Ông cụ nhìn bóng lưng hai người biến mất trước cửa, thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt ông cũng hạ xuống.
Ông nhận lấy điện thoại trong tay trợ lý, lập tức gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Ông nội: Ông nội chỉ có thể giúp cháu tới đây thôi, nếu cháu còn không cố gắng, ông gả Hiểu Hiểu cho Lộ Vân luôn cho rồi.]
Trình Linh giúp Tô Hiểu mở cửa ghế lái phụ, để cô ngồi vào trong, anh nghe thấy điện thoại vang lên nên lấy ra nhìn, nhìn thấy tin nhắn này thì sắc mặt rất kỳ lạ.
Xem ra là Châu Minh báo cáo tình hình, ông cụ phát hiện điều bất thường, cố ý chặn miệng Tô Hiểu, rồi đuổi hai người về Bích Thủy Loan.
Trình Linh cầm điện thoại, nhìn về phía tòa nhà, trả lời một chữ.
[Vâng.]
Trên đường đi, hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Tô Hiểu đỡ trán, cảm thấy không tài nào đối diện với Trình Linh được.
Rõ ràng đã nói ly hôn rồi, hiện giờ lại bị ông cụ đảo lộn như vậy, giống như vẫn chưa phải lúc.
Hai người già quá mong chờ, lỡ như nói cho họ biết sự thật, e rằng sẽ tức giận đổ bệnh.
Tuổi của họ đã cao, cô không thể cược được.
Xe lái được nửa đường, Tô Hiểu nghĩ thầm chuyện do mình gây ra, vẫn phải thu dọn tàn cuộc mới được, vậy nên cô chuẩn bị chủ động lên tiếng.
“À, chúng ta...”
“Nếu cô muốn ly hôn, cũng không cần vội vào lúc này.” Trình Linh mở lời trước.
Tô Hiểu ngẩn người.
“Hiện giờ sức khỏe của bà nội chưa ổn định, chờ đến lúc thích hợp rồi chúng ta nói sau, được không?” Giọng điệu của Trình Linh rất nhẹ nhàng.
Tô Hiểu nghe vậy, thầm thở phào.
Cũng tốt.
“Được, nghe theo anh.” Tô Hiểu ngồi ngay ngắn, nhìn về phía trước, không còn nói gì thêm.
Trình Linh nghe thấy câu trả lời của cô, âm thầm lau mồ hôi.
Trên đường đến đón cô, anh đã phân tích một chút, sở dĩ Tô Hiểu đột nhiên đề cập chuyện ly hôn, có khả năng là do chuyện hotsearch và hành động cử chỉ quá phận của anh dạo gần đây, khiến cô không thể thích ứng, cho nên anh phải từ từ.
Dựa vào tình hình hiện tại, Tô Hiểu muốn rời khỏi anh một cách thuận lợi gần như không thể nào.
Hai người già tuổi đã cao, không thể chịu nổi giày vò, mà tình cảm của Tô Hiểu dành cho ông nội cũng rất sâu đậm, cô không nỡ khiến ông thất vọng.
Những thứ này đều là ưu thế của anh.
Kiên nhẫn một chút, anh làm được mà.
Sau đó Trình Linh khôi phục phong thái bá đạo trước kia, gần như không chủ động hỏi đến chuyện của Tô Hiểu, hai người trừ lúc thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, tập gym ra thì không có giao tiếp quá nhiều.
Hoàn toàn khôi phục trạng thái trước khi lên hotsearch.
Việc thực tập của Tô Hiểu cũng bước vào quỹ đạo, dần được đồng nghiệp công nhận và chấp nhận.
Mọi người đều nghĩ cách giúp cô, để cô được giữ lại.
“Quan trọng là khảo sát thực tập, cuối cùng sẽ có phần báo cáo, mấy lãnh đạo sẽ chấm điểm cho các sinh viên thực tập, đứng cuối sẽ bị loại. Hiểu Hiểu, em có điểm yếu, cũng có điểm mạnh, cách tốt nhất chính là làm ra vài thành tích nổi bật, mở rộng ưu thế của em, làm giảm đi điểm yếu của em, hiểu không?”
Diêu Hân và Từ Mẫn chỉ cách cho cô.
