Đúng mười một giờ, lãnh đạo vào phòng để họp, nhân viên làm công ăn lương bắt đầu làm việc riêng.
Đặc biệt hôm nay là lễ Thất Tịch nên càng không thiếu chủ đề nói chuyện.
Tô Hiểu lấy ảnh chụp bó hoa mà Trình Linh tặng ra, âm thầm ngắm nhìn một hồi trước.
Phải nói rằng bó hoa thật sự không có điểm gì để chê về tính nghệ thuật và tính thưởng thức, những cánh hoa xinh đẹp e ấp kia giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Buổi tối cô vẫn phải mang về.
Khi nghĩ lại vừa rồi Trình Linh bị người ta khinh bỉ, cô không nhịn được mà bật cười.
Ánh mắt cô lại rơi vào bó hoa hồng mà ông nội tặng, cô cũng rất tò mò vì sao ông cụ lại thú vị như vậy, cô cắm hoa vào trong bình, chụp một tấm ảnh rồi trang trí lại, sau đó đăng lên vòng bạn bè Wechat.
“Cảm ơn người đàn ông mà tôi kính yêu nhất.”
Sau khi đăng xong bài này, cô cười rất vui vẻ.
“Khụ khụ!”
Diêu Hân và Từ Mẫn ở đối diện nở nụ cười kỳ quái với cô.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị phạt nặng, có không ít người theo đuổi em đó nha, hóa ra em không thích anh nhà giàu kia mà thích kiểu tươi mới này!” Diêu Hân chống hông, vừa nheo mắt cười vừa “thẩm vấn” cô.
Tô Hiểu chớp mắt, nhìn bó hoa ông cụ tặng.
Đây gọi là tươi mới hả?
“Không phải đâu...”
“Đừng nói không phải với chị nữa, em gái của tôi ơi, chị là người từng trải, vật chất quan trọng hơn cả, chị khuyên em vẫn nên chọn anh nhà giàu một trăm mấy nghìn tệ đi!” Diêu Hân nói.
Nhưng Từ Mẫn ở một bên lại lắc đầu: “Diêu Hân, cô đừng rót quan niệm tiền bạc là trên hết này nữa, người ta vẫn còn là một cô gái, yêu đương quan trọng hơn. Không sao cả, Hiểu Hiểu, em thích ai thì quen người đó.”
Từ Mẫn nói tiếp: “Chờ yêu đủ rồi, có thể nghiêm túc suy nghĩ đến anh nhà giàu tặng hoa hồng vượt đại dương một trăm mấy nghìn tệ kia!”
“Phụt!”
Diêu Hân chỉ vào Từ Mẫn: “Vẫn là chị Từ thành thạo!”
“Ha ha ha!”
Mọi người cười rộn ràng.
Diêu Hân có Wechat của Tô Hiểu, sau khi nhìn thấy bài đăng này, cô ấy bèn lưu ảnh lại, sau đó gửi vào nhóm riêng khác của công ty.
[Nhìn đi, đây là hoa mà người đẹp thực tập ở phòng chúng tôi nhận được.]
Cô ấy gửi cùng lúc ảnh của bó hoa hồng xa xỉ một trăm mấy nghìn tệ và bó hoa mà ông cụ tặng.
[Mọi người đoán xem cô bé chọn ai? Cô bé vẫn rất trong sáng, không ngờ lại chọn kiểu tươi mới kia. Á á á, tôi ghen tị chết mất, người đàn ông nào tặng tôi hoa hồng Bulgaria một trăm mấy nghìn tệ, tôi nhất định sẽ buông xuôi luôn!]
Mọi người đều chấn động khi nhìn thấy bó hoa hồng một trăm mấy nghìn tệ kia của Trình Linh.
[Á á á, sinh viên thực tập của các cô lợi hại như vậy ư, nếu không cần kiểu nhà giàu này thì cho tôi đi!]
[Cho tôi +1... Tôi không cần mắc tiền như thế, mười nghìn tệ là được!]
