Chương 990: Ngũ Hành pháp thuật (1)
Chương 990: Ngũ Hành pháp thuật (1)Chương 990: Ngũ Hành pháp thuật (1)
Tuy âm thanh vừa vang lên Thương Quy An liền dừng lại, nhưng trong bóng tối tĩnh lặng khiến hắn ta rất căng thẳng.
Thương Quy An đợi một lúc nhưng không thấy động tĩnh gì, thế là thò đầu vào xem.
Chỉ thấy một bộ xương bị trói ở đó, sở dĩ Thượng Quy An cho rằng đó là một bộ xương là vì người kia giống như đã chết, tóc như cỏ khô, đầu gục xuống, quần áo giống như đã mục nát.
Nhưng sợi xích sắt vẫn khóa chặt vào xương kẻ đó, khi Thương Quy An nhìn thì giật mình thấy ánh mắt dưới mái tóc sâu thẳm nhìn mình.
Thương Quy An không biết đối phương có nhìn thấy mình hay không, liền xoay người né tránh, sau đó chậm rãi đóng tấm sắt che khe hở.
Thương Quy An tiếp tục tìm kiếm. Ở phòng giam tiếp theo, thứ bị trói là một khúc cây. Phòng đối diện có đứa trẻ mặt xanh ngắt bị treo lủng lắng, đứa bé có một đôi răng nanh, nhắm mắt, đã bất tỉnh. Phòng tiếp theo trống rỗng, không có gì. Phòng kế nữa vẫn trống. Thương Quy An tiếp tục xem. Đột nhiên, trong tai của hắn ta nghe thấy âm thanh, âm thanh kia không giống tiếng người mà như là cổ họng có cục đàm."Này tu sĩ kia, hãy thả ta ra, ta sẽ cho ngươi lợi ích lớn lao."
Nhưng Thượng Quy An vẫn nghe hiểu. Tu hành đến cảnh giới nhất định thì âm thanh ngôn ngữ không rõ cũng không sao, chỉ cần cảm thụ được ý nghĩa trong đó. Nếu như cảm thụ được vẫn không rõ người ta nói cái gì, vậy thì người nghe khó mà lĩnh ngộ các loại pháp ý trong thiên địa. Thương Quy An phớt lờ nó và tiếp tục nhìn từng gian nhà tù. Cuối cùng, có người ở bên trong một phòng giam, một người bị cột chặt cần cổ, cổ tay và cổ chân. Nhưng Thượng Quy An có thể khẳng định kẻ đó đã chết. Thương Quy An không biết đối phương là ai, hắn ta chợt nhận ra mình đã lâu không gặp, cho dù gặp được phụ thân cũng không thể nhận biết, còn đệ đệ khác mẹ sau khi lớn lên trông như thế nào thì hắn ta càng mù †ịt. Thương Quy An xem tiếp, nhìn thấy một người. Trông như một ông già, y phục hơi rách rưới, trông như bị tra tấn dã man, vì trên da có rất nhiều miếng ghẻ, trông như từng lớp vảy, còn có mấy dúm lông trắng mọc ra.'Vảy rắn? Lông trắng?"
Khi nhìn thấy điều này, hắn ta lập tức nghĩ đến từ này trong đầu. Thương Quy An cẩn thận phân biệt, người bên trong dường như có cảm ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Theo góc độ của ông ta xem bên ngoài thì không gian tối tắm không thấy gì, ngửa đầu chỉ thấy đoàn sáng chiếu xuống, đoàn sáng giống như cái đuôi rũ xuống. Cái đuôi thần bí mà đáng sợ, ông ta biết thân thể của mình đã bị rất nhiều sợi lông ký sinh. Sợi lông sẽ dần chui vào nội tạng, tìm chỗ thần của ông ta, cuối cùng trực tiếp ngược dòng đến ngọn nguồn tín ngưỡng, tìm được Bát Tí Xà Ma, có lẽ Cửu Vĩ Quân sẽ tìm đến và săn giết ăn luôn Bát Tí Xà Ma.
Tranh đấu của U Vọng Bí Linh thì trực tiếp và tàn nhẫn vậy đấy. Hắn cố gắng hết sức khiến chính mình không suy nghĩ về Bát Tí Xà Thần, không để cái tên đó xuất hiện trong lòng, nhưng quá khó khăn, ông ta tế tự nhiều năm, đâu thể nói quên là quên, trong tiềm thức, ý chí bản ngã tràn ngập ngọn nguồn ý chí của Bát Tí Xà Thần. Ở trong lòng ông ta thì mình là một sợi rễ của Bát Tí Xà Thần, chính mình có thể mượn dùng lực lượng của ngài, rễ Bát Tí Xà Thần cũng đâm vào thân thể của mình, hút chất dinh dưỡng. Trong mắt ông †a bỗng thấy một vệt sáng, ông ta nhìn vệt sáng nhạt như dòng nước len qua cửa sổ nhỏ.
Thương Liệt Sâm phi thường kinh ngạc, nếu như là người trong Cửu Vĩ Quân Miếu nhất định sẽ trực tiếp mở cửa tiến vào, không thể nào lén lút vào phòng giam. Thương Liệt Sâm ngước đầu nhìn đồ án cái đuôi trên nóc, ông ta nghĩ trong nhà tù không có thứ gì giấu được Cửu Vĩ Quân. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Cửu Vĩ Quân vân luôn nhìn chăm chú nơi này. Thương Liệt Sâm nhìn thấy vệt sáng kia dần lan rộng, trong tia sáng dần dần hiện ra một bóng người. Giống như một bàn tay vô hình đã vẽ nên một bức chân dung bằng mực, màu sắc trên bức chân dung dần trở nên rõ ràng và sống động hơn. Người đàn ông này nhìn khoảng ba mươi tuổi, tóc buộc cao, nước da trắng ngần, khuôn mặt tròn trịa có vẻ hơi béo. Lông mày của hắn ta hơi dày và mắt hắn to. Trên người hắn ta mặc quần áo năm màu đan xen, pháp quang lưu chuyển. Khi Thương Liệt Sâm nhìn thấy mắt của người đàn ông đó liền biết đây là đứa con đã bị ông ta vứt bỏ.'ĐiI"
Giọng của Thương Liệt Sâm run rẩy, áp lực, lại giống như dồn hết sức để nói ra. Thượng Quy An nhìn người trước mặt, chậm rãi nói:
"Lúc đó ông cũng cứ như vậy rời đi!"
"Nếu ngươi không rời đi sẽ quá muộn."
Thương Liệt Sâm nói."Ta đã quyết định tới đây, tự nhiên cần một kết quả, có một số việc ta còn chưa hỏi rõ ông."
Thượng Quy An ngẩng đầu nhìn cái đuôi trắng phát ra ánh sáng phía trên đầu mình.