Ánh đèn ngà ngà mang theo hơi thở mờ ám chiếu khắp căn phòng.
Phòng khách được thiết kế theo phong cách hiện đại, viên kim cương nổi bật, thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân mọi lúc.
Mọi thứ đều rất vừa vặn.
Người đàn ông trước mặt có đôi mắt trong trẻo, màu đen nồng đậm, giống như khoá chặt cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích.
Gương mặt tuấn tú kia được phóng to vô hạn trước mặt cô, không chút tì vết, ánh mắt dịu dàng bịn rịn bao trùm lấy cô.
Tim cô như ngừng đập, cả người căng cứng, lòng bàn tay đặt trên quầy bar toàn là mồ hôi.
Một mái tóc đen xõa xuống bên trái chiếc cổ thanh tú của cô, rủ xuống trước ngực, hiện rõ vẻ phong tình.
Anh thích em...
Giọng nói của anh giống hệt như âm thanh kỳ diệu vang vọng trong đầu cô, cuốn bay hết lý trí của cô từng chút một, cho đến khi đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Hơi thở mát lạnh mang theo vài phần bá đạo và dò xét tiến lại gần, đến khi sự mềm mại lạnh băng kia chạm vào cánh môi cô, xúc cảm nhẹ nhàng khiến trái tim cô rung lên.
Cô mở to mắt, đập vào mắt là sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt căng cứng và cả đôi mắt sâu thẳm mê người kia của anh.
Không được đâu, Tô Hiểu.
Trong đầu có giọng nói điên cuồng thét gào với cô.
Lòng bàn tay to lớn của anh đặt lên eo cô, bóp n** m*m m** thon thả đó trong lòng bàn tay, cánh môi dịu dàng kèm theo sự ướt át nơi đầu lưỡi xâm nhập vào răng môi cô từng chút một.
Vào khoảnh khắc anh muốn xâm nhập vào, lý trí của Tô Hiểu quay lại, cô đột nhiên đẩy anh ra!
Cô nhanh chóng chạy về phòng mình.
Bước chân hoảng loạn phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp.
“Tô Hiểu!”
Phía sau truyền đến tiếng kêu trầm thấp của Trình Linh, và cả cảm xúc hơi thất bại.
Vô số hình ảnh giao thoa trong đầu cô.
Lúc mới gặp nhau, khí thế cao quý bình tĩnh của anh, khí thế sắc bén trong buổi họp, và sự dịu dàng khi cúi đầu cười khẽ.
Cô cầm tay nắm cửa, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhắm mắt lại, nghe theo trái tim và đưa ra quyết định.
“Anh hãy cho em chút thời gian để suy nghĩ!”
Sau đó “đùng” một tiếng, cửa đóng lại, ngăn cách tầm mắt của anh.
Nhiệt độ ấm áp nơi cánh môi vẫn chưa biến mất hẳn.
Trình Linh ủ rũ ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, xoa ấn đường.
Ánh đèn u ám trong phòng khách giao thoa với ánh sáng rực rỡ ở đối diện, tạo thành một bóng sáng trên người anh.
Anh hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Không tính là thất vọng, anh biết rất rõ cô là một con rùa, không để anh tấn công nhanh như thế, cô không từ chối ngay tại chỗ đã là thu hoạch lớn nhất.
Chỉ là thân hình thướt tha dưới lớp váy hai dây kia khiến cơ thể anh có phản ứng.
Cô nhóc này nếu không ăn diện sẽ là một hoa khôi học đường trong sáng, ăn diện lên thì vô cùng xinh đẹp, vừa trong sáng vừa khơi gợi h*m m**n của người khác.
Trình Linh bất lực đứng dậy, bước vào phòng ngủ chính để tắm rửa.
Tô Hiểu thay váy, cẩn thận lấy dây chuyền kim cương xanh kia xuống, cô nhân lúc Trình Linh không có mặt đã lén lút quay về phòng khách, bỏ nó vào lại trong hộp, rồi quay về phòng tắm rửa đi ngủ.
Cô lo lắng bản thân sẽ không ngủ được, kết quả vẫn ngủ rất ngon, ngủ một giấc tới sáng.
Lúc đánh răng, cô nhìn bản thân rối bù trong gương, nhớ lại cảnh tối qua.
Trình Linh là hoàng tử trong truyện cổ tích, cô là cô bé lọ lem mà nhắm mắt cũng có thể tìm được rất nhiều người như cô trên đường phố.
Tối qua, có khi nào là anh nổi hứng nhất thời hay không? Ừ, chắc là thế.
