Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 40

Một tiếng sau, Tô Hiểu, người có kỹ năng đánh bài quá tệ, đã thua sạch sẽ đĩa thẻ kia.

Cô bĩu môi, ngại ngùng nhìn Trình Linh.

“Chúng ta về đi...”

Mất mặt quá rồi.

Nhưng tâm trạng của Trình Linh có vẻ rất tốt, suốt quá trình anh đều cười.

Người phục vụ cung kính đi đến hỏi Tô Hiểu muốn uống gì.

Trình Linh thuận miệng trả lời: “Cho cô ấy một ly nước chanh.”

Chậc chậc!

Nhìn đi, thật sự là trợ lý đời sống mà!

Không còn mắt để nhìn nữa.

Nhóm người Hoắc Nam và Lâm Kha liếc nhìn Trình Linh với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Người phục vụ bưng một ly nước chanh đến, Tô Hiểu nhận lấy và nói cảm ơn, bởi vì ngồi quá lâu nên hiện giờ cô và Trình Linh đứng dựa vào quầy bar, đôi chân dài thẳng tắp giao nhau, tà váy xẻ có hoa ở viền, giống hệt như từng đóa bọt sóng tràn vào trong.

Áo khoác vest của cô che kín nửa thân trên, nhưng nửa th*n d*** vẫn trắng đến phát sáng.

Người chị em của Lục Tịnh Lan tinh mắt nhận ra đây là mẫu mới cao cấp mùa này của thương hiệu G, mặt đầy cảm thán.

“Cô ta có lai lịch gì vậy, Tịnh Lan, cậu thua hơi oan uổng đó.” Một chị em tốt nói với Lục Tịnh Lan.

Lục Tịnh Lan ngồi ở sofa, nhấp một ngụm rượu: “Tình cảm phải nói đến duyên phận, oan hay không oan gì chứ. Các cậu đừng nói nữa, các cậu cũng biết tính cách của tổng giám đốc Trình rồi đó, đắc tội với anh ấy thì các cậu đều không có trái ngọt để ăn.”

Người chị em kia bĩu môi, không lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Hiểu khó che giấu được sự đố kỵ và ngưỡng mộ.

Trong lúc rảnh rỗi, một người phụ nữ có mái tóc nhuộm vàng, ăn diện hơi bắt mắt tươi cười đi đến chỗ Tô Hiểu.

“Xin chào Hiểu Hiểu, có thể làm quen chút không?” Giọng điệu rất long trọng.

Tô Hiểu ngẩn người, nhìn về phía cô ấy đi đến, người phụ nữ này hình như đi từ chỗ Lộ Vân qua đây, Lộ Vân còn gật đầu với Tô Hiểu.

Vậy nên Tô Hiểu mỉm cười, bắt tay cô ấy: “Xin chào.”

Phạm Tuyên Nhi lấy điện thoại, mở Wechat ra: “Hiểu Hiểu, tôi là người Quảng Đông, chồng chưa cưới của tôi là cậu ấm của thương mại Hoa Nam, đều quen biết tổng giám đốc Trình và tổng giám đốc Lộ, tôi có thể kết bạn Wechat với cô không, sau này chúng ta đi chơi chung!”

Phạm Tuyên Nhi nói chuyện tự nhiên như đã quen biết lâu năm, thích ai thì sẽ đến chào hỏi làm quen.

Tô Hiểu hơi ngại ngùng, cô nhìn Trình Linh bên cạnh, Trình Linh cầm ly nước, thân hình thon dài nhã nhặn dựa vào quầy bar, anh gật đầu với cô.

Phạm Tuyên Nhi cũng là vợ chưa cưới của bạn thân anh, nổi tiếng thích ăn chơi, nếu như Tô Hiểu quen biết cô ấy, nói không chừng có thể bị lung lay đôi chút. Anh hy vọng Tô Hiểu đừng sống vất vả như thế nữa, có thể tập yoga, ăn diện, uống trà chiều, dạo phố như những người phụ nữ giàu có khác.

Tô Hiểu kết bạn Wechat với đối phương.

Sau khi kết bạn thành công, Phạm Tuyên Nhi giơ điện thoại, cười với Trình Linh.

“Hiểu Hiểu, vậy chúng ta là bạn bè rồi, mấy hôm nữa có show thời trang ở thành phố G, tôi đến đón cô đi chơi nhé!”

“Hả? Thành phố G?”