[Một nghìn tệ tôi cũng chịu luôn, chồng tôi nhặt bó hoa bên đường mang về tặng cho tôi, mấy người tin không?]
[Ha ha ha, phải nói rằng sinh viên thực tập nhà cô rất ngay thẳng, thời buổi này không có nhiều người không hướng về tiền bạc như vậy nha!]
Diêu Hân nhìn thấy có người muốn cướp người của Tô Hiểu, lại gửi tấm ảnh cô ấy chụp trộm Tô Hiểu ở lần nào đó vào nhóm.
[Muốn cướp người, phải soi gương xem mặt của mình trước đã, không có nhan sắc thì rút lui!]
[Chà, chị gái này rất xinh đẹp nha!]
Trong một đám phụ nữ, có một đồng nghiệp nam ẩn mình đã lộ mặt.
Hoa hồng một trăm mấy nghìn tệ gì đó, đám đàn ông không có hứng thú, nhưng nhìn thấy gái đẹp thì lại khác.
Rất nhanh có càng nhiều đồng nghiệp nam lần lượt xuất hiện.
[Cô gái này thật xinh đẹp, hình như tôi gặp qua rồi.]
[Có một lần tôi gặp được trong thang máy, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thật sự rất đẹp!]
[Có thể bình chọn nhan sắc này là hoa khôi công ty nhỉ?]
[Khụ khụ, người ta còn chưa trở thành nhân viên chính thức đó!]
Sau đó, lập tức có người tag một đồng nghiệp nữ của bộ phận tuyển dụng nhân sự: [Hạt giống tốt như vậy, nhất định phải giữ lại.]
Thế là trong các nhóm lớn của tổng công ty Hoa An, đồng nghiệp nữ đều đang thảo luận về bó hoa hồng cao cấp kia, đồng nghiệp nam thì thảo luận về nhan sắc của Tô Hiểu, thậm chí có người bắt đầu gọi cô là hoa khôi của công ty.
Mười một giờ rưỡi, ông nội Trình lướt thấy bài đăng Wechat của Tô Hiểu, ông nheo mắt cười, nhấn thích.
Sau đó, ông chụp màn hình gửi cho Trình Linh.
[Ông nội: Thằng nhóc thối, thế nào, cảm ơn ông đi, cháu thăng cấp rồi.]
Trình Linh họp được một nửa, vừa hay chủ nhiệm phòng tổng giám đốc là Phó Hoa đang đánh giá phương án, anh rảnh rỗi nhìn điện thoại thì thấy tin nhắn này, suýt thì tức chết.
[Trình Linh: Ý ông là sao? Diễu võ giương oai(*)?]
(*): Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe dọa đối phương.
[Ông nội: ??? Ai diễu võ giương oai, nếu như ông nội không giúp, cháu có thể xuất hiện trên vòng bạn bè của Hiểu Hiểu à?]
Cháu có thể xuất hiện trên vòng bạn bè của Hiểu Hiểu à?
Trình Linh nhìn thấy câu nói này, cảm thấy mệt lòng.
Anh vẫn chưa xuất hiện trên vòng bạn bè của cô, càng không được thừa nhận, hiện giờ đang là giai đoạn “bị trợ lý”.
[Trình Linh: Hoa kia là ông tặng giúp cháu à? Xin hỏi, ông rảnh rỗi lắm hả, tại sao phải tặng hoa giúp cháu?]
Ông cụ nhìn thấy câu nói này thì ngẩn người, chợt cảm thấy kỳ lạ.
[Ông nội: Sáng nay Hứa Hà nói cho ông biết đồng nghiệp nữ trong công ty đều có hoa hồng, chỉ mỗi bàn làm việc của Hiểu Hiểu là trống rỗng, ông nội lo lắng tên nhóc ngu ngốc là cháu không biết mở mang đầu óc, nên lập tức bù cho cháu một bó hoa. Lẽ nào ông làm sai gì rồi? Moah.bqp.]