Tỉnh mộng rồi, người cũng nên tỉnh thôi.
Cô sửa soạn ra cửa, phòng khách bên ngoài nối liền với nhà bếp, Trình Linh đã ngồi ở bàn ăn, phía trước để hai phần đồ ăn sáng.
Anh nhìn Tô Hiểu, không có quá nhiều biểu cảm.
“Nào, ăn cơm.”
Tô Hiểu ngẩn người, có hơi chần chừ.
Giọng điệu và biểu cảm của Trình Linh không chút khác lạ, ôn hòa lạnh nhạt giống như lần đầu tiên cô vào ở.
Ừ, xem ra chuyện tối qua cũng là do anh nhất thời bị ấm đầu.
Trình Linh thấy cô cầm túi xách, không cử động thì hỏi: “Sao thế?”
Tô Hiểu hít sâu, người vừa tỏ tình không ngại, cô ngại cái gì.
Tô Hiểu ngồi xuống như bình thường, cúi đầu ăn hamburger.
Ăn được một nửa, giọng điệu lười nhác của người đàn ông truyền tới.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Khụ khụ...” Tô Hiểu bị câu nói này của anh làm sặc.
Cô còn tưởng dáng vẻ thản nhiên ung dung của anh là định coi như chuyện tối qua không hề xảy ra, kết quả là anh vẫn đang chờ cô.
Tô Hiểu đỏ mặt, không vui trừng mắt với anh, lại chột dạ di chuyển tầm mắt, tiếp tục cúi đầu ăn hamburger, cô bực bội nói.
“Làm gì nhanh vậy được?”
“Vậy phải bao lâu?” Trình Linh nhướng mày.
Tô Hiểu hít một hơi, khi còn muốn nói thêm gì đó, Trình Linh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hiểu Hiểu, hôm nay là Thất Tịch, em có thể để anh đón lễ được không?”
Vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng lại toát lên vẻ đương nhiên.
Tô Hiểu không phục, chỉ vì để anh đón lễ mà cô phải hy sinh chuyện lớn trong đời ư?
Sao người đàn ông này lại mặt dày như vậy? Cô nhét miếng hamburger cuối cùng vào miệng, uống một hơi hết sạch ly sữa bò, rồi nhìn anh và nói từng câu từng chữ.
“Hôm nay là thứ Năm, tổng giám đốc Trình, người làm công ăn lương có tư cách đón lễ ư? À, tóc anh rậm rạp như vậy, vừa nhìn là biết không đủ cố gắng trong công việc, làm ông chủ mà không nghiêm túc làm việc, anh mong nhân viên dưới trướng sẽ nghiêm túc được à?”
Tô Hiểu vứt lại câu nói này xong thì xách túi ra cửa như bỏ trốn.
Trình Linh nhìn bóng lưng của cô, bật cười ra tiếng, anh uống một ngụm sữa bò rồi dọn bàn, sau đó mới thay đồ ra ngoài.
Sáng sớm, gió lạnh thổi qua gò má, Tô Hiểu đã đi tới dưới lầu công ty từ sớm, đứng ở đại sảnh chờ thang máy như thường ngày.
Trong tay mỗi đồng nghiệp nữ bên cạnh gần như đều ôm hoa hồng.
Tô Hiểu quen biết đồng nghiệp trong số đó, vội vàng cười chào hỏi.
Tô Hiểu buộc tóc đuôi ngựa, vẫn là kiểu ăn diện như học sinh sinh viên.
Thỉnh thoảng có ánh mắt tò mò và đồng cảm nhìn cô, Tô Hiểu thấy khó hiểu, cô nhìn thấy gương mặt đầy hạnh phúc của những đồng nghiệp nữ khác, rồi nhìn lại bản thân trống không.
Được thôi, vốn dĩ cũng không có gì, khổ nỗi tất cả con gái ở đây đều có, chỉ mình cô là không thì trông hơi ngượng ngùng.
Thang máy trong giờ cao điểm buổi sáng vẫn kẹt cứng, vừa có thang máy tới, mọi người điên cuồng xông vào trong.
Rất nhiều đồng nghiệp nữ ôm hoa lo lắng hoa bị đè dập, chỉ đành kiên nhẫn chờ chuyến tiếp theo.
Tô Hiểu đứng ở bên rìa đám đông.
Vào lúc này, tiếng giày da vang lên phía sau, âm thanh xung quanh nối đuôi nhau.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Trình!”
“Chào tổng giám đốc Trình!”
“Tổng giám đốc Trình!”