“Đúng thế, tổng giám đốc Trình có máy bay tư nhân, tôi đến đón cô, nói không chừng tôi cũng có thể đi ké máy bay của tổng giám đốc Trình, đúng không, tổng giám đốc Trình!” Phạm Tuyên Nhi nháy mắt với Trình Linh.

Trình Linh bật cười, gật đầu với Tô Hiểu: “Được chứ.”

Tô Hiểu toát mồ hôi, xem show thời trang mà còn lái máy bay tư nhân đến tỉnh khác, cuộc sống thật xa xỉ.

Quả nhiên thế giới của người có tiền, cô không hiểu được.

Nhưng Phạm Tuyên Nhi quá nhiệt tình, Tô Hiểu cũng không tiện làm mất mặt người ta, nên lịch sự trả lời: “Cảm ơn cô.”

Cô thầm nghĩ, chờ Phạm Tuyên Nhi liên lạc với cô, cô viện cớ từ chối là được.

Phạm Tuyên Nhi thấy bạn trai vẫy tay với mình, bèn tạm biệt Tô Hiểu rồi rời đi.

Chờ Tô Hiểu uống nước xong, Trình Linh dẫn cô rời khỏi.

Đến dưới hầm để xe, Trình Linh đích thân lái xe, Tô Hiểu cài dây an toàn xong, nói thầm một câu.

“Các anh rảnh thật đấy, đánh bài như chơi đồ hàng như vậy mà các anh cũng chơi.”

Trình Linh khởi động xe, cầm vô lăng, lái ra ngoài.

“Chơi đồ hàng gì?”

“Lẽ nào các anh không phải chơi đồ hàng à?” Tô Hiểu ngồi thẳng người, trong đầu hiện lên hình ảnh trong phim, giọng điệu hơi phiêu diêu.

“Lẽ nào những thẻ kia đại diện cho tiền?”

Trình Linh bật cười, mắt nhìn thẳng về trước, một tay đặt lên cửa sổ, chống cằm cười.

“Sao cô trong sáng như vậy, đương nhiên là đại diện cho tiền rồi.”

Trong lòng Tô Hiểu có một dự cảm chẳng lành, gương mặt cô căng cứng, cô hỏi.

“Tối nay tôi thua bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm nghìn tệ!”

“Cái gì!” Nếu không phải bị dây an toàn giữ lại, suýt nữa thì cô đã nhảy cẫng lên.

“Ba trăm nghìn tệ!” Tô Hiểu giật mình.

Ba trăm triệu tệ đối với cô mà nói là một con số, nhưng ba trăm nghìn tệ thì cô biết rõ nó có ý nghĩa gì!

Cô làm bao nhiêu năm mới kiếm được ba trăm nghìn tệ đây.

Trong nháy mắt, cô như sư tử dựng lông.

“Trình Linh, sao anh có thể như vậy, tôi nói tôi không biết đánh, sao anh có thể mặc cho tôi thua tiền chứ, thua một chút thì thôi đi, sao tôi có thể thua ba trăm nghìn tệ được!”

Tô Hiểu nôn nóng đến sắp khóc, năm đó bố cô cũng vì nợ nần cờ bạc mà bị người ta đuổi đánh.

Cô thua còn nhiều hơn bố mình.

Nước mắt cô bỗng chốc ào ra, khoảnh khắc này cô rất hận Trình Linh.

Trình Linh thấy tình hình không ổn, vội vàng dừng xe bên đường.

“Xin lỗi, Hiểu Hiểu, cô nghe tôi nói, không phải như cô nghĩ đâu!”

Tô Hiểu tức tới mức lồng ngực phập phồng, không muốn nói chuyện với anh.

Trình Linh hít sâu, yên lặng nhìn cô.

“Xin lỗi, là tôi không tốt... Nhưng Hiểu Hiểu à, cô nghe tôi giải thích, sở dĩ tôi dẫn cô đến chơi bài là thật sự muốn để cô chơi đùa, không có ý gì khác, tôi thường xuyên đánh bài với họ, lần nào cũng thắng, thắng một lần ít nhất một trăm nghìn tệ, nhiều nhất cũng hơn triệu tệ...”

Mắt Tô Hiểu đỏ bừng, ngơ ngác nhìn anh.

Trình Linh nói tiếp: “Cho nên ba trăm nghìn tệ hôm nay cô thua cứ coi như tôi trả cho bọn họ, tôi cũng không thể lúc nào cũng thắng, đúng không?”

