Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 39

Tuy rằng Tô Hiểu không biết buổi đấu giá có cấp bậc là gì, nhưng nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Tiêu Ương, chắc không phải buổi đấu giá bình thường.

“Tôi chỉ là trợ lý bình thường, đến lấy đồ giúp lãnh đạo của chúng tôi.”

Tiêu Ương thở phào, không cam lòng liếc nhìn cánh cửa bên trái, tầm mắt quay lại trên người Tô Hiểu.

“Tôi nói mà, sao cô có tư cách vào buổi đấu giá đẳng cấp nhất được.”

Tô Hiểu lạnh lùng nhìn cô ta, xoay người chuẩn bị vào trong.

“Đợi đã, Tô Hiểu!”

Tô Hiểu lại xoay người, nhìn thấy “hai mẹ con” Tiêu Dung và Lưu Tương Vân đi giày cao gót, chạy lạch bạch đến.

“Tô Hiểu, cô làm gì ở đây?” Tiêu Dung nhìn Tô Hiểu, lại nhìn căn phòng sau người cô, trái tim đập thình thịch mang theo vài phần hân hoan và kích động.

“Cô đến làm trợ lý?” Ánh mắt cô ta phát sáng, hiển nhiên là nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.

Tầm mắt của Tô Hiểu luôn đặt trên người Lưu Tương Vân, mẹ cô trông gầy hơn lần trước một chút, sắc mặt hơi ảm đạm.

“Hiểu Hiểu...” Hốc mắt của Lưu Tương Vân đỏ bừng, ngơ ngác nhìn con gái ruột, cổ họng như bị dính chặt, không thể nào nói nên lời.

Tô Hiểu nhanh chóng di chuyển tầm mắt, nhìn sang Tiêu Dung.

“Sao nào?”

Trong đầu Tiêu Dung bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cô ta nặn ra một nụ cười, đi đến trước mặt Tô Hiểu, khoác cánh tay cô.

“Hiểu Hiểu, cô xem hai chúng ta cũng tính là chị em nhỉ.” Cô ta chỉ vào Lưu Tương Vân đang có sắc mặt trắng bệch.

“Hiện giờ bọn tôi gặp khó khăn, có phải cô nên giúp đỡ chút không?”

Tô Hiểu nghe vậy thì bật cười, rút tay ra khỏi tay cô ta, nói với giọng châm biếm.

“Tiêu Dung, nếu tôi nhớ không nhầm thì một năm trước cô không có nói như vậy!”

Mặt Tiêu Dung cứng ngắc, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, khi cười nói mang theo chút khẩn cầu.

“Là như thế này, nguồn vốn công ty của bố tôi xảy ra ít vấn đề, hiện giờ đang xin mượn tiền với tài chính nhà họ Lộ, nhưng tài chính nhà họ Lộ mãi vẫn không trả lời, bọn tôi không chờ được, vừa hay nghe nói tối nay có tiệc tối ở chỗ này nên tôi và mẹ đã đến đây, định nghĩ cách gặp tổng giám đốc Lộ một lần.”

Trước kia cô ta chưa từng thừa nhận người mẹ kế Lưu Tương Vân này, hôm nay để lấy lòng Tô Hiểu, cô ta chỉ đành thể hiện sự thân thiết.

“Chẳng phải cô có thể vào hội trường buổi đấu giá à? Cô có thể dẫn tôi vào trong được không, chỉ cần cô dẫn tôi vào là được.”

Vẫn còn một mục đích mà Tiêu Dung không nói ra, người trong đại sảnh đối diện không giàu cũng quý, là người có quyền có thế nhất Ma Đô, cô ta chỉ cần vào trong, cho dù bám víu được cậu chủ nào đó thì vấn đề của nhà họ Tiêu cũng dễ dàng được giải quyết, mà bản thân cô ta cũng có thể bước vào gia đình giàu có.

Tuy rằng nhà họ Tiêu trước nay vẫn tính là giàu, nhưng so với những người giàu kia thì thật sự vẫn còn kém xa.

Chỉ nhìn mỗi Tiêu Ương là biết, công ty bất động sản của nhà Tiêu Ương nằm trong top mười Ma Đô, nhưng vẫn không có cơ hội bước vào buổi đấu giá bên cạnh.

Tiêu Ương đứng bên cạnh, nhìn ra được ý đồ của Tiêu Dung, cô ta nở nụ cười không rõ ràng, ý cười không chạm tới đáy mắt.

