Tô Hiểu bị ép dựa vào lồng ngực anh, cách một lớp vải mỏng dính, cô nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến gò má của cô, cả người cô bắt đầu nóng lên.
Cô không biết Trình Linh ôm mình bao lâu, cổ anh dường như đã toát một lớp mồ hôi, yết hầu của anh dán vào trán cô, chuyển động lên xuống.
“Không phải lỗi của cô, tôi không cho phép cô xin lỗi!”
Đúng vậy, cô có gì sai chứ, nếu cô có thể lựa chọn, cô sẽ không chọn được sinh ra trong gia đình như thế.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều nói đó là lỗi của cô.
Thím Quyến nhà hàng xóm không chỉ một lần chỉ vào cô mà nói.
“Nếu như cháu là con trai thì tốt rồi... Bố cháu cũng hài lòng, mẹ cháu sẽ không bỏ đi.”
Cho nên, cô không ngừng xin lỗi, cô hận bản thân không phải con trai, rất cố gắng làm việc, ba tuổi đã xuống ruộng trồng lúa, cuối tuần dầm mưa đi hái trà đổi lấy tiền, liều mạng học tập muốn chứng minh mình không kém hơn con trai, nhưng như vậy thì sao chứ, bọn họ vẫn từ bỏ cô.
Ngay cả lúc bố chết, rất nhiều người già chỉ vào cô mà mắng, nói cô xui xẻo khắc chết bố, ép mẹ bỏ đi.
Nước mắt thấm ướt đầu vai anh.
“Cô đừng sợ, sau này có tôi ở đây...”
Cô đã rất ít khi nhớ đến những chuyện cũ, có phải do Trình Linh đối xử với cô quá tốt, bảo vệ cô kỹ càng như vậy nên mới khiến cô cảm thấy ỷ lại, khiến cô không khỏi buông xuống vỏ bọc kiên cường của mình hay không.
Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, hiện giờ ngày càng tốt hơn, cô không có lý nào để õng ẹo cả.
Hơn nữa, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.
Không thể chìm đắm trong sự dịu dàng của anh nữa.
Tô Hiểu nhấc tay khỏi lòng anh một cách cứng nhắc, cô lau đi nước mắt, từ từ đẩy anh ra và nở nụ cười thản nhiên với anh.
“Xin lỗi nha, tôi không sao, tôi đi tìm thuốc cho anh.”
Cô đứng dậy rời đi.
Trình Linh nhìn chăm chú bóng lưng của cô, trong thời gian ngắn như vậy cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Tô Hiểu như vậy khiến anh càng thêm buồn bã.
Cô như một con rùa, trong lòng rất dịu dàng mềm mại, nhưng vỏ bên ngoài lại quá cứng.
Khi Tô Hiểu quay lại, trên mặt đã không còn bất cứ dấu vết nào, cô cầm tăm bông, cẩn thận bôi thuốc cho anh.
Ánh mắt của Trình Linh rất bức người, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bôi thuốc xong, cô mở lời.
“Có cần tôi dìu anh về phòng không?”
Trình Linh nhìn cô bằng ánh mắt chua chát, đang định lên tiếng thì điện thoại của Tô Hiểu reo lên vào lúc này.
Cuộc gọi đến hiển thị là Châu Minh.
“Trợ lý Châu? Sao thế?”
Giọng nói của Châu Minh ở đầu dây bên kia rất vội vã.
“Hiểu Hiểu, cô và tổng giám đốc Trình có ở cạnh nhau không? Có mấy chuyện cần tổng giám đốc Trình xử lý, tôi gọi cho anh ấy nhưng không ai nghe.”
Tô Hiểu mở to mắt nhìn Trình Linh.
Trình Linh bình tĩnh nhận điện thoại, hạ thấp giọng nói: “Sao vậy?”
Châu Minh ở đầu dây bên kia cảm nhận được cảm xúc tồi tệ của ông chủ, không nhịn được mà lạnh sống lưng.
Anh ta gọi điện cho Trình Linh không được, gọi cho Tô Hiểu thì Trình Linh nghe máy.
Cho nên hai người họ đã ở cạnh nhau suốt nửa tiếng đồng hồ?
Cho nên, anh ta đã phá hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc rồi?
Châu Minh toát mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ báo cáo tình hình.
Trình Linh sầm mặt, xoa mi tâm: “Tôi biết rồi.”
