể nói cho ta, quốc sư thần du đi nơi nào không?”

Lâu Cận Thần chỉ là thuận miệng khen, không nói nhiều về đề tài này, nhanh chóng hỏi vào chủ đề. Mấy người khác nhìn nhau, không dám mở miệng, đại đệ tử cầm đầu tên là Nhạc Quần Luân dường như không suy nghĩ nhiều, phi thường ngay thẳng nói:

"Ân sư thần du U Vọng rồi." "U Vọng?”

Lâu Cận Thần rất kinh ngạc:

"Nơi này là lối vào U Vọng? Quốc sư thật là khiến người bất ngờ."

Lâu Cận Thần nhìn bóng tối kia, trong bóng tối không có gì cả, lại cảm giác như sóng biển dâng trào. Lâu Cận Thần thậm chí còn cảm thấy hơi thở bí ẩn nào đó thổi vào. Hắn nhìn những bậc đá dưới chân mình đã mọc đầy những cây nấm bí ẩn. Hắn cúi xuống, đưa tay hái một cây rồi nói:

"Cái nấm này có tác dụng gì?"

Nhạc Quần Luân trả lời:

"Thưa Lâu quân, chúng ta đã thí nghiệm, nếu ăn trực tiếp sẽ khiến người gặp ảo giác."

Lâu Cận Thần lại hỏi:

"Luyện đan làm thuốc thì sao?"

Nhạc Quần Luân đáp:

"Cũng vậy, chúng ta chưa tìm được phương thuốc luyện dược thích hợp."

"Thần du U Vọng, quốc sư rất can đảm, lần này không quấy rầy, lần sau lại đến thỉnh giáo một phen."

Lâu Cận Thần nói, vươn tay rạch hư không, nghiêng người vào trong vết nứt kia. Trong mắt Nhạc Quần Luân hiện lên một chút kinh ngạc, bởi vì hắn ta chỉ cảm thấy toàn bộ đại điện rung lên. Lâu Cận Thần từ Vô Tận Sơn đi ra, lại xuất hiện ở trước mặt những người đó, những người đi theo hắn tu luyện đều lộ ra vẻ hâm mộ. Trong số những người này, có một số người từ phía nam đi theo đến đây, chưa từng tới phía bắc, chỉ nghe nói danh tiếng quốc sư, Vô Tận Sơn ở trong lòng nhiều người chính là cực kỳ thần thánh mà lại thần bí. Nhưng Lâu Cận Thần cư nhiên có thể tự do ra vào. Lâu Cận Thần tiếp tục đi về phía bắc, hướng về cánh đồng tuyết. Lúc đầu có một số người đi theo, nhưng khi họ dần dần tiến sâu hơn vào cánh đồng tuyết, một số người không chịu được lạnh mà bỏ đi. Đặc biệt là gân đây Lâu Cận Thần luôn tu pháp luyện kiếm, rất ít khi giảng pháp, nhiều người không đủ kiên nhẫn để theo. Đặc biệt là những người đi theo giai đoạn sau, bọn họ đi theo vì cho rằng sẽ được chỗ tốt, hiện tại không có chỗ tốt nên không còn muốn theo. Lâu Cận Thần đi dọc theo tuyến đường ngày xưa từng đi, nhưng người và một ít thôn trại đã không còn đó nữa, mơ hồ thấy chút dấu vết của thôn trại. Lâu Cận Thần nhìn thấy tuyết lang trong gió tuyết. Những con tuyết lang gầm rống trong gió tuyết, từ từ, tuyết lang càng lúc càng nhiều, ngay sau đó, hắn nhìn thấy một người kỳ lạ như người tuyết bước ra từ gió tuyết, tay cầm cờ phướn, bầy sói vòng quanh hắn ta tựa như vây quanh quân vương.
Bình Luận (0)
Comment