“Đúng đó, Tô Hiểu, cô chỉ cần dẫn Tiêu Dung vào trong, cô ta tùy tiện bám vào một người giàu có, cuộc sống của mẹ cô ở nhà họ Tiêu cũng dễ dàng hơn.”

Tiêu Ương biết được quan hệ giữa Tô Hiểu và Lưu Tương Vân từ chỗ Tiêu Dung.

Lưu Tương Vân nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, bà ta rưng rưng nước mắt nhìn Tô Hiểu, giọng nói run rẩy.

“Hiểu Hiểu... Con có thể giúp Dung Dung được không... Hiểu Hiểu, nể tình mẹ nuôi nấng con, coi như mẹ xin con đi...”

Nể tình mẹ nuôi nấng con...

Nuôi nâng con...

Mấy chữ này được phóng to vô hạn trong đầu Tô Hiểu, hệt như hồi âm vang vọng trong đầu cô.

Cô như trở về buổi chiều bị Lưu Tương Vân vứt bỏ, ánh mặt trời chói chang, nền đất nóng tới bỏng người, nhưng cả người cô lại lạnh lẽo hệt như mới bước ra khỏi hầm băng.

Nếu như có thể, cô thà không được bà ta sinh ra và nuôi nấng.

“Được chứ...” Tô Hiểu nở nụ cười xinh đẹp như hoa bỉ ngạn nơi vực sâu.

Mặt mày Tiêu Dung lập tức tươi cười, hai mắt phát sáng: “Vậy cô mau dẫn tôi vào trong.”

“Nhưng tôi có một điều kiện.” Tô Hiểu lạnh lùng nhìn sang Lưu Tương Vân.

“Mẹ phải hứa đan cho con một chiếc áo len, trải giường cho con, chải tóc cho con một lần, được không?” Giọng điệu cô lạnh lùng như châm biếm, như đau thương.

Nụ cười trên mặt Lưu Tương Vân vẫn chưa kịp hạ xuống, bỗng chốc đông cứng thành đá.

Tô Hiểu xoay người đi, Tiêu Dung kéo tay cô lại.

“Tô Hiểu, cô đừng đi!”

“Làm gì thế!”

Một giọng nói lười biếng và trầm thấp vang lên ở cửa phòng nghỉ ngơi.

Sau đó, mọi người nhìn thấy Lộ Vân một tay đút túi, mặt mày u ám nhìn về phía bọn họ.

Tiêu Dung bỗng mở to mắt, giật mình, vội vàng buông Tô Hiểu ra.

“Anh Lộ!”

Cô ta đi thẳng đến chỗ Lộ Vân, nhưng bị hai vệ sĩ mặc vest đen cản lại.

Gương mặt Lộ Vân bình tĩnh, anh ta đi đến trước mặt Tô Hiểu, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người Tiêu Ương, rồi dịu dàng hỏi Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu, không sao chứ?”

Sắc mặt Tô Hiểu hơi khó coi, nhưng vẫn lắc đầu.

“Tôi không sao, cảm ơn anh Lộ.”

Lộ Vân ngước mắt, nói với trợ lý.

“Dẫn cô Tô đến phòng nghỉ ngơi.”

Tiêu Dung nhìn thái độ của Lộ Vân đối với Tô Hiểu thì ngây người.

Tiêu Ương từng nói cho cô ta biết Tô Hiểu bám được vào Lộ Vân nhưng cô ta không tin, bây giờ xem ra là thật!

Bạn gái tin đồn lần trước của Lộ Vân, người đẹp nổi tiếng tuyến một trong giới giải trí, ở bên cạnh Lộ Vân một năm vẫn chưa được anh ta thừa nhận thân phận, kết quả Lộ Vân lại quan tâm Tô Hiểu tới mức này.

Lộ Vân cong khóe môi cười khẩy, lạnh lùng hỏi.

“Mẹ con hai người tìm tôi?”

Tiêu Dung ngập ngừng nhìn anh ta, không biết nên nói gì, vẫn là Lưu Tương Vân cố gắng giữ biểu cảm.

“Cậu Lộ, là như thế này...”

Bà ta kể khó khăn trong công ty của chồng mình.

Tô Hiểu đã đến trước cửa phòng nghỉ, nghe thấy lời nói của bà ta thì bước chậm lại.