Ban ngày anh trốn làm, về rất sớm, cái giá phải trả chính là buổi tối phải cam chịu tăng ca.
Anh về phòng sách bắt đầu làm việc, trong khoảng thời gian đó Tô Hiểu đến xem anh vài lần.
Trình Linh thấy cô liên tục ngáp ngắn ngáp dài, anh dịu dàng nói.
“Cô mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Anh ổn thật chứ?” Tô Hiểu lười biếng dựa vào khung cửa: “Anh được không vậy, nếu như không được...”
“Cô có thể đừng nghi ngờ tôi không được được không?” Trình Linh đau đầu, cắt ngang lời cô.
Tô Hiểu “Ồ” một tiếng, gật đầu.
“Được, vậy tôi về phòng đây.”
Lúc cô nằm lên giường, mơ mơ hồ hồ chuẩn bị ngủ thì Từ Manh gọi đến, cô nhắm mắt nghe máy.
“Sao thế, Manh Manh?”
“Hiểu Hiểu, tớ chia tay rồi, hu hu hu!”
Tô Hiểu bừng tỉnh.
“Chuyện gì vậy?”
Từ Manh ở đầu dây bên kia lau nước mắt, nói một cách chắc chắn.
“Là tớ đề nghị chia tay.”
Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm, kinh nghiệm yêu đương của Từ Manh rất phong phú, chuyện này Tô Hiểu biết rất rõ.
Chắc là người bạn trai thứ năm rồi.
“Tại sao?”
Từ Manh cầm điện thoại, khó mở lời.
“Anh ấy không được!”
Tô Hiểu trợn mắt: “Cậu nói gì?”
“Là anh ấy không được đó, cậu hiểu chưa?”
“Tớ không hiểu!”
Tô Hiểu tắt điện thoại, ôm đầu, hít sâu.
Cuối cùng cô đã hiểu tại sao Trình Linh lại nói như vậy hai lần rồi.
Cô không phải trong sáng tới nỗi cái gì cũng không biết, nhưng cô không có kinh nghiệm yêu đương, nên không hề nghĩ đến mặt này.
Hiện giờ sau khi đã hiểu, ừ... Được lắm, không ngờ Trình Linh lại dám nói với cô như vậy.
Còn là tổng giám đốc bá đạo cool ngầu kia không?
Đây có tính là trêu ghẹo không?
Nếu tổng giám đốc Trình đang bận rộn trong phòng sách biết được Tô Hiểu chất vấn mình như vậy, nhất định anh sẽ trả lời một câu.
“Đây là quyến rũ.”
Sáng hôm sau, Tô Hiểu còn dậy sớm hơn cả Trình Linh, một mình đi làm trước.
Sau khi Trình Linh thức dậy, anh còn trông mong thỏ trắng sẽ đến dỗ dành hoặc giúp đỡ anh gì đó, kết quả trong nhà chỉ còn lại không khí.
Đến công ty, anh gửi hai tin nhắn cho Tô Hiểu, cô không trả lời.
Trình Linh không vui, lập tức chụp chỗ bị bỏng do cô gây ra tối qua rồi gửi vào Wechat của cô.
Một phút sau, Tô Hiểu gọi đến, cô hét lớn.
“Trình Linh, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Rất tốt, đã gọi thẳng tên anh rồi.
Trình Linh ngồi trong văn phòng, cầm điện thoại, anh nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tốt.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào tấm kính, tràn ra một tia sáng nơi đáy mắt anh.
“Tối nay có buổi đấu giá, cô đi với tôi.”
“Không đi!” Tô Hiểu quyết đoán từ chối.
Trình Linh dường như đã đoán được cô sẽ nói như vậy, dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô.
“Hiểu Hiểu, vài ngày nữa là sinh nhật mẹ tôi, tôi muốn chọn quà cho bà, cho nên tôi hy vọng cô đi chung với tôi, đưa ra ý kiến cho tôi...”
Sợ cô từ chối, anh bổ sung thêm một câu: “Cô có thể dùng thân phận trợ lý để tham gia.”
Tô Hiểu cầm điện thoại và nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh không biết đã gom từng áng mây trắng từ lúc nào, giăng đầy trời hệt như bông tuyết.
Giọng nói trầm thấp của Trình Linh giống hệt như tối qua.