“Nhưng em có thể làm ra được thành tích gì chứ?” Tô Hiểu cắn đầu bút.
“Tự nghĩ đi, bọn chị ấy à, chỉ đứng ở đây nên không thể nhìn thấy toàn diện, em là người mới, vừa hay thêm vào một ít dòng máu tươi mới.” Cuối cùng Từ Mẫn vỗ vai cô: “Em suy nghĩ đi, chị hy vọng em có thể ở lại.”
Tô Hiểu làm nhiều nói ít lại xinh đẹp, mọi người đều rất thích cô.
Trình Linh bận rộn cả ngày, buổi chiều gần đến giờ tan ca, Châu Minh ôm một đống tài liệu cần ký tên đi tới, vừa đợi Trình Linh ký vừa nhỏ giọng nói.
“Tổng giám đốc Trình, hôm sau là Thất Tịch rồi.”
Trình Linh nghe vậy thì hơi ngẩn người, lập tức hiểu được ý của Châu Minh.
Anh cầm bút, cười khẽ.
Thất Tịch là một cơ hội tốt, anh tuyệt đối không được bỏ lỡ.
Nhưng tỏ tình đột xuất, dựa vào tình hình hiện tại của cô nhóc kia, chắc chắn cô sẽ lại từ chối anh.
Tổng giám đốc Trình sẽ không đánh trận khi chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nên diễn cho tốt vở kịch trước mặt.
Sau khi ký nhanh đống tài liệu, anh lấy điện thoại gửi tin cho Tô Hiểu.
[Trình: Hiểu Hiểu, tối nay tôi muốn ăn cá cô nấu.]
Tô Hiểu đang gõ chữ trên máy tính, khi cầm điện thoại nhìn thấy tin nhắn này thì mím môi.
Từ buổi tối trở về từ chỗ ông nội, trong vòng ba ngày qua, Trình Linh đều không hề gửi tin nhắn cho cô.
Yên phận được ba ngày, anh lại bắt đầu gây chuyện rồi?
[Hiểu Hiểu: Tối nay chắc tôi phải tăng ca, xin lỗi nha.]
Trình Linh nhìn thấy tin nhắn, lập tức gọi điện cho giám đốc nhân sự.
“Dạo gần đây trung tâm nhân sự rất bận rộn à? Bộ phận đào tạo bên kia cần phải tăng ca sao?”
Giám đốc Hứa cầm điện thoại, cảm thấy rất kỳ lạ, Trình Linh chưa bao giờ hỏi chuyện như vậy. Càng kỳ lạ hơn chính là từ giọng điệu của Trình Linh có thể đoán được dường như anh không vui với việc tăng ca?
Cô ấy thầm nuốt nước bọt, ngay cả dáng ngồi cũng ngay ngắn hơn, cô ấy suy nghĩ rồi trả lời.
“Dạo này công việc vẫn tính là thuận lợi, về lý thuyết sẽ không có người tăng ca, chắc tiến độ công việc cá nhân chậm nên sẽ phải làm cho kịp.”
Trình Linh không lên tiếng, anh tắt máy.
Nhân viên chính thức đều không cần tăng ca, mà phải đến lượt một sinh viên thực tập ư?
Anh lại gửi tin nhắn cho cô.
[Trình: Dốc sức gắp sạch bảy máy gắp thú, không xứng được một chén canh cá à?]
Tô Hiểu nhìn thấy tin này, không nhịn được mà đỡ trán, cô hít một hơi, cắn răng trả lời: [Được!]
Đến sáu giờ, cô bàn giao công việc rồi đeo túi tan làm.
Bên cạnh Bích Thủy Loan là một trung tâm thương mại cao cấp, tầng B1 của trung tâm thương mại có một siêu thị lớn, bên trong có đồ tươi sống.
Tô Hiểu đi theo nhóm người tan làm ở tòa nhà đôi ra ngoài, chạy bước nhỏ qua cầu, đi đến trung tâm thương mại đối diện, tiến thẳng đến khu bán đồ tươi sống để mua cá.
Cô chọn một con cá mú, nhân viên giúp cô dùng rổ vớt lên, con cá đó giãy giụa trong rổ, nước bắn tung tóe. Tô Hiểu lùi về sau một bước, mặt đất dính toàn là nước, lúc cô lùi lại bị trượt chân, cứ thế đập vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô giật nảy mình, vội vàng quay người định xin lỗi, khi đối diện với ánh mắt trong trẻo quen thuộc, cô tắt tiếng trong nháy mắt.