Trình Linh nhìn cô đầy áy náy, hối hận vừa rồi nhất thời nhanh miệng nói cho cô biết sự thật, anh biết cô nhóc này đã sống tiết kiệm như thế nào.

Bao nhiêu lâu rồi, ngoại trừ tiêu ba trăm sáu mươi lăm đồng mua đồ dùng hàng ngày ra, cô không còn đụng đến đồng nào của anh cả.

Anh nên đoán được từ sớm.

Tô Hiểu nghe lời giải thích của anh, tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.

“Anh không lừa tôi chứ?”

Nếu anh thật sự thắng quá nhiều lần, vậy thua một lần cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao suốt ngày thắng người ta cũng không hay, đạo lý này Tô Hiểu hiểu được.

Trình Linh vội vàng lấy điện thoại, mở nhóm riêng của đám bạn, đưa cô xem lịch sử trò chuyện lần trước.

“Cô xem đi, lần trước tôi thắng năm trăm nghìn tệ.”

Tô Hiểu nhận lấy điện thoại và đọc lịch sử trò chuyện, trong nhóm đều là tin nhắn ghen tị Trình Linh thắng tiền.

[Tên nhóc nhà cậu khi nào mới thua một lần vậy?]

[Tên nhóc có giá trị bản thân tăng vọt như cậu thì đừng đến ăn sạch của bọn tớ nữa!]

Nhìn thấy câu nói này, Tô Hiểu phì cười.

Trình Linh thấy cô cười, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hiểu yếu ớt đưa điện thoại cho anh.

“Không có lần sau!”

Cho dù Trình Linh thắng bao nhiêu, cô cũng không thể thua tiền của anh.

Tô Hiểu ngồi ngay ngắn lại, bởi vì vừa rồi cảm xúc kích động nên cả người hơi nóng lên, xe vừa khởi động, máy lạnh vẫn chưa đủ mát.

Theo bản năng, Tô Hiểu kéo áo khoác vest xuống, để ra sau người, đôi mắt to tròn mọng nước nhìn thẳng về trước, mái tóc đen dài thẳng tắp xõa trên đầu vai. Cô vẫn thấy nóng, nên vén hết sang một bên, để lộ ra bờ vai tinh tế mê người.

Trình Linh cầm vô lăng, ánh mắt nhìn vào chiếc cổ trắng đến phát sáng của cô, ánh mắt anh lập tức ngưng đọng.

Đường cong vai của Tô Hiểu rất mềm mại xinh đẹp, lần trước anh đã thấy cổ thiên nga của cô trong ảnh, nhưng hiện giờ chiếc cổ thiên nga hoàn hảo nối liền với bờ vai thon thả tinh tế kia, tầm mắt hơi di chuyển xuống dưới còn có thể nhìn thấy kh* ng*c phập phồng.

Mỗi một đường nét thanh thoát đều thu hút người ta đi tìm hiểu.

Trình Linh nhanh chóng di chuyển tầm mắt, thầm hít một hơi, xe Cayenne phóng nhanh, hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Thỉnh thoảng, khi chờ đèn đỏ, đôi mắt trong trẻo của anh lướt qua người cô, cô gái mặc váy hai dây, để lộ đường cong thướt tha mê người, có thêm vài phần duyên dáng và quyến rũ so với thường ngày.

Lông mi như cánh quạt hơi cụp xuống, chớp lên chớp xuống khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Trình Linh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng bình thường.

Anh rất rõ mình muốn làm gì cô.

Ánh đèn lùi lại phía sau, anh nheo mắt, kìm nén d*c v*ng nơi đáy lòng.

Từ Manh gửi tin nhắn Wechat cho Tô Hiểu, Tô Hiểu đắm chìm bên trong nên không phát hiện điều bất thường.

Cho đến khi nhiệt độ máy lạnh dần hạ xuống, bờ vai hơi lạnh, cô mới chợt cảm thấy vừa rồi không nên cởi áo khoác trước mặt Trình Linh.

Khi nhìn Trình Linh, anh đang nhìn thẳng về trước, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, cô coi như anh không chú ý, vậy nên vội vàng lén mặc áo khoác vest vào, gói chặt bản thân, trốn trong góc của dây an toàn, quay đầu lại với Trình Linh.

Sau khi Trình Linh phát hiện thì khẽ cười, lòng bỗng thấy hơi khó chịu.

“À, ba trăm nghìn tệ nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít cũng không phải ít.”

Tô Hiểu nghe thấy, lập tức ló đầu khỏi mai rùa.