Trình Linh nhìn thấy tin nhắn này, hít sâu một hơi.
Anh còn tưởng ông cụ cố ý kích động anh, không ngờ là chữa lợn lành thành lợn què.
Vậy là anh thua càng oan uổng hơn.
Anh vứt điện thoại sang một bên.
Phía trang viên Đào Hoa Viên, ông cụ thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với Trình Linh, bắt đầu mở bài đăng trên vòng bạn bè của Tô Hiểu để nhìn kỹ, là “người đàn ông kính yêu nhất”.
Vừa rồi ông kích động nên nhìn sót một chữ, còn tưởng Trình Linh đã thăng chức rồi.
Ông lại hỏi trợ lý đi tặng hoa vào ngày hôm nay, sau khi hiểu được tình hình thì đỡ trán.
Hóa ra ông có ý tốt nhưng làm thành chuyện xấu rồi.
Ông cụ gọi điện cho Trình Linh.
Trình Linh để chế độ yên lặng, mắt nhìn phía trước, đang nghe một giám đốc báo cáo.
Phó Hoa ở bên cạnh nhìn thấy điện thoại anh sáng lên, cuộc gọi hiển thị là ông cụ, lập tức đưa cho anh.
“Tổng giám đốc Trình, là ông cụ!”
Giám đốc kia lập tức ngừng nói.
Trình Linh lạnh lùng nghe máy: “Cháu đang họp.” Sau đó anh quyết đoán tắt máy.
Nhân viên trong phòng họp: “!!!”
Lẽ nào phương án của bọn họ quá tệ, làm tổng giám đốc Trình rất tức giận, cho nên ngay cả điện thoại của ông cụ mà cũng dám tắt!
Ông cụ bị cúp máy, cũng biết lần này mình chọc phải cháu nội rồi, vậy nên lại gọi điện cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu vội vàng chạy đến phòng nghỉ để nghe máy.
“Ông nội!”
Bó hoa hồng của Trình Linh được đặt ở cửa sổ, cánh hoa Carola rực rỡ cuốn theo giọt nước, Tô Hiểu chạm nhẹ một cái, giọt nước bèn lăn vào sâu trong nh** h**.
“Hiểu Hiểu à, hôm nay vui không?”
“Rất vui ạ, cảm ơn hoa của ông nội!”
“Ha ha, cháu vui là được.” Sau đó, ông cụ nói chuyện hiểu lầm ngày hôm nay cho cô nghe.
Ngay cả Tô Hiểu cũng không nhịn được cười, bắt đầu đồng cảm với Trình Linh.
Lễ Thất Tịch này, trên dưới đều chống đối với anh.
“Cho nên hiện giờ Trình Linh rất tức giận, Hiểu Hiểu, cháu nể mặt ông nội, có thể dỗ nó chút không?”
Dỗ anh?
Tô Hiểu nghe thấy câu này, chớp mắt, cầm điện thoại cười ngượng ngùng.
“Cháu coi như giúp đỡ ông nội đi mà!”
Tô Hiểu suy nghĩ một lúc, thẹn thùng trả lời: “Dạ được, cháu sẽ dỗ anh ấy ạ.”
Tô Hiểu tắt máy, nhìn bó hoa hồng to kia, lại không nhịn được mà bật cười.
Cô về bàn làm việc, bắt đầu suy ngẫm.
Phải dỗ thế nào?
Hôm nay là lễ Thất Tịch, ông nội bảo cô dỗ Trình Linh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Tô Hiểu hít sâu, không biết phải làm sao?
Ra khỏi bước này, có nghĩa là gì, cô biết rất rõ.
Dưới tình hình hôm nay, hoa hồng đẹp như thế, nếu nói không rung động là giả.
Trong lòng cô muốn đi dỗ anh.
Thì đừng do dự.
Chẳng phải Trình Linh đã nói rồi à, cứ thử trước, lỡ như được thì sao?