Trình Linh lạnh lùng gật đầu: “Chào...”
Tô Hiểu nghe thấy giọng điệu quen thuộc, sống lưng bỗng dựng thẳng, sao anh lại đến đây?
Ánh mắt của Trình Linh rơi trên người cô, sau đó liếc thấy hoa trong tay những đồng nghiệp nữ khác... Mắt anh nheo lại.
Châu Minh và một nữ trợ lý đi bên cạnh Trình Linh.
Vẫn như cũ, Trình Linh bảo một số đồng nghiệp đi theo anh lên trên trước.
Tô Hiểu đứng ở rìa sống chết không chịu nhúc nhích, mặc cho đám người đi ngang qua người cô.
Nhưng không ngờ có một cánh tay kéo lấy cô.
Châu Minh cười với cô.
“Cô đừng đứng đây cản đường nữa, mau vào đi.”
Tô Hiểu cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, chỉ đành gượng gạo bước vào.
Vào muộn nên cô đứng bên cạnh Trình Linh, quy định ở nơi làm việc là không được đứng chung một hàng với ông chủ, vậy nên cô yếu ớt lùi về sau một bước.
Trình Linh nhìn thấy hành động của cô thì hơi thất vọng.
Thang máy từ từ di chuyển lên trên, trong không gian chật hẹp, mùi hoa hồng đủ loại hòa trộn lẫn nhau, khiến tất cả đồng nghiệp nam đều bị nghẹt thở.
Không biết ai thì thầm một câu.
“Quên mất, hôm nay là Thất Tịch, thảo nào đồng nghiệp nữ trong công ty mỗi người đều có một bó hoa.”
Trình Linh có mặt, mọi người đều không dám trả lời.
Ánh mắt của Châu Minh rơi vào bàn tay trống rỗng của Tô Hiểu, không nhịn được mà cảm thấy bất công thay cô, anh ta trả lời.
“Đúng vậy, xem ra tôi cũng phải chuẩn bị một bó hoa cho bạn gái mới được.”
Anh ta không có bạn gái, câu này là nói cho Trình Linh nghe.
Trình Linh cúi đầu, anh đang trả lời tin nhắn Wechat, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không nghe thấy lời Châu Minh nói.
Ra khỏi thang máy, Tô Hiểu hít thở sâu, đến văn phòng của trung tâm nhân sự.
“Chào buổi sáng.”
“Chào.”
Tô Hiểu là người đầu tiên đến văn phòng, cô dọn dẹp vệ sinh trước.
Diêu Hân ôm một bó hoa hồng, tâm trạng vui tươi đi vào.
“Ồ, Hiểu Hiểu, sao em đến sớm vậy?”
Tô Hiểu nở nụ cười: “Vâng, chị Diêu ôm bó hoa hồng lớn thế, đẹp thật đấy.”
“Hôm nay là Thất Tịch đó!” Diêu Hân cười trả lời, vừa ngồi xuống cắm hoa, vừa liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Tô Hiểu.
“Hiểu Hiểu, em xinh đẹp như vậy, không thể nào không có con trai theo đuổi, phải không?”
Má Tô Hiểu đỏ bừng, cầm chổi ra ngoài, tránh né chủ đề này.
Văn phòng lần lượt có người đi vào, mọi người mở miệng ngậm miệng đều là bạn trai tặng gì đó vào ngày Thất Tịch, hay là anh chồng ngốc nghếch ở nhà thể hiện điều gì với họ.
Cả sáng nay, công ty toàn là hoa tươi, ngay cả Hứa Khả, giám đốc nhân sự cũng nhận được một bó hoa hồng, chỉ mỗi bàn làm việc của Tô Hiểu là trống không.
Từ Mẫn thở dài.
“Đám nhóc này đều không có mắt, Hiểu Hiểu của chúng ta xuất sắc như vậy mà không đến theo đuổi!”
“Làm gì có...”
Vốn dĩ Tô Hiểu rất bình tĩnh, nhưng bị tất cả đồng nghiệp nữ làm cho nổi bật như vậy, cô cũng cạn lời.
Trong lòng cô cũng không oán trách Trình Linh, buổi sáng là cô từ chối đón lễ với anh, sao có thể yêu cầu anh tặng hoa được.
Hơn nữa, quan hệ hiện tại của hai người khá gượng gạo, Tô Hiểu vẫn chưa nghĩ xong vấn đề này, cô cũng không hy vọng Trình Linh có quá nhiều hành động.
Sắp mười một giờ, anh trai giao hàng cho nhân viên được bộ phận hành chính đặc biệt sắp xếp đến gõ cửa.
