Điện thoại của Tô Hiểu cài chế độ rung, đây là thói quen khi tham gia hoạt động hội sinh viên của cô.
Khi Trình Linh gọi tới, cô không hề nghe thấy.
Trong phòng rất ồn ào, ngoại trừ đoàn chủ tịch hội sinh viên kỳ mới, còn lại đều là đàn anh đàn chị năm tư vừa mới tốt nghiệp.
Diêm Thụy lấy lý do sinh nhật mình nên mời Tô Hiểu về trường tham gia party, đến nơi cô mới biết hôm nay là sinh nhật Úc Thanh.
Úc Thanh và Diêm Thụy đã tốt nghiệp, Tô Hiểu trở thành phó chủ tịch hội sinh viên kỳ mới.
Suốt quá trình, ánh mắt của Úc Thanh nhìn cô không chút che đậy, người tinh mắt đều biết ý của Úc Thanh.
Vốn dĩ mọi người cố ý nhường vị trí bên cạnh Úc Thanh cho Tô Hiểu, nhưng Tô Hiểu lặng lẽ ngồi đối diện Úc Thanh.
Tiêu Ương ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô ta cầm ly rượu, cong môi: “Lần trước người tặng đồ đắt tiền cho em thật ra không phải bạn trai em phải không?”
Tô Hiểu nhìn cô ta, có hơi bất ngờ sao cô ta biết được.
“Chị nghe nói em bám được vào tổng giám đốc Lộ? Nếu không phải vì tổng giám đốc Lộ, sao em có thể vào khoa học kỹ thuật Hoa An được?” Tiêu Ương không phục cho lắm, cô ta cũng báo danh vào Hoa An, nhưng đã bị đánh rớt ở vòng phỏng vấn đầu tiên.
Tô Hiểu nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
“Tiêu Ương, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy được. Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi và Lộ Vân quen nhau? Nếu tôi thật sự bám vào anh ấy, tôi còn phải đi thực tập ở Hoa An à?”
Diêm Thụy cũng biết lời của Tiêu Ương hơi quá đáng, không nhịn được chau mày rồi kéo Tiêu Ương lại.
“Được rồi, mọi người đều thấy rõ năng lực của Tô Hiểu, điều mà chủ tịch Trình của Hoa An không thích nhất chính là dắt díu quan hệ, lúc đầu tổng giám đốc Trình Linh của Hoa An cũng leo lên từ cấp cơ bản, nếu Tô Hiểu thật sự dựa vào tổng giám đốc Lộ, e rằng không vào được đâu.”
Tiêu Ương lạnh lùng nhìn áo sơ mi hơn mười nghìn tệ trên người Tô Hiểu.
“Những món đồ đắt tiền này là ai mua cho em, chị nghe nói chỉ riêng túi xách da hiếm có của thương hiệu H người đó đã mua cho em một đống, đây không phải người giàu bình thường đâu!”
Trong nhà Tiêu Ương giàu có như vậy, bố mẹ cô ta cũng không thể nào một hơi tiêu mấy triệu tệ mua túi xách cho cô ta.
Tô Hiểu nghe thấy câu này chỉ cảm thấy buồn cười: “Tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ, ai mua cho tôi là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến chị? Chị hâm mộ, ghen tị thì cứ nói thẳng, tôi còn chuyện muốn nói chị biết, ngoại trừ những món đồ đắt tiền này, tôi còn một căn biệt thự trị giá chục tỷ, chị hài lòng chưa?”
Đối với người bôi nhọ và suy đoán ác ý này, giải thích nhiều cũng vô dụng