“Sao anh đến đây?”
Dáng người Trình Linh thon dài, một tay thoải mái đút vào túi quần, tay còn lại đỡ lấy cánh tay cô, tránh cho cô lại trượt té lần nữa.
“Sao tôi lại đến đây? Nếu như tôi không đến, chẳng phải cô đã bị ngã rồi ư?” Giọng điệu của anh rất vui tươi.
Tô Hiểu cảm thấy anh nói rất có lý, má cô nóng lên, cô xoay người, kiễng chân cẩn thận đi đến nơi cân ký.
Trình Linh khẽ cười, đi theo cô.
Người cân ký là một bà cô, bà ấy nhìn thấy tương tác vừa rồi của hai người, sau khi cân xong thì đưa thẳng vào tay Trình Linh.
“Cô gái, mặt cháu đỏ bừng cả rồi kìa!”
Tô Hiểu phồng má, tức giận đi đến quầy thu ngân ở phía trước.
Trình Linh cười ra tiếng, đi theo sau cô thanh toán.
Ra khỏi siêu thị, Trình Linh định đi thang máy có tay vịn lên trên, nhưng bị Tô Hiểu ngăn lại.
“Đi bên này!”
Cô kéo tay áo Trình Linh, đi về phía cầu thang bộ.
“Chỗ đó tối om!”
“Sao, anh sợ tối à?” Tô Hiểu trừng mắt nhìn anh: “Rất nhiều đồng nghiệp tan ca đều sẽ đến đây ăn cơm, anh muốn bị người ta tóm được, ngày mai lại lên hotsearch hả?”
Trình Linh mím môi, đi theo cô đến chỗ cầu thang bộ một cách không tình nguyện.
Đến tầng một, Tô Hiểu buông anh ra, giả vờ như không quen biết, bước vào dòng người phía trước.
Tổng giám đốc Trình xách một con cá, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, nói thầm trong lòng.
Danh phận này của anh có danh nhưng không có thực.
Về đến chung cư, Tô Hiểu bắt đầu nấu ăn.
Trình Linh dựa vào quầy bar nhìn cô bận rộn, thân hình thon dài của anh dựa lên trên, ánh mắt tập trung và dịu dàng.
Tô Hiểu ngó lơ ánh mắt trong trẻo kia, thành thục nấu ba món một canh, cô múc một chén canh cá cho anh rồi không quan tâm anh nữa. Ăn xong, cô trở về phòng, đóng cửa lại, không còn động tĩnh nào khác.
Trình Linh buồn bực nhìn chén canh cá kia, nhìn thế nào cũng không thấy ngon.
Xem ra phải tìm cách khác.
Chín giờ hơn, Tô Hiểu ra ngoài uống nước, mất hồn nhìn đèn phòng khách u ám.
Trong phòng tập gym có tiếng động, chắc Trình Linh đang chạy bộ.
“Hiểu Hiểu, có thể lấy giúp tôi ly nước lạnh không?”
Tô Hiểu đứng trước quầy bar uống nước, nghe thấy giọng nói của Trình Linh, suy tư bị kéo trở lại trong nháy mắt.
“Ờ, được.”
Cô lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh đi đến phòng tập gym, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn phát ra từ bên trong.
Tô Hiểu vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trình Linh ngồi trên đất, ôm lấy đầu gối của mình. Anh nghe thấy giọng nói của cô thì ngước mắt lên nhìn.
Gương mặt thanh tú đầy mồ hôi, lông mày nhíu lại, có vẻ hơi đau đớn.
“Chuyện gì thế?”
“Không cẩn thận bị trượt chân, bong gân rồi.”
Sắc mặt Tô Hiểu nặng nề, không biết anh có bị thương nặng hay không, cô vô cùng nôn nóng. Cô trông thấy anh đứng dậy, vội vàng dìu anh.
“Tôi gọi điện cho ông nội, bảo người đến đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần!” Trình Linh lập tức ngăn cản cô.