“Ý anh là sao? Hiện giờ hối hận rồi, muốn tôi đền hả?”

Tìm được một kẽ hở, Trình Linh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt tươi cười: “Đúng!”

Tô Hiểu như quả bóng xì hơi, ngồi xuống, cô nghiêm mặt, không lên tiếng.

Trình Linh khẽ cười, gương mặt tuấn tú tràn ra tia sáng dịu dàng, tay anh đặt trên vô lăng, tư thế vẫn đẹp trai như cũ.

“Ba trăm nghìn tệ có thể mua được bữa tối trong một tuần không?”

Tô Hiểu nghe vậy, cơn tức trong lòng bỗng tan thành mây khói, cô liếc anh.

“Muốn ăn đồ tôi nấu thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói vòng vo thế, suýt thì dọa chết tôi!”

“Yên tâm, một tuần tiếp theo tôi đảm bảo anh được ăn no!” Tô Hiểu vỗ ngực.

“Gọi lúc nào cũng được à?”

“Đúng vậy!”

Khóe môi Trình Linh cong lên.

Ba trăm nghìn tệ này thua đáng lắm!

Đến lần chờ đèn đỏ cuối cùng, anh lấy điện thoại, gửi cơn mưa lì xì vào nhóm bạn bè.

Nhóm người Hoắc Nam và Lâm Kha ngơ ngác trước cơn mưa lì xì.

“Người anh em, thắng tiền không thấy cậu phát lì xì, thua ba trăm nghìn tệ thì vui thành như vậy sao?”

“Sau này không có chuyện gì thì dẫn Hiểu Hiểu ra ngoài chơi nhé, Hiểu Hiểu chính là thần tài của tớ!”

“Đúng đó, cô gái mang đến tiền tài!”

Trình Linh nhìn những dòng trả lời này, anh đáp lại bằng meme mặt cười.

Trên tầng cao nhất của trang viên Thế Kỷ, Hoắc Nam chỉ vào giao diện Wechat, mặt đầy ghét bỏ.

“Nhìn dáng vẻ ngông cuồng của cậu ấy này, tớ dám đảm bảo cậu ấy dùng lý do thua ba trăm nghìn tệ để chiếm được hời gì đó từ chỗ Hiểu Hiểu rồi.”

“Coi cậu ấy kìa!”

Lộ Vân nhìn cơn mưa lì xì của Trình Linh, tâm trạng rất phức tạp.

Bên này, Tô Hiểu từ đầu đến cuối đều khoác chiếc áo kia, đi theo sau Trình Linh trở về Bích Thủy Loan.

Vào đến cửa, nhìn thấy trên quầy bar có bày tám chiếc hộp ngay ngắn.

Đồ đấu giá vừa nãy đã được đưa đến rồi.

“Nhanh vậy sao!”

Tô Hiểu thay dép, vào cửa, để túi xuống rồi đi đến quầy bar.

“Tôi xem được không?”

“Đương nhiên!”

Trình Linh thay dép rồi đi qua, đích thân rót ly nước cho cô. Tô Hiểu uống xong, mở đôi vòng tay phỉ thúy kia ra.

Màu xanh ngọc long lanh lộ ra trước mắt, đẹp không còn gì để tả.

Đồ thực tế còn khiến người ta ngạc nhiên hơn trong ảnh.

Màu xanh ngọc tinh tế kia, trong suốt như nước, thật sự khiến người ta không thể rời mắt.

“Đeo thử xem!” Trình Linh đứng sau người cô, lên tiếng.

“Không, không, lỡ như đụng vào đâu đó, tôi không đền nổi!” Tô Hiểu thuận miệng nói, rồi nhìn sang viên kim cương xanh ở chính giữa kia.

Viên kim cương xanh trước mắt lại khác với hình ảnh lúc đấu giá, kết hợp với một sợi dây chuyền, có thể đeo lên ngay.

Trình Linh cầm viên kim cương xanh đó lên.

“Hiểu Hiểu, cô có thể đeo thử giúp tôi được không?”

Tô Hiểu không nghĩ nhiều, cô đứng trước quầy bar, đối diện với tấm gương, vén mái tóc đen tuyền lên.

“Đây, anh thử đi!”

Ánh đèn ở quầy bar không quá sáng, ánh sáng vàng ấm chiếu thành một vòng sáng ở xung quanh.

Bao trùm lấy người phụ nữ thướt tha trong gương.