Nếu như không thích hợp, cô cũng không tổn thất gì khi chia tay, cô không thiệt thòi khi yêu đương với Trình Linh.
Mặc dù Tô Hiểu không ôm hy vọng về tương lai, nhưng hôm nay bầu không khí lễ tình nhân ở công ty nồng nặc như vậy, bao nhiêu cặp trai gái đều đắm chìm trong bầu không khí này, cô cũng có thể dũng cảm thử.
Cho dù là lao vào chỗ chết, ít nhất tương lai cô có thể nói mình từng yêu đương với người đàn ông rất ưu tú, rất xuất sắc, được ban tặng danh hiệu nhan sắc kịch trần của mạng Internet. Ít nhất khi già đi, cô sẽ không vì sự hèn nhát lúc này mà cảm thấy hối hận.
Sau khi đưa ra quyết định, Tô Hiểu ngồi thẳng người, hỏi Diêu Hân.
“Chị Diêu, nhóm giám đốc Châu họp đến khi nào thế?”
“Chắc sẽ rất muộn, cỡ mười hai giờ hơn. Lần trước tổng giám đốc Trình đề xuất phải cải cách hiệu suất, dạo này bộ phận hiệu suất đã đưa ra phương án mới, mấy giám đốc đều đang thảo luận.”
“Ồ...”
Tô Hiểu chờ đến mười hai giờ rưỡi, đồng nghiệp trong văn phòng đều đã đi ăn cơm, nhưng cô vẫn chưa đi, lặng lẽ chờ đợi động tĩnh trong phòng họp.
Một lúc nữa trôi qua, nhìn thấy có đồng nghiệp nữ của bộ phận nhân sự xách mười mấy phần thức ăn vào trong, Tô Hiểu biết cuộc họp chắc tạm thời không thể kết thúc được.
Cô đến căn tin ăn cơm.
Tổng công ty của tập đoàn Hoa An có ba căn tin, hai căn tin bình thường cho nhân viên và một căn tin nhỏ để gọi món, đặc biệt dùng để tiếp đãi khách hàng của công ty, đón tiếp lãnh đạo và mở tiệc chiêu đãi.
Khi Tô Hiểu đi đến căn tin lấy cơm, phát hiện có rất nhiều người nhìn mình.
Cô không khỏi cảm thấy khó hiểu, việc kết hôn bí mật không bị bại lộ đấy chứ, không thể nào!
Sau khi tìm thấy Diêu Hân, cô ngồi chung với họ.
“Hiểu Hiểu, em bị đám đàn ông ru rú trong nhà phong làm hoa khôi công ty rồi!”
“Hả?” Tô Hiểu ngạc nhiên, chẳng trách nhiều người nhìn cô như thế.
“Chuyện gì thế?”
“Việc này phải cảm ơn chị.” Diêu Hân bắt đầu đòi công lao, sau đó kể lại câu chuyện.
Nghe đến cuối cùng, Tô Hiểu tức đến phun máu, nếu chuyện này để Trình Linh biết được, Diêu Hân chắc sẽ chết rất khó coi.
Cùng lúc đó, trong phòng họp của bộ phận tài nguyên nhân lực, các giám đốc đều đang ăn cơm.
Phó Hoa được trợ lý chia sẻ cho hai tấm ảnh, chính là hai bó hoa hồng mà Tô Hiểu nhận được.
Trước kia Phó Hoa là trợ lý của ông cụ, hiện giờ là chủ nhiệm phòng tổng giám đốc của tập đoàn. Thỉnh thoảng ông ấy còn đến trang viên để nói chuyện với ông cụ, đồng thời báo cáo tình hình công ty cho ông.
Cho nên hoa hồng mà ông cụ trồng, ông ấy cũng nhìn thấy mấy lần.
Sao hoa hồng trong tấm ảnh này lại quen mắt như vậy?
Rất giống phong cách của ông cụ.
Trình Linh ở bên cạnh cũng đang ăn cơm.