Lộ Vân nghe xong, ung dung trả lời: “Trước giờ công ty chúng tôi cho mượn nợ dựa theo chế độ, quy định, mấy người đi nộp đơn, qua được tất nhiên sẽ qua thôi, nếu không được, tôi cũng sẽ không lạm dụng chức quyền.”

Lộ Vân nói xong, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng bỗng nhiên anh ta quay đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua người Tiêu Dung, mang theo ý cảnh cáo.

“Đừng để tôi nhìn thấy cô nói chuyện với Tô Hiểu bằng giọng điệu này.”

Tiêu Dung hoảng sợ, hai chân mềm nhũn.

Lộ Vân vứt lại câu này rồi đi thẳng về phòng nghỉ.

Tô Hiểu ngồi trên sofa, cụp mắt, sắc mặt hơi tái nhợt.

Lộ Vân rót ly trà đưa cho cô, dịu dàng nói.

“Cô đi cùng Trình Linh qua đây phải không?”

Tô Hiểu ngước mắt, nặn ra nụ cười yếu ớt.

“Cảm ơn anh, anh Lộ, tôi không sao rồi.”

“Ừ.” Ngón tay thon dài của Lộ Vân cầm ly rượu vang, khẽ nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu, hôm nay cô trang điểm nhẹ, đường nét khuôn mặt vô cùng hài hòa, xinh đẹp tới nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng Lộ Vân vẫn rời mắt đi.

Trình Linh đang theo đuổi Tô Hiểu, anh ta không thể cướp người của bạn tốt.

Mặc dù anh ta cũng không cướp được.

Lộ Vân thầm thở dài và hỏi.

“Sao cô lại đi theo Trình Linh đến buổi đấu giá?”

Tô Hiểu nhấp một ngụm trà, lòng dễ chịu hơn nhiều, cô cười nói.

“Tổng giám đốc Trình nói mẹ anh ấy sắp đón sinh nhật, muốn tôi đi cùng để chọn quà.”

Lộ Vân nghe xong, rõ ràng là ngạc nhiên.

“Sinh nhật của dì Trình chẳng phải đã...”

Nói được một nửa, Lộ Vân nhìn sắc mặt của Tô Hiểu là biết chắc chắn tên khốn Trình Linh kia đã lừa cô.

Tâm trạng anh ta phức tạp, bật cười một tiếng.

Anh ta đang định nói rõ chuyện của Trình Linh thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một bóng dáng khôi ngô, thẳng tắp sải bước đi vào, anh nhìn thấy Lộ Vân xuất hiện ở đây thì vẻ mặt rất không vui, trực tiếp đỡ Tô Hiểu đứng dậy, bảo vệ cô trong lòng mình.

“Lộ Vân, nếu cậu không có chuyện gì thì đi được rồi.” Giọng điệu Trình Linh không vui.

Lộ Vân nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, bĩu môi.

“Trình Linh, cậu đi đâu vậy hả, Hiểu Hiểu suýt thì bị người ta bắt nạt đó, cậu biết không?”

Trình Linh cũng mới biết chuyện này, sắc mặt anh u ám.

“Tớ biết rồi.”

Anh hơi áy náy nhìn Tô Hiểu, nhưng cô lại di chuyển một cách cứng ngắc, tạo ra một khoảng cách với anh.

Lộ Vân nhìn động tác nhỏ của Tô Hiểu thì khẽ cười.

Đắc ý cái gì, chẳng phải cũng bị từ chối à?

Đối diện với ánh mắt chết chóc của Trình Linh, Lộ Vân hắng giọng, đứng dậy đi ra ngoài, khi đến trước cửa thì hỏi Tô Hiểu.

“À, Hiểu Hiểu, khoản nợ của nhà họ Tiêu, cô có muốn tôi duyệt không? Nếu cô muốn, tôi sẽ duyệt.”

Tô Hiểu hơi ngẩn người, không ngờ Lộ Vân lại nể mặt cô như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, lạnh lùng cụp mắt.

“Đây là chuyện của công ty nhà họ Lộ, các anh nên xử lý thế nào thì xử lý thế đấy, không liên quan đến tôi.”

Lộ Vân gật đầu, đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong phòng nghỉ, Trình Linh một tay đút túi, mặt đầy áy náy.

“Xin lỗi, Hiểu Hiểu, tôi đến muộn rồi...”

Tô Hiểu nghe vậy thì dở khóc dở cười, Lộ Vân và Trình Linh đều chuyện bé xé ra to quá rồi.