Áo khoác bị Trình Linh kéo xuống, để lộ ra bờ vai trắng trẻo mịn màng của cô, váy hai dây màu be nhạt thể hiện toàn bộ sự tươi đẹp trên người cô, đường cong xinh đẹp yểu điệu thướt tha, nhiều một chút không ít, bớt một chút cũng không đủ, mọi thứ đều vừa vặn, vô cùng hoàn hảo.

Ánh sáng phát ra từ viên kim cương làm cả người cô trắng đến phát sáng.

Trình Linh đích thân đeo kim cương xanh lên cho cô, màu xanh đậm bí ẩn, mang theo sự quyến rũ chí mạng, tỏa ra ánh sáng động lòng người.

Người phụ nữ trong gương có thêm vài phần duyên dáng và quyến rũ, đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở.

Trình Linh vén mái tóc sau lưng cô sang một bên, nhìn người phụ nữ bé nhỏ trong gương.

“Hiểu Hiểu, cô thích không?”

Thân hình cao lớn của anh dựa vào người cô, giọng nói trầm thấp, có hơi kiềm chế.

Tô Hiểu nhìn người đàn ông trong gương, ánh mắt đen như mực, đặc tới nỗi không thể khuấy tan.

Cô run lên, nở nụ cười mất tự nhiên.

“Rất đẹp, mẹ anh chắc sẽ thích...”

Cô định lấy xuống nhưng bị Trình Linh ngăn lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Linh nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé trong gương, giọng nói trong trẻo.

“Hiểu Hiểu, sinh nhật của mẹ tôi đã qua rồi, hơn nữa bà ấy chưa từng nhận bất cứ món quà nào, cho nên buổi đấu giá tối nay thật ra đều là vì cô.”

Tô Hiểu nghe vậy, trong lòng chấn động, cô quay đầu lại: “Anh...”

Mắt cô di chuyển sang đồ đấu giá tổng cộng bảy trăm triệu tệ trên quầy bar, cô chợt thấy chóng mặt.

“Trình Linh...”

Cô không biết nên mở lời thế nào, tầm mắt của người đàn ông trên đỉnh đầu nặng nề đè xuống, khiến cô không thể thở được.

Bắt đầu từ tối nay, hình như có rất nhiều chuyện trở nên không thể kiểm soát...

Cô giống như bị dẫn vào cái bẫy dịu dàng của anh từng chút một.

Từ việc anh mời cô tham gia đấu giá, cô mặc lên chiếc váy này, anh hỏi cô thích món đồ nào, anh dẫn cô đến tham gia cuộc chơi của bạn bè... Từ việc cô thua ba trăm nghìn tệ, anh chỉ hèn mọn yêu cầu cô nấu cho anh vài bữa cơm...

Tô Hiểu cam chịu, nhắm mắt lại, cô bị ép lùi về sau.

Trình Linh ngả người về trước, nhốt cô giữa quầy bar và lồng ngực mình, không gian chật chội dường như không muốn cho cô chút cơ hội sống sót, ép cô căng cứng cơ thể, liên tục toát mồ hôi.

Trình Linh nhìn thẳng vào gương mặt tinh tế của cô, ánh mắt sâu thẳm đang lưu luyến từng tấc trên khuôn mặt cô.

Ông trời cho cô xuất thân thê thảm, nhưng lại cho cô một gương mặt hoàn hảo.

Mắt cô rất đẹp, rất khí phách, kết hợp giữa trong sáng và quyến rũ một cách tự nhiên, đuôi mắt hơi nhếch lên, bất cứ người đàn ông nào chỉ cần nhìn thấy đôi mắt cô ướt đẫm đều không thể nào kháng cự.

Vừa rồi trên bàn cờ, lúc cô làm nũng với anh, trái tim anh như có tảng băng tan ra, trăng thanh gió mát nhuộm lên gương mặt.

Cô được anh dỗ dành nuông chiều nên đã trở nên khác biệt.

Ánh mắt của Trình Linh xâm nhập vào đáy lòng cô, anh nhỏ giọng, kiên nhẫn nói.

“Hiểu Hiểu, có thể cho anh một cơ hội không? Em đừng vội từ chối anh, em cũng đừng hoảng, đừng sợ hãi, em thử một chút, lỡ như chúng ta có thể thì sao?”

Giọng nói của anh như có âm thanh kỳ diệu, mang theo sức mạnh mê hoặc, gặm nhấm trái tim cô từng chút một.

“Anh thích em.”

Bình Luận (0)
Comment