Tổng giám đốc Phó đưa hai tấm ảnh cho anh nhìn, nói thì thầm.
“Ha ha, cậu xem đi, em gái trẻ tuổi bây giờ quá thẳng thắn, không cần nhà giàu có tiền, mà chọn tình yêu chân chính!”
Trình Linh nhìn hai tấm ảnh, mặt tối sầm.
Con mẹ nó, tình yêu chân chính!
Anh tức đến phun máu.
Áp suất thấp quanh người Trình Linh kéo dài tới văn phòng.
Anh cởi cà vạt, vứt lên sofa, xoa trán để cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Lúc này, Tô Hiểu quay về văn phòng, nhìn thấy đã tan họp, lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Hiểu Hiểu: Anh rảnh không? Đang bận à?]
Trình Linh nhìn thấy tin nhắn thì ngây người.
[Trình: Rảnh, sao thế? Ăn cơm chưa? Vừa mới xong việc, không lo được cho em.]
Vốn dĩ anh định buổi trưa sẽ ăn chung với Tô Hiểu.
[Hiểu Hiểu: Em ăn rồi, nếu như anh rảnh thì em đến tìm anh.]
Bốn chữ phía sau khiến tâm trạng u ám của Trình Linh trở nên tươi sáng.
[Trình: Em đến phòng làm việc của anh?]
Hiện giờ đang là giờ nghỉ ngơi, vừa hay để Tô Hiểu nghỉ một chút.
[Hiểu Hiểu: Không cần đâu, em đến lối thoát hiểm trên tầng cao nhất tìm anh.]
Lối thoát hiểm?
Làm giống như vụng trộm vậy.
[Trình: Đợi anh năm phút.]
Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này thì biết ngay Trình Linh định chủ động xuống tìm cô, bỗng dưng cô cảm thấy hồi hộp trong lòng.
Cô nhìn ngó xung quanh, các phòng đều tắt đèn, nhóm người làm công ăn lương đều đang nghỉ trưa.
Chắc sẽ không bị nhìn thấy.
Tô Hiểu chuẩn bị chuồn ra ngoài.
Diêu Hân nằm trên ghế lướt điện thoại, nhìn thấy cô định rời đi thì hỏi.
“Hiểu Hiểu, em đi đâu đấy?”
“Ồ, em đi vệ sinh, em hơi đau bụng...” Cô viện cớ.
“Vậy em rót giúp chị ly nước nhé, làm phiền em rồi.”
Tô Hiểu chỉ đành đến phòng nghỉ rót nước cho cô ấy.
Chậm trễ chút thời gian, tin nhắn của Trình Linh đã tới.
[Trình: Anh đến rồi.]
Tô Hiểu ôm ngực, ra tới hành lang bên ngoài thì nhìn trái ngó phải, xác định không ai phát hiện ra mình, cô vội vàng đẩy cửa lối thoát hiểm.
Cửa lối thoát hiểm đều rất nặng, cô không đẩy ra ngay được, nhưng lần thứ hai dùng sức, cửa đã nhẹ nhàng mở ra từ bên trong. Tô Hiểu bước vào, gương mặt của Trình Linh đập vào mắt vẫn thanh tú như cũ.
Khóe môi anh cong lên, vẻ mặt dịu dàng, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Hiểu Hiểu.”
Tô Hiểu nhìn anh chằm chằm, nhớ đến những chuyện anh gặp phải ngày hôm nay, cô khẽ cười.
Trình Linh bật cười, xoa đầu cô.
“Em cũng cười anh sao?”
“Không phải đâu.” Tô Hiểu tránh khỏi tay anh, ngước mắt lên nhìn, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“À, cảm ơn anh về bó hoa hôm nay, rất đẹp.”
“Thật sao?”
“Thật đó.” Tô Hiểu nghiêm túc gật đầu.
Trình Linh phì cười: “Vậy tại sao hoa xuất hiện trên vòng bạn bè lại là của ông nội?”