“Trước kia tôi bị thương như vậy nhiều lần rồi, bệnh viện không có cách tốt hơn, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Trình Linh gác tay lên máy chạy bộ, hơi nhấc chân lên, giọt mồ hôi chảy vào ống quần anh, Tô Hiểu vội vàng dìu cánh tay còn lại của anh.
“Không sao thật chứ? Anh đừng lừa tôi!”
Đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Tô Hiểu, Trình Linh hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng nói.
“Không sao, cô đỡ tôi ra ngoài đi.”
Tô Hiểu dìu anh ra phòng khách: “Anh ngồi xuống trước đi, tôi rót nước cho anh.”
Tay Trình Linh chống lên sofa, không ngồi xuống mà nói với giọng cầu xin.
“Hiểu Hiểu, cô có thể dìu tôi vào phòng tắm được không, tôi muốn đi tắm trước.”
Tô Hiểu quay đầu, nhìn thấy người anh toàn mồ hôi, cô gật đầu.
“Nào, tôi dìu anh vào.”
Diễn phải diễn cho trọn, nửa thân hình anh gần như dựa vào Tô Hiểu, bước từng bước đến phòng tắm.
Tô Hiểu dìu anh đến trước cửa phòng tắm, mặt đầy lo lắng.
“Anh được không vậy?”
“Tôi không được, cô tính làm gì?”
Cơ thể của Trình Linh đứng trước khung cửa phòng tắm, thân hình thon dài, ánh mắt trong trẻo như nước, từ cuối của anh hơi giương cao, có ý tứ khác.
Hơi thở mờ ám chảy dưới ánh đèn vàng cam.
Anh không được, cô cũng không thể tắm giúp anh.
Anh bị thương ở chân chứ đâu phải tay.
Tô Hiểu nghe được ý ngoài lời nói của anh, hít sâu và ngượng ngùng quay mặt đi.
“Tôi đi lấy đồ ngủ cho anh.”
Tô Hiểu lấy đồ ngủ quay trở lại, Trình Linh đã vào trong, cửa khép hờ, cô nhét quần áo vào.
“Lấy được không?” Cô không dám nhìn vào trong.
Rất nhanh anh đã nhận lấy quần áo, sau đó truyền đến tiếng cười trêu chọc của anh.
“Hiểu Hiểu, đừng hỏi một người đàn ông có được hay không, anh ta sẽ nghĩ cách chứng minh bản thân mình được đó.”
Tô Hiểu gãi đầu: “Ý gì thế?”
Nụ cười của người đàn ông bên trong cứng ngắc.
Thỏ trắng thật sự là một con thỏ trắng ngây thơ.
Phòng tắm của Trình Linh nằm bên cạnh phòng ngủ chính, Tô Hiểu không dám ra khỏi phòng, sợ lỡ như anh xảy ra chuyện gì, nên cô khoanh tay dựa vào lối đi để chờ anh.
Tính riêng tư của chung cư rất tốt, sau khi cửa đóng lại, ngay cả tiếng nước chảy róc rách cũng không nghe thấy.
Mười lăm phút sau, Trình Linh bước ra với mái tóc ướt đẫm, Tô Hiểu thấy vậy, sắc mặt sầm xuống.
“Sao anh không sấy tóc...”
Cô còn chưa nói xong, đối diện với biểu cảm chịu đau của anh, cô cam chịu nói.
“Được rồi, tôi sấy giúp anh.”
Trình Linh cong khóe môi, chống tay lên tường, khập khiễng đi tới, ngồi lên sofa.
Tô Hiểu cầm máy sấy tóc đi đến bên cạnh sofa, đứng sau người sấy tóc cho anh.
Đèn phòng khách u ám, đèn đổi màu chiếu vào bốn góc tường, ánh sáng mơ màng và mờ ám.
Ngón tay thon thả của cô thỉnh thoảng lướt qua mái tóc anh, gây nên một trận tê dại. Trình Linh nhắm mắt, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, anh quay người nắm lấy tay cô.
“Tôi tự sấy!”
Lòng bàn tay anh toát mồ hôi, cầm lấy cổ tay trắng trẻo của cô.
Nhiệt độ nóng đến kinh người.
Màu mắt anh nồng đậm như mực, anh nhìn cô chăm chú, con ngươi sâu thẳm kia dấy lên h*m m**n khó kìm nén, dường như muốn hút Tô Hiểu vào trong.
