Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 36

Cả đêm Trình Linh không ngủ yên giấc, sáng hôm sau thức dậy, anh nhìn thấy hai chiếc hộp trên quầy bar thì nhíu mày.

Tô Hiểu làm vậy là từ chối ư.

Anh tức giận buông lỏng cà vạt, ngọn lửa đến đột ngột, anh trực tiếp cởi cà vạt đã thắt xong ném lên sofa, ra ngoài đi làm.

Đi dự hội nghị hai ngày nên công việc đã tích không ít, Trình Linh vùi đầu ở văn phòng, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Người của phòng tổng giám đốc nhìn ra được áp suất quanh người tổng giám đốc Trình hôm nay rất thấp.

Lẽ nào còn đang tức giận chuyện của Lục Tịnh Lan?

Rõ ràng cổ phiếu công ty đang tăng vọt, đặc biệt là sau khi Trình Linh phát biểu ở cuộc họp thượng đỉnh hôm qua, cổ phiếu của tập đoàn Hoa An tăng lên không ngừng.

Giá trị bản thân của Trình Linh còn lập nên kỷ lục mới.

Nực cười hơn chính là cư dân mạng lập một “Fandom toàn cầu của Trình Linh”, mỗi ngày đều tuyên truyền cho công ty, làm bộ phận thị trường bớt đi rất nhiều việc.

Các nghiệp vụ lớn dưới trướng tập đoàn Hoa An từ từ tăng lên, tình thế đều rất tốt đẹp.

Mấy quản lý cấp cao trong công ty nghĩ thầm tổng giám đốc Trình vừa ôm được người đẹp về, vừa tăng giá trị bản thân, tâm trạng chắc chắn rất tốt, vậy nên họ cầm một số dự án thường ngày có thể sẽ bị mắng đi xin phê duyệt, kết quả ai nấy đều bị mắng đến thối mặt.

“Không đúng, hôm nay sắc mặt của tổng giám đốc Trình rất khó coi, là xảy ra chuyện gì mà tôi không biết ư?” Tổng giám đốc Phó, chủ nhiệm phòng tổng giám đốc gãi đầu.

Một giám đốc bộ phận thị trường khác nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Tôi cũng thấy lạ, tôi đi theo tổng giám đốc Trình ba năm, vẫn chưa thấy tổng giám đốc Trình tức giận như hôm nay.”

Mọi người đều mơ màng, ủ rũ rời đi.

Châu Minh đoán được chân tướng, âm thầm đỡ trán, anh ta gửi tin nhắn cho Tô Hiểu.

[Châu Minh: Hiểu Hiểu, trưa nay lên ăn cơm với tổng giám đốc Trình không? Tôi gọi hải sản mà cô thích ăn.]

Tô Hiểu nhìn một cái, từ chối thẳng.

[Tô Hiểu: Không rảnh.]

Châu Minh: “...”

Tiêu rồi, dỗi nhau thật rồi.

Buổi trưa, Trình Linh nhìn đĩa tôm hùm mình đặc biệt chọn, tâm trạng càng tồi tệ.

Anh buồn bực ăn trưa, quyết định tập trung vào công việc, không để bản thân mất tập trung, kết quả hơn năm giờ chiều Hoắc Nam gửi tin nhắn thoại cho anh.

“Cậu chủ Trình của tớ ơi, cậu nổi tiếng rồi kìa, đi họp về rồi phải không, tối nay phòng trên tầng cao nhất của trang viên Thế Kỷ, dẫn theo cô bạn gái bí ẩn của cậu đến nha!”

Trình Linh nghe xong thì vứt điện thoại đi.

Đám người này chắc chắn tò mò thân phận bạn gái của anh, đặc biệt tổ chức Hồng Môn Yến(*).

(*) Hồng Môn Yến: Chỉ về một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Trình Linh họp video xong, nhìn đồng hồ, sáu giờ hơn rồi, anh không kìm được mà gọi điện cho Tô Hiểu.

Tô Hiểu còn đang ở văn phòng chưa về, cô đã thiết kế xong bản thảo đầu tiên của bộ câu hỏi khảo sát, Hứa Khả đưa ra rất nhiều ý kiến bảo cô sửa, cô đang buồn rầu vì chuyện này.