“Xin hỏi ai là cô Tô Hiểu?”
Bó hoa hồng này rất lớn, nhưng không phải trọng điểm. Trọng điểm là các chị gái đều biết nhìn hàng, lập tức nhận ra điểm khác biệt của nó.
“Woa!”
“Cục cưng, Hiểu Hiểu, chị còn tưởng không ai theo đuổi em chứ, em đã trêu ghẹo anh nhà giàu nào vậy.”
“Bó hoa hồng này bao gồm mười mấy loại nhỉ, mỗi một loại đều như vừa mới vận chuyển đến bằng đường hàng không vậy. Hiểu Hiểu, bó hoa này có giá không thấp đâu! Ít nhất cũng phải một trăm mấy nghìn tệ đó!”
Nghe thấy con số này, Tô Hiểu suýt ngất xỉu.
Người đàn ông phá của!
Tối qua tiêu bảy trăm triệu tệ đã đành, tốt xấu gì đó cũng là một kiểu đầu tư khác!
Còn hoa này... Chỉ để nhìn chứ đâu thể ăn!
Tô Hiểu, người trước giờ sống thực tế tiết kiệm, thật sự không thể nào chấp nhận.
Bỏ đi, chắc là nghèo nàn đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Cô ký lên giấy biên nhận, ôm hoa để trước máy tính, bó hoa này chiếm hơn một nửa bàn làm việc của cô.
Mọi người tụ tập lại.
Gương mặt Tô Hiểu đỏ bừng, nhanh chóng cất tấm thiệp ở chính giữa đi.
“Đừng giấu nữa, ai tặng vậy!”
Anh trai giao hàng đi đến trước cửa thì quay đầu lại cười nói.
“Một anh họ Trình.”
Trái tim của Tô Hiểu vọt lên tới cổ họng, hung hăng nhìn anh trai kia.
Cũng may các chị em không có bất cứ phản ứng nào, trên đời này có một đống người họ Trình, sao bọn họ có thể liên tưởng đến Trình Linh được?
“Màu xanh của bó hoa này thật sự lộng lẫy quá.”
“Hoa hồng giống Carola tất nhiên là đẹp, hoa hồng Champagne cũng đẹp quá rồi...”
Tô Hiểu nhìn mọi người nói ra lai lịch của những giống hoa hồng này như đồ quý trong nhà thì cảm thấy mệt lòng.
Nhưng sau khi nhận được hoa, tâm trạng cô không tệ, cô cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh.
Đồng nghiệp ở văn phòng bên cạnh nghe nói có một bó hoa hồng vô cùng đẹp mắt nên đã đến hóng chuyện.
“Khụ khụ, Hiểu Hiểu à, đừng chỉ lo chụp hình nữa, em khai thật đi, bạn trai em là thần tiên nào vậy!”
“Không có, bọn em vẫn chưa xác định mối quan hệ...”
Thỏ trắng Tô Hiểu nào có phải đối thủ của họ, bó hoa hồng này quá lớn, phòng làm việc không để được, cô chỉ đành ôm bó hoa chạy trốn ra phòng nghỉ.
Diêu Hân nháy mắt với mọi người: “Đừng vội, xem tôi công phá em ấy!” Sau đó, cô ấy lắc lư đi ra theo.
Mỗi một bộ phận đều có phòng nghỉ, lúc nào bên trong cũng chuẩn bị bánh ngọt, trái cây và nước uống.
Tô Hiểu rót một ly nước chanh, ngồi xuống uống, Diêu Hân nheo mắt mỉm cười, bước vào chặn trước cửa.
“Chị Diêu Hân...” Tô Hiểu cười bất lực với cô ấy.
Diêu Hân không lay động: “Nhóc con, em không nói ra thì hôm nay đừng hòng ra ngoài, chị nói em biết, quy định của bộ phận chúng ta là nếu có bạn trai thì đều phải mời khách.”
Tô Hiểu nghĩ trong lòng, Trình Linh mời bọn họ ăn cơm, bọn họ dám ăn không?
“Là... cháu nội của chiến hữu của ông nội em...”
Tô Hiểu bắt đầu bịa chuyện.
Sau khi bịa một vòng, Diêu Hân và cô một trước một sau ra khỏi phòng nghỉ.
Diêu Hân cảm thán.
“Em nói đi, có phải bạn trai nhà em thuộc kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong cực kỳ điên cuồng không?”
Sau khi nói ra “kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong cực kỳ điên cuồng”, Tô Hiểu và Diêu Hân nghe thấy tiếng ho của người phía sau.