“Cô đừng sợ, sau này có tôi ở đây...”
Giọng nói từ tính và rất êm tai xâm nhập vào trái tim cô từng chút một, muốn xóa tan u ám ở đáy lòng cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô đã đồng ý.
Trình Linh tắt máy, tâm trạng vui vẻ, cong khóe môi.
Đúng lúc này, bạn tốt Hoắc Nam gửi tin nhắn thoại đến.
“Người anh em, tối nay trang viên Thế Kỷ đánh bài, không gặp không về.”
Trình Linh trả lời: “Được, tám giờ tối đến.”
Buổi đấu giá bắt đầu lúc sáu giờ, sau khi kết thúc vẫn còn một buổi tiệc tối.
Bốn giờ chiều, Trình Linh gửi tin nhắn cho Tô Hiểu, bảo cô về Bích Thủy Loan thay quần áo trước, lát nữa anh sẽ đón cô ở dưới lầu.
Bốn giờ đối với Tô Hiểu mà nói tuyệt đối là trốn làm.
Cô rất đau đầu đi đến phòng làm việc của Hứa Khả.
“Giám đốc, xin lỗi, giáo viên chủ nhiệm của tôi liên lạc đột xuất, nói muốn nói chuyện với tôi về luận văn tốt nghiệp, tôi có thể xin về trước được không?”
Hứa Khả ngẩng đầu khỏi bàn làm việc nhìn cô, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gương mặt hiện lên vẻ không vui.
“Trợ lý Châu gửi tin nhắn cho tôi nói lát nữa cô phải sửa PPT cho anh ấy, phải rời đi trước, lẽ nào cô cho trợ lý Châu leo cây?”
Tô Hiểu giật mình, Châu Minh đã xin nghỉ cho cô xong rồi?
“Không có, tôi…”
Tô Hiểu còn chưa nói ra được gì, sắc mặt của Hứa Khả đã sầm xuống, nghiêm túc nói.
“Tô Hiểu, mặc dù cô vẫn chưa tốt nghiệp, tôi có thể hiểu được, nhưng Hoa An không phải công ty bình thường, nếu như cô không thể cân bằng giữa công việc và việc học thì đừng đến thực tập, tôi không hy vọng nghe thấy lời nào liên quan đến chuyện ở trường nữa. Cô tự xử lý cho tốt, thực tập phải coi mình như nhân viên chính thức.”
“Còn nữa, phòng tổng giám đốc là nơi yêu cầu cao nhất của công ty chúng ta, trước giờ đều là người khác chờ họ, không có lý nào để phòng tổng giám đốc chờ chúng ta. Tôi khuyên cô lập tức đi lên lầu, giúp trợ lý Châu sửa cho xong PPT, bằng không chậm trễ việc của tổng giám đốc Trình sẽ liên lụy đến cả trung tâm nhân sự.”
Tô Hiểu bị dạy dỗ đến mơ màng.
Trước khi ra cửa, giọng nói của Hứa Khả vẫn vang vọng sau người cô.
“Sau này phòng tổng giám gọi thì cô phải lập tức đến đó, không được chậm trễ.”
Con mẹ nó phòng tổng giám đốc, dùng quyền mưu đồ tư lợi một cách tr*n tr**!
Trên đường về, Tô Hiểu lấy điện thoại ra mới phát hiện tin nhắn Châu Minh gửi cho cô, cô quá bận nên không để ý.
Về đến Bích Thủy Loan, cô nhìn thấy một chiếc hộp trên quầy bar.
Mở ra thì thấy bên trong là một chiếc váy hai dây đính đá màu be nhạt, dù là cảm giác hay thiết kế đều có thể nói là kinh điển.
Tô Hiểu ngẩn người giây lát, lập tức chụp ảnh gửi cho Trình Linh.
[Tối nay tôi mặc váy này à? Chẳng phải nói làm trợ lý sao?]
Chắc chắn Trình Linh lại đùa bỡn cô rồi.
Trình Linh đang họp, nhưng ánh mắt của anh vẫn liếc thấy tin nhắn này.
Chiếc váy hai dây kia hiện rõ trước mặt anh.
Đây là mẫu mới cao cấp mùa này của thương hiệu G, anh chỉ gửi ảnh của Tô Hiểu qua đó, người ta đã dựa theo đường cong cơ thể của cô để làm ra chiếc váy này.