Đầu óc Tô Hiểu mơ màng, buông tay anh ra theo bản năng.
Máy sấy tóc rớt xuống, đập thẳng vào cánh tay của Trình Linh.
“Chậc!”
Trình Linh hít một ngụm khí lạnh.
Tô Hiểu giật mình, mở to mắt.
Cô vội vàng nhặt máy sấy tóc lên.
Đầu máy sấy tóc có hơi nóng, đập như vậy khiến tay Trình Linh xuất hiện một vết bỏng.
Trình Linh che chỗ đau, cụp mắt, cắn chặt răng.
Hay lắm, giờ không cần giả vờ nữa, bị thương thật rồi.
Tâm trạng của Trình Linh một lời khó nói hết.
Tô Hiểu đi vòng qua sofa, ngồi xuống, mở tay anh ra, cô nhìn thấy vết đỏ bên trên thì nôn nóng đến rưng rưng nước mắt.
“Xin lỗi, xin lỗi! Anh bị thương chân rồi còn bị thương tay, làm sao đây, đều là do tôi không tốt.”
Cô vội vàng lấy khăn lông ướt và một ly nước lạnh, không ngừng đắp lên cho anh.
Sao cô có thể bất cẩn như vậy!
Cô thầm mắng mình một trăm lần.
Hốc mắt cô gái đỏ bừng như nai con bị hoảng sợ, trông ấm ức tủi thân, có hơi áy náy và sợ hãi. Cô giữ cánh tay anh, không ngừng dùng khăn ướt thấm nước để hạ nhiệt cho chỗ bị bỏng.
Trình Linh trông thấy cô như vậy, lòng trở nên mềm nhũn, anh bắt đầu hối hận, mình không nên nghe theo lời xúi bậy của Châu Minh.
“Tôi không sao, Hiểu Hiểu, cô đừng buồn, tôi không sao thật mà...”
Khóe mắt cô tràn ra một giọt nước mắt rất nhỏ, làm nhói đôi mắt của Trình Linh, anh lau đi giọt nước mắt kia, ngón tay đặt lên lông mày của cô, chậm rãi dùng sức, muốn vỗ về nỗi buồn và lo lắng của cô.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy đã dọa cô thành thế này.
Có thể thấy bao nhiêu năm qua, cô sống cẩn thận dè dặt như thế nào.
Trong một năm quen biết cô, cô chưa từng gây bất cứ phiền phức nào cho anh, cô cẩn thận, kiềm chế như thế...
Trong lòng Trình Linh vô cùng khó chịu, anh rất hối hận.
Tô Hiểu cố gắng không để rơi nước mắt, cô cũng không biết tại sao sau khi nhìn thấy Trình Linh bị bỏng, trong đầu cô lại nhớ đến lúc nhỏ, có một lần cô bất cẩn làm đùi bố bị bỏng, bố cầm cây tre quất cô mười mấy roi, sau đó cô quỳ trước mặt ông ta, không ngừng thoa thuốc cho ông ta.
Còn có một lần, cô không cẩn thận đụng vào một bạn học sinh nam, làm đầu gối người ta rách một vết, chảy không ít máu.
Phụ huynh của đối phương hừng hực khí thế chạy đến tường, ép cô đền tiền.
Cô làm gì có tiền, bố đuổi đánh cô khắp thôn, cô sợ hãi ba ngày không dám về, trốn trong nhà bà nội. Là bà nội lấy tiền túi bồi thường cho đối phương, đó là tiền bà nội dành dụm để mua thuốc, sau này không biết cô phải nhặt bao nhiêu chai nước khoáng mới trả đủ tiền cho bà nội.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn cô rất sợ hãi khi làm người khác bị thương.
“Xin lỗi...”
Cô không ngừng xin lỗi.
Đôi mắt của Trình Linh hơi nặng nề, anh ôm lấy cô vào lòng, cằm đặt lên tóc cô, giọng nói anh trầm thấp, lại mạnh mẽ không cho phép người khác từ chối.
“Tô Hiểu, tôi không cho phép cô như vậy! Không phải lỗi của cô, tôi không cho phép cô xin lỗi!”
Một lát sau, anh lại dịu giọng dỗ dành cô.
“Cô đừng sợ, sau này có tôi rồi.”