Hai người lập tức xoay người lại, nhìn thấy một đống người mặc vest đứng đằng sau.
Mà chính giữa đám đông chính là tổng giám đốc công ty xuống dưới lầu thị sát, Trình Linh.
Người đàn ông nổi bật trong đám đông, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm nghiêm túc.
Diêu Hân giật nảy mình, vội vàng kéo Tô Hiểu lùi về sau một bước.
“Tổng... tổng giám đốc Trình...”
Diêu Hân cắn môi, cúi thấp đầu, sao lại bị tổng giám đốc Trình nghe thấy lời nói lẳng lơ như vậy chứ, cô ấy buồn bã muốn đâm đầu vào tường.
Tô Hiểu cũng giật mình, lén liếc nhìn sắc mặt u ám của Trình Linh, chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho Diêu Hân, hy vọng Trình Linh đừng so đo với cô ấy, cho cô ấy một con đường sống.
Ánh mắt của Trình Linh rơi trên người Diêu Hân, hiển nhiên là anh không vui.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng giám đốc nhân sự Hứa Khả là người được anh đề bạt vẫn nhạy bén nhận ra sự bất mãn của ông chủ.
Diêu Hân chỉ đang bóc phốt bạn trai của Tô Hiểu, chắc chắn không liên quan đến Trình Linh.
Trình Linh không vui chỉ có thể là do...
Hứa Khả nhìn xung quanh, phát hiện khu vực văn phòng có rất nhiều hoa, xấu đẹp lẫn lộn, đặc biệt bó hoa trong tay Tô Hiểu là nổi bật nhất.
Cô ấy hắng giọng, nghiêm túc nói.
“Tổng giám đốc Trình không thích những món đồ màu mè sặc sỡ này, Tô Hiểu, cô bỏ hoa ở phòng nghỉ, những người khác đều sắp xếp lại bàn làm việc của mình đi.”
Trình Linh: “...”
Anh lặng lẽ nhìn bó hoa hồng cao cấp mà anh dốc tâm thu thập, nhai lại lời Hứa Khả vừa nói.
Màu sắc sặc sỡ... Tâm trạng anh rất khó tả.
Diêu Hân không biết giám đốc nhân sự đã tham gia vào hàng ngũ xấu mặt cùng mình, lòng thầm oán trách Trình Linh vô cảm, hại mọi người không tài nào ngắm hoa được.
Tô Hiểu nhịn cười, không dám nhìn sắc mặt của Trình Linh, cô ôm bó hoa định quay về phòng nghỉ.
Vào lúc này, tiếng thang máy kêu lên, cửa bị mở ra.
Sau đó, một người đàn ông mặc vest, nở nụ cười máy móc sải bước đi đến trước mặt Tô Hiểu, đưa bó hoa đang ôm trong người cho cô.
“Cô Tô Hiểu, chúc cô Thất Tịch vui vẻ!”
Tầm mắt của Trình Linh rơi vào hoa hồng quen thuộc kia, sắc mặt bỗng chốc tối sầm.
Bó hoa kia nhìn thế nào cũng không nổi bật, nhưng đặc biệt thú vị, phối hợp vừa vặn đúng mực.
Không sai, đây là hoa hồng do đích thân ông nội trồng ở Đào Hoa Viên.
Cho nên, anh thua kém rồi sao?
Tô Hiểu nơm nớp lo sợ nhận lấy bó hoa kia, sau đó đi đến phòng nghỉ.
Bó hoa của ông cụ không lớn, ông chọn những bông hoa đẹp nhất cho Tô Hiểu, hơn nữa đây còn là hoa do chính tay ông chăm bẵm.
Không cần tốn tiền, còn rất dụng tâm.
Sau khi cân nhắc, thế là Tô Hiểu để bó hoa hồng cao cấp to lớn mà Trình Linh vận chuyển đến bằng đường hàng không ở phòng nghỉ, rồi ôm bó hoa của ông cụ trở về bàn làm việc.
Đằng sau, giám đốc Hứa hài lòng chỉ về phía trước.
“Tổng giám đốc Trình, chúng ta đến phòng họp đi.”
Trình Linh cảm thấy mình bị ông nội và Tô Hiểu ám chỉ, mang theo gương mặt đã không còn phân biệt được màu sắc sải bước vào phòng họp.
Đặc biệt là năm phút sau, khi ở phòng họp, anh lướt thấy bài đăng trên Wechat của cô vợ nhỏ, khiến anh không thể họp tiếp được nữa.