Trình Linh gọi tới, cô vẫn nghe máy ngay lập tức.

“Sao thế?”

“Buổi tối rảnh không?” Giọng nói của Trình Linh khàn đặc, anh cầm điện thoại, nới lỏng cúc áo sơ mi.

Tô Hiểu do dự giây lát: “Có chuyện gì à?”

“Bạn của tôi mở tiệc, cô có thể tham gia cùng tôi không?”

Sắc mặt của Tô Hiểu lập tức thay đổi, vẫn còn hai chị gái ở văn phòng chưa về, cô vội vàng che miệng chạy sang phòng nghỉ bên cạnh, hạ thấp giọng nói, ôm lấy trái tim đập thình thịch.

“Không hay thì phải, vừa mới xảy ra chuyện lên hotsearch, anh đã dẫn tôi đi tham gia bữa tiệc của bạn bè, như vậy chẳng phải nói rõ thân phận rồi sao?”

Ngay cả Lục Tịnh Lan mà những cư dân mạng kia cũng xem thường, nếu như họ tìm ra được cô, cô tuyệt đối không có chốn dung thân!

Cô còn muốn để lại một con đường sống cho mình!

Ngón tay của Trình Linh gõ nhẹ lên bàn, không trả lời.

Anh là có ý này.

Tô Hiểu thấy anh không lên tiếng thì rất cạn lời.

Tối qua cô đã nói rõ ràng, sao Trình Linh còn dám chơi như vậy.

Cô thở dài, nói một cách chắc chắn: “Xin lỗi tổng giám đốc Trình, tôi không đi.”

Cô không nói mình không rảnh, mà nói thẳng là không đi.

Sau đó cô quyết đoán cúp máy.

Ý của cô rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn được nữa.

Trình Linh: “...”

Anh cầm điện thoại rất lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Cả đời này, anh chưa gặp phải thất bại bao giờ.

Nhưng ở chỗ Tô Hiểu, anh gặp quá nhiều.

Cô nhóc này không thích công tử đào hoa như Lộ Vân đã đành, đối với anh, cô cũng không có cảm giác.

Trong lòng Trình Linh dâng lên một cảm giác thất bại nồng đậm.

Bảy giờ tối, Trình Linh xuất hiện đúng giờ ở căn phòng trên tầng cao nhất của trang viên Thế Kỷ.

Hoắc Nam, Lộ Vân, và Lâm Kha đều có mặt.

Mọi người nhìn thấy anh, ánh mắt sáng bừng.

“Trình Linh, đến rồi à.”

Miệng thì chào đón anh, nhưng mắt thì nhìn ra sau anh. Sau khi thấy không khí, ngọn lửa hóng chuyện trong mắt bọn họ bỗng bị dập tắt.

“Người đâu, bạn gái cậu đâu?”

Hoắc Nam và Lâm Kha đi quanh anh một vòng.

Trình Linh không quan tâm hai con người dở hơi này, anh ngồi xuống, tự rót nước cho mình và uống.

Lộ Vân ở đối diện đang chơi bài, anh ta nhìn Trình Linh một cái, đang suy ngẫm gì đó.

Hoắc Nam và Lâm Kha đi tới, một trái một phải ngồi bên cạnh Trình Linh.

“Tổng giám đốc Trình, cậu nói thật đi, chuyện gì vậy? Không phải là giấu người đẹp nên không nỡ dẫn ra ngoài đấy chứ?”

Trình Linh trợn mắt với Hoắc Nam, lại uống một ngụm trà.

“Chia tay rồi.”

“Hả?”

“Cái gì?”

Hai người đồng thanh.

Hoắc Nam khựng lại, rồi chuyển sang giọng điệu la rầy: “Tổng giám đốc Trình, khó khăn lắm cậu mới thoát kiếp độc thân, nhanh như vậy đã đá người ta rồi, cậu làm vậy mà được à? Lộ Vân thay bạn gái cũng không nhanh như cậu, rõ ràng hai ngày trước còn thể hiện tình yêu phô trương, chớp mắt đã đá người ta. Người anh em, không phải tớ nói gì cậu đâu, nhưng cậu cặn bã quá rồi đó! Không xứng với những cư dân mạng đang cổ vũ cho cậu!”