“Tôi không sao cả, họ cũng đâu có làm gì tôi, chỉ muốn tôi dẫn họ vào trong, nhưng bị tôi từ chối rồi.”

Trình Linh vén sợi tóc con trước trán cô, ánh mắt dịu dàng có thể vắt ra nước.

“Tôi sợ cô gặp được mẹ mình thì tâm trạng sẽ không tốt.”

Tô Hiểu nghe vậy, vẻ mặt hơi cứng ngắc, sau đó cô lắc đầu.

“Bà ấy không còn là mẹ tôi nữa, là mẹ của người khác rồi.”

Đối diện với ánh mắt đau lòng của Trình Linh, cô lại rất bình tĩnh.

“Đã qua cả rồi, thật đó, tôi không sao.”

“Vậy thì tốt, tôi dẫn cô đi giải sầu.”

Trình Linh dẫn cô xuống hầm, lên xe Cayenne, lái thẳng đến trang viên Thế Kỷ.

Tô Hiểu chưa từng đến đây, cũng không biết Trình Linh muốn dẫn cô đến làm gì.

Đến căn phòng lớn nhất trên tầng cao, cửa được người phục vụ mở ra, mọi người nhìn thấy Trình Linh dẫn một cô gái đến thì nhìn chằm chằm.

“Trình Linh, cuối cùng cậu đã đến rồi!”

“Woa, tổng giám đốc Trình dẫn người đẹp đến nè!”

Ngoại trừ Lộ Vân, đám người Hoắc Nam, Lâm Kha đều vây lại, miệng thì chào đón Trình Linh nhưng ánh mắt đều rơi vào người Tô Hiểu.

Đối diện với mấy chục đôi mắt dò xét, Tô Hiểu giật mình hoảng sợ.

Trình Linh đang chơi tiền trảm hậu tấu sao?

Trong lòng có tức giận thế nào, bên ngoài cô vẫn nhếch lên nụ cười đúng mực.

“Chào mọi người, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Trình.”

Trợ lý?

Hoắc Nam và Lâm Kha nhìn chằm chằm Trình Linh, chỉ thấy tổng giám đốc Trình rất bình tĩnh trả lời.

“Đúng vậy, tớ dẫn trợ lý đến buổi đấu giá, rồi đi thẳng đến đây.”

Ngọn lửa hóng chuyện của mọi người lại bị dập tắt, lần lượt tản đi, vẻ mặt rất thất vọng.

Trình Linh cười, ra hiệu cho Tô Hiểu theo mình vào trong, đi được vài bước, một bóng người nhã nhặn đi đến.

“Tổng giám đốc Trình, đã lâu không gặp.”

Lục Tịnh Lan giơ tay muốn bắt tay Trình Linh, sau đó ánh mắt dò xét rơi trên người Tô Hiểu.

Cô ta đã gặp Tô Hiểu một lần, gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia thật sự để lại chút ấn tượng cho cô ta, nhưng mà Trình Linh dẫn cô đến đây vẫn khiến người ta rất ngạc nhiên.

Lục Tịnh Lan cẩn thận che giấu sự thắc mắc của mình, nở nụ cười nhẹ nhàng với Tô Hiểu.

Tô Hiểu thấy cô ta không ngượng ngùng, vậy thì cô càng không có gì phải ngượng cả, nên cũng nở nụ cười lịch sự đáp trả.

Trình Linh thì lạnh lùng gật đầu với Lục Tịnh Lan, ngó lơ bàn tay đã giơ ra kia, anh kéo Tô Hiểu đến bàn chơi bài bên cạnh.

“Nào, học đánh bài nào.”

Trình Linh đưa mắt với Lộ Vân, Lộ Vân nhanh chân tránh ra, Tô Hiểu bị anh đẩy xuống chỗ ngồi.

“Tôi không biết...” Tô Hiểu bị anh làm cho rất ngượng ngùng.

Trình Linh đè cô xuống, còn mình thì khiêng một chiếc ghế, ngồi sau lưng cô.

“Tôi dạy cô.”

Anh cầm lấy một xấp thẻ để bên cạnh Tô Hiểu.

“Cứ chơi thoải mái!”

Tô Hiểu nhìn bàn mạt chược, cạnh tay mỗi người đều có một chiếc đĩa, trong đĩa đựng mấy chồng thẻ, cô nhớ đến lúc nhỏ đón Tết, đám nhóc tụ tập chơi bài, dùng bài Poker làm thẻ, chơi rất vui.

Không ngờ những cậu ấm này cũng rảnh rỗi như vậy.

Khi Trình Linh nói ra câu “Tôi dạy cô”, “Cứ chơi thoải mái”, ánh mắt của nhóm người Hoắc Nam và Lâm Kha ngồi trên sofa uống rượu cách đó không xa đã thay đổi.

“Khụ khụ, “trợ lý” này là “trợ lý” mà tớ hiểu đó hả?”

“Ý của cậu là “trợ lý đời sống”?”

“Cậu nhìn thấy Trình Linh dẫn trợ lý ra ngoài chơi bài lúc nào chưa, còn nói “Tôi dạy cô”? Đây chắc chắn là “trợ lý đời sống” rồi!” Hoắc Nam nháy mắt với Lâm Kha.

Ma Đô từng lan truyền một tin đồn nực cười, tổng giám đốc của tập đoàn nào đó ngoại tình ở văn phòng bị vợ bắt được, anh ta lập tức biện minh, nói rằng “đây là trợ lý đời sống”, từ đó cụm từ “trợ lý đời sống” đã trở thành từ đại diện cho việc ngoại tình trong ngành.

Sau này, ý nghĩa của “trợ lý đời sống” cũng dần mở rộng, chẳng hạn như một số quan hệ yêu đương nào đó chưa được thừa nhận cũng sẽ dùng “trợ lý đời sống” để ám chỉ.

Hiện giờ, Hoắc Nam và Lâm Kha đang ám chỉ Trình Linh và Tô Hiểu.

Lần này Lục Tịnh Lan đến Ma Đô cùng một cô bạn thân, cô ta ngồi trong đám chị em, cầm ly rượu vang, ánh mắt nhìn vào Trình Linh ở phía xa.

Trình Linh mặc sơ mi trắng, cúc áo bị anh cởi ra hai nút, để lộ xương quai xanh vô cùng rắn chắc.

Một tay của anh gác lên lưng ghế của cô gái kia, tay còn lại không ngừng chỉ vào lá bài, giải thích cho cô phải đánh như thế nào.

Vẻ mặt anh dịu dàng, ánh mắt như nước.

Là con người đều có thể nhìn ra được Tô Hiểu tuyệt đối không đơn giản chỉ là trợ lý.

Đặc biệt là sau khi Tô Hiểu thua năm ván liên tục, cô ấm ức nhìn Trình Linh.

“Tôi không đánh nữa, tuy rằng chỉ chơi vui nhưng tôi không muốn thua nữa, anh đánh được không?”

Ba người đối diện đều là cao thủ, một người mới như cô đánh vấp tới vấp lui, mà người ta đều không so đo tính toán với cô, Tô Hiểu cảm thấy rất ngại ngùng.

Giọng điệu của cô nhỏ nhẹ, hơi ấm ức và cầu xin, rõ ràng là dáng vẻ làm nũng.

Ánh mắt long lanh nhìn anh hệt như nai con, hàng lông mi dài chớp lên chớp xuống, không ngừng gãi vào trái tim của Trình Linh, khoảnh khắc đó trái tim anh mềm nhũn thành vũng nước.

Không ngờ Tô Hiểu lại làm nũng với anh!

Yết hầu anh chuyển động, khàn giọng trả lời.

“Không sao, Hiểu Hiểu, cô đánh thêm một ván nữa, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”

Tô Hiểu bĩu môi, phồng má, ngồi lại.

Cô cũng không phải người dễ nhận thua.

“Được!”

Cảnh này bị Hoắc Nam và Lâm Kha cách đó không xa nhìn thấy, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh lửa lóe lên.

Con mẹ nó, trợ lý đời sống!

Đây chẳng phải là nữ chính chân dài mà tổng giám đốc Trình yêu nhưng không có được sao?

“Cậu nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của tên nhóc Trình Linh kia, đây là trợ lý đời sống sao? Đây tuyệt đối là “bị trợ lý”!”

“Bị trợ lý” có nghĩa là Trình Linh mới là người bị kén cá chọn canh, rất có khả năng anh không được chính thức thừa nhận!

Tam quan của nhóm người vỡ vụn.

“Tớ vẫn luôn cho rằng tổng giám đốc Trình sẽ là con công kiêu ngạo duy nhất trong nhóm chúng ta, không ngờ ngay cả cậu ấy cũng chết trận rồi!”

“Tớ rất tuyệt vọng!”

“Tuyệt vọng +1...”

Bình Luận (0)
Comment