Anh vô cùng mong chờ nhìn thấy dáng vẻ của cô khi mặc nó.
Anh lập tức trả lời.
[Trình: Hiểu Hiểu, tất cả phụ nữ trong buổi đấu giá đều ăn diện lộng lẫy, trợ lý cũng không ngoại lệ.]
Dù sao cô nhóc này cũng chưa đến nơi như vậy bao giờ, lừa cô một chút.
Tô Hiểu thấy câu trả lời, cười khẩy.
Anh tưởng tôi tin à?
Tô Hiểu về phòng gội đầu trước, rồi thay váy.
Thiếu nữ trong gương có đường uyển chuyển, chiếc váy vừa vặn đã phác họa nên đường cong xinh đẹp của cô.
Nửa th*n d*** được thiết kế tà đuôi cá xẻ nửa, đuôi váy khoét sâu đến tận đầu gối, rất dễ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Những bộ đồ Tô Hiểu mặc hoặc là đồ thoải mái rộng rãi, hoặc là đồ công sở, lần trước đi gắp gấu bông cùng Trình Linh, lần đầu tiên cô ăn mặc mát mẻ như vậy.
Về mặt này, cô thật sự hơi bảo thủ, từ lâu bà nội đã nói cho cô biết một cô gái ở bên ngoài phải học cách bảo vệ bản thân thật tốt.
Nhưng chiếc váy ngày hôm nay đã thể hiện mọi thứ tốt đẹp mà cô đã cất giấu bấy lâu.
Tô Hiểu đặt tay lên dây áo, theo bản năng cô muốn kéo nó xuống, nhưng không có cô gái nào không thích cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Thiếu nữ trong gương có khí chất xinh đẹp động lòng người.
Tô Hiểu cắn răng, nghĩ ra một cách.
Năm giờ rưỡi, xe của Trình Linh đậu dưới hầm để xe, Tô Hiểu xách túi, chui vào xe Cayenne của anh.
Để có thể một mình hưởng thụ vẻ đẹp của cô vợ nhỏ, tổng giám đốc Trình đã cố ý đuổi tài xế và trợ lý đến buổi đấu giá trước, kết quả... Thứ anh nhìn thấy chính là Tô Hiểu mặc áo khoác vest, gói ghém mình kín đáo.
Anh nên vui hay nên buồn đây.
Trình Linh hít sâu, ánh mắt nhìn lướt qua lồng ngực của cô, xác định đó là chiếc váy hai dây, anh mới từ từ khởi động xe đi đến buổi đấu giá.
Suốt đoạn đường Tô Hiểu ngồi ở ghế lái phụ không quan tâm đến anh, Châu Minh gửi danh sách đấu giá cho cô, cô đang nghiêm túc lựa quà cho mẹ chồng trên danh nghĩa của mình.
Trình Linh liếc nhìn rất lâu, thật sự không thể chịu được nữa, đến khi dừng đèn đỏ, anh quay sang hỏi cô.
“Hiểu Hiểu, thời tiết hôm nay rất nóng, cô mặc nhiều như vậy làm gì?”
Tô Hiểu ngẩng đầu, nói theo lẽ đương nhiên: “Máy lạnh ở hội trường sẽ mở rất thấp, tôi sợ lạnh.”
Trình Linh cạn lời.
Đến buổi đấu giá, Châu Minh đã đợi bọn họ ở trước cửa, anh ta và Tô Hiểu một trái một phải đi theo Trình Linh bước vào hội trường.
Khi dáng người cao lớn thẳng tắp của người đàn ông xuất hiện ở hội trường, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Khoảng thời gian này anh rất nổi tiếng nên có nhiều người tiến lên trước chào hỏi với anh.
Đám người này nhiều chuyện y như cư dân mạng, hận không thể tìm ra người bạn gái bí ẩn kia.
Theo bản năng, ánh mắt của mọi người rơi vào cô gái có gương mặt quá mức xinh đẹp bên cạnh anh.
Xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc này... Rõ ràng là cách ăn diện của trợ lý, vậy nên ý định hóng chuyện của mọi người đã bị dập tắt.
Ban tổ chức dẫn Trình Linh ngồi vào hàng ghế đầu.
Sáu giờ, buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, Trình Linh đưa một cuốn sổ cho Tô Hiểu.
“Có thích món nào không?”
Trên đường đến đây, Tô Hiểu đã xem qua một lần.
“Tôi cảm thấy cặp vòng ngọc phỉ thúy số bảy rất tốt, màu sắc không tệ...”
“Cô thích phỉ thúy à?” Trình Linh nhướng mày nhìn cô.
“Ừ, cũng tạm, tôi nghĩ mẹ anh chắc sẽ thích, chỉ là vòng không lớn lắm, không biết mẹ anh có đeo vừa hay không. Mẹ anh mập chứ?” Tô Hiểu vừa đọc vừa hỏi anh.
Trình Linh liếc nhìn cổ tay trắng trẻo của Tô Hiểu, khẽ nói.
“Đeo được.”
“Ồ, vậy thì tốt.”
Trình Linh nhìn Châu Minh, Châu Minh gật đầu.
“Ngoại trừ vòng tay phỉ thúy ra, cô còn thích gì không?”
“Kim cương xanh này cũng không tệ... Độ tinh khiết cũng rất cao...”
Châu Minh cầm bút ghi chép.
“Còn nữa không?” Trình Linh tiếp tục dịu dàng hỏi.
Tô Hiểu đón lấy ánh mắt trong veo của anh, hơi ngỡ ngàng.
“Mua hai món đủ rồi nhỉ?”
Mặc dù biết anh có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy chứ!
Từ nhỏ Tô Hiểu đã quen tiết kiệm, không thể nhìn Trình Linh tiêu tiền không chớp mắt được.
Trình Linh đối diện với ánh mắt trong trẻo của cô, tâm trạng phức tạp, anh gật đầu, sau đó nhận lấy cuốn sổ, lại khoanh vài món rồi đưa cho Châu Minh.
Phía trước, Trình Linh đấu giá được một chiếc ghim cài ngực ngọc bích cổ xưa, một sợi lắc tay kim cương hồng và hai bức tranh của Tề Bạch Thạch.
Cuối cùng anh đấu liền một lúc đôi vòng tay phỉ thúy và kim cương xanh đậm bảy cara kia.
Trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Tiêu tận bảy trăm triệu tệ!
Bảy trăm triệu đó!
Suốt quá trình, Tô Hiểu nhìn thấy các đại gia ở hội trường giống như không cần tiền, cứ hét giá lên mười triệu tệ, mười triệu tệ một lần.
Nghèo nàn đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Sau khi cô nói bảy trăm triệu tệ ba lần, rồi gật đầu.
Ừ, đối với cô mà nói, đây là con số không thể với tới, chỉ vậy mà thôi.
Vẫn còn một tiệc trà sau khi buổi đấu giá kết thúc, có một số vị khách không giành được tác phẩm mình thích còn có thể mua riêng với người đấu giá, nhưng phần lớn là để xã giao với nhau.
Buổi đấu giá chẳng qua cũng chỉ là cách giao tiếp của xã hội thượng lưu mà thôi.
Trình Linh nhanh chóng bị bao vây trong tiệc trà, Tô Hiểu có được cơ hội đi vệ sinh.
Hóa ra hội trường này rất lớn, có tận mấy phòng tiếp khách, bên trái tổ chức buổi đấu giá, bên phải còn có người đang mở tiệc tối.
Tô Hiểu ra khỏi cửa hông đại sảnh, đến lối đi ở chính giữa, nhà vệ sinh nằm ở chính giữa lối đi, rẽ vào trong là đến.
Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị vào hội trường thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Tô Hiểu, sao cô lại ở đây?”
Tô Hiểu quay đầu, trông thấy Tiêu Ương mặc lễ phục màu đen rất gợi cảm, xách túi Hermès hiếm có, đang ngạc nhiên nhìn cô.
“Có chuyện gì à?” Giọng điệu Tô Hiểu bình thản.
Tiêu Ương nhìn hướng đi của Tô Hiểu, không khỏi giật mình.
“Vừa rồi cô ở buổi đấu giá từ thiện?”
Sao có thể?
Buổi đấu giá từ thiện này là buổi đấu giá cấp bậc cao nhất thành phố S, hội tụ nhóm người giàu có nhất thành phố S, thậm chí là toàn quốc.
Nghe nói số người tham gia mỗi lần đầu giá đều không vượt quá năm mươi.
Không ngờ Tô Hiểu lại ở bên trong?