Trình Linh cạn lời với đầu óc của Hoắc Nam, sau đó anh nói một câu khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đến rớt cằm.

“Bị chia tay!”

Bị chia tay? Cái gì? Không nghe nhầm chứ?

“!!!”

Ba chữ này xuất hiện trên người người khác thì không kỳ lạ, có thể hiểu được ngay là ý gì.

Nhưng lão ngũ của vua kim cương Thế Kỷ, cậu chủ Trình đẹp trai tới nỗi người và thần đều ghen tị, giàu đến không có nhân tính bị người ta chia tay, không thể nào!

Tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.

“Không phải chứ, ngay cả cậu mà người phụ nữ này cũng không nhìn trúng, mắt cô ấy mọc kiểu gì vậy?”

“Không đúng, Trình Linh, không lẽ đối phương là đồng tính nữ?”

Nếu không thì chẳng có lý nào lại đá anh cả.

“Lẽ nào là ghen với chuyện của Lục Tịnh Lan?”

“Người anh em à, tớ thà tin rằng sắp tận thế, cũng không tin cậu bị người ta đá!” Lâm Kha nói với giọng an ủi, nhưng trên mặt toàn là biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa.

Trình Linh không muốn nói nhiều với hai người này, nhìn thấy bàn bốn người bên kia đang chơi bài, anh đi tới kéo Lộ Vân ra, rồi ngồi xuống.

Lộ Vân: “...”

Anh ta hít sâu, nhẫn nhịn ngồi bên cạnh Trình Linh, thừa dịp không ai để ý, anh ta nói nhỏ.

“Hiểu Hiểu từ chối cậu à?”

Trình Linh không nhìn anh ta, vứt một lá bài, rồi “Ừ” một tiếng.

Không ngờ Lộ Vân lại vui sướng cười ra tiếng.

“Tớ biết ngay, ngoại trừ cô ấy, không ai lại đi đá cậu cả.”

Lộ Vân nhìn thấy dáng vẻ chịu thiệt của Trình Linh, rất muốn chụp lại gửi cho Tô Hiểu. Nhưng anh ta suy nghĩ một lúc, bản thân làm như vậy có tính là đang tác hợp cho hai người họ không, vậy nên anh ta đã bỏ ý định này.

Ngay cả Trình Linh mà Tô Hiểu cũng không cần, cũng chẳng trách lúc đầu cô từ chối anh ta.

Sau này Lộ Vân có hẹn Tô Hiểu hai lần, đều bị cô lịch sự từ chối.

Khoảng thời gian này, anh ta rảnh rỗi thì tiếp cận với ông nội Trình, dỗ ông vui vẻ, nghe ngóng chuyện của Tô Hiểu, nên cũng hiểu đôi chút về những gì Tô Hiểu đã trải qua.

“Thật ra tớ có thể hiểu được tại sao cô ấy từ chối cậu, có lẽ cô ấy cảm thấy chúng ta không phải người cùng một thế giới với cô ấy, không muốn có vướng mắc.”

Trình Linh lạnh lùng liếc Lộ Vân, không trả lời.

Anh không cho rằng đây là nguyên nhân thật sự, tất cả mọi thứ đều chỉ là lý do của việc không yêu.

Tô Hiểu chính là không có cảm giác với anh, chỉ vậy mà thôi.

Hẳn là tâm trạng quá tệ nên Trình Linh đã khoe khoang chỉ số IQ không chút kiêng dè, thắng đậm ba người còn lại.

Cuối cùng là Hoắc Nam, Lộ Vân và Lâm Kha liên thủ kéo anh xuống.

“Tên nhóc có giá trị bản thân tăng vọt này, cậu đừng nên đến bòn rút tiền của bọn tớ thì hơn!”

Trình Linh ngồi ở một bên mở điện thoại, lướt đến lịch sử tin nhắn với Tô Hiểu, anh muốn hỏi cô về nhà chưa, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh mở camera trong điện thoại, khóa cửa vẫn không có lịch sử bị mở ra.

Tô Hiểu không về nhà.

Đã tám giờ hơn rồi, cô không về Bích Thủy Loan thì đi đâu?

Anh lập tức gọi điện cho Tô Hiểu, lần này được nối máy rất nhanh, nhưng không phải Tô Hiểu nghe máy.