Tô Hiểu đỏ mặt, cúi đầu cười ngặt nghẽo.
Trình Linh hiếm khi thấy cô cười vui như vậy, tâm trạng anh đã tốt lên.
Tô Hiểu cười xong, nhớ đến mục đích mình đến đây: “Anh đừng giận ông nội, ông ấy không cố ý.” Đôi mắt đen thẫm của cô phát sáng, đuôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
Trình Linh nhớ đến hành động tầm bậy của ông nội, và lời nói của Phó Hoa, mặt anh lại tối sầm xuống.
Ông cụ giành mất spotlight vốn nên thuộc về anh.
Tô Hiểu thấy anh tức giận, vội vàng kéo tay áo của anh.
“Anh đừng giận mà, ông nội thật sự không cố ý.”
Trình Linh thuận theo lực kéo của cô, ngoắc ngón tay của cô vào lòng bàn tay mình và nắm chặt.
“Không thể nào, ông đã phá hỏng chuyện tốt của anh.”
Lòng bàn tay của Tô Hiểu bắt đầu nóng bừng lên, ngón tay của Trình Linh ma sát trên mu bàn tay của cô, khơi dậy một trận tê dại, cô rất ngại ngùng, ngẩng gương mặt đỏ bừng lên nhìn anh: “Anh muốn như thế nào mới không giận nữa?” Giọng nói cô rất nhỏ, vô cùng quyến rũ người khác.
Thân hình thon dài của Trình Linh dựa vào tường, anh nắm lấy tay cô.
Tô Hiểu bị anh kéo về trước một bước.
“Em nói xem?” Anh hứng thú nhìn cô.
Tô Hiểu không ngốc, cô biết phải làm sao để làm anh vui, cô thầm cổ vũ bản thân, sau đó kiễng chân, chạm nhanh vào cánh môi anh, gần như là chuồn chuồn đạp nước.
“Được chưa?”
Cô còn chưa nói xong, Trình Linh đã đỡ lấy hông cô, giữ lấy ót cô khiến nụ hôn này sâu hơn.
Tối qua cô thiếu anh, bây giờ trả!
Tô Hiểu căng thẳng nhắm mắt lại, cơ thể cứng ngắc, cô mặc cho anh ôm mình vào lòng.
Trình Linh liên tục ngậm lấy môi cô, dần dần gia tăng thêm sức m*t.
Hai tay Tô Hiểu nắm chặt, sự ướt át nơi đầu lưỡi xâm nhập vào răng môi của cô, cô không kìm được mà rên khẽ, theo bản năng cô tóm lấy áo anh kéo xuống, suýt thì kéo áo sơ mi của Trình Linh ra, cô vội vàng buông tay.
Cơ thể cô mềm nhũn, mất kiểm soát lùi về sau.
Trình Linh lập tức ôm lấy vòng eo thon thả của cô, xoay người đè Tô Hiểu lên tường.
Tô Hiểu bị ép phải ngẩng đầu hùa theo anh.
Tay cũng không nhịn được mà vòng qua cổ anh.
Trình Linh cạy môi cô ra, tiến thẳng vào trong, âm thanh răng môi giao nhau đập vào đầu cô, trái tim của Tô Hiểu không khỏi run lên.
Cô chưa hôn bao giờ, má đỏ bừng, có một luồng khí trào lên trong cơ thể, cuồn cuộn trong lục phủ ngũ tạng.
Cảm giác này quá lạ lẫm.
Cô không chịu được.
Tiếng th* d*c trong buổi trưa yên tĩnh, càng trở nên rất rõ ràng trong lối đi chật hẹp.
Vào lúc này, bên ngoài hành lang gần thang máy truyền đến giọng nói của Diêu Hân.
“Ừ, được, tôi lập tức đi tìm em ấy, chắc sửa xong rồi, giờ tôi gọi cho em ấy đây.”
Giây tiếp theo, điện thoại của Tô Hiểu đột ngột vang lên trong lối thoát hiểm.