“Cậu chủ, cô chủ ở chỗ ông cụ, một già một trẻ bọn họ đang vẽ tranh trong phòng sách.” Hứa Hà mỉm cười báo cáo.

Lòng Trình Linh bừng sáng đôi chút, anh lập tức đứng dậy: “Tớ có việc đi trước đây.”

Đến hầm để xe, anh lái xe đến thẳng trang viên Đào Hoa Viên.

Ông cụ đã về đến thành phố S vào trưa nay, ông nhìn thấy ảnh Trình Linh gắp gấu bông cho Tô Hiểu trên hotsearch, cảm thấy ngày mình được ẵm cháu chắt sắp tới, nên vui vẻ trở về.

Hôm nay Tô Hiểu đến Đào Hoa Viên, vốn là muốn nói thẳng với ông cụ.

Kết quả ông cụ kéo cô nói đông nói tây, chặn hết những lời Tô Hiểu định nói ở cổ họng.

“Hiểu Hiểu, buổi chiều ông gọi điện cho bà nội cháu, nói cho bà ấy biết tình cảm của hai đứa rất tốt, bà nội hỏi hai đứa tính khi nào tổ chức đám cưới. Ông nói là phải hỏi hai đứa nhỏ bọn cháu, hề hề, bà nội cháu vui tới nỗi không khép được miệng...”

“À, ông bảo người ở công ty đón bà nội cháu đi làm kiểm tra, những thứ khác đều tốt, đường trong máu cũng ổn định, chỉ là tim có vấn đề nhỏ, không chịu được k*ch th*ch. Nhưng vấn đề này không lớn lắm, hiện giờ tâm trạng bà nội cháu rất tốt, giống như ông vậy, chờ ôm cục cưng của hai đứa đó.”

Tô Hiểu: “...”

Tiếng bước chân lộp cộp truyền đến, Tô Hiểu quay đầu nhìn thấy bóng người cao to của Trình Linh đang bước vào.

Trình Linh đi đến bên cạnh hai người, ông cụ hiếm khi trưng bộ mặt tươi cười với anh.

“Đến đón vợ cháu à?”

Trình Linh nhìn Tô Hiểu đang xấu hổ đến ngây người, anh “Vâng” một tiếng rồi nói.

“Ông nội, ông về khi nào thế?”

“Nhìn thấy tổng giám đốc Trình thể hiện tình yêu phô trương nên đã đặt vé máy bay về.” Không ngờ ông cụ còn thở dài buồn bã, giống như tố cáo hai người phá hoại kỳ nghỉ của mình.

Tô Hiểu: “...”

Trình Linh: “...”

Thật sự không nhìn ra được ông cụ còn có mặt hài hước như vậy.

Tô Hiểu tối sầm mặt mày.

Ông cụ nói xong, ngầm đưa mắt đòi công với Trình Linh, đáy mắt Trình Linh ánh lên nét cười, dù không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu cam chịu.

Ông cụ cười ha ha.

Đề phòng ông cụ nói ra câu quá đáng hơn, Tô Hiểu yếu ớt di chuyển bước chân.

“Ông nội, cháu mệt rồi, cháu về phòng nghỉ trước ạ.”

Cô định tối nay sẽ ngủ ở bên này.

Nào ngờ ông cụ suýt nhảy cẫng lên.

“Đừng, phòng của hai cháu vẫn chưa có người dọn dẹp, cháu về Bích Thủy Loan với chồng đi!”

Chữ “chồng” khiến da đầu Tô Hiểu tê dại, cô hoàn toàn cạn lời.

Trình Linh nhịn cười, bước chậm về trước, kéo lấy cô.

Xung quanh bị hơi thở mát lạnh của anh bao trùm, tay Tô Hiểu cứng ngắc, cô muốn co rút lại theo bản năng.

Ngón tay của Trình Linh kịp thời đan xen vào lòng bàn tay của cô, giơ ngón tay mềm mại của cô lên, nắm trong lòng bàn tay mình, sau đó anh ngước mắt, vẻ mặt tươi sáng nhìn ông cụ.

“Ông nội, ông nghỉ ngơi đi ạ, cháu dẫn Hiểu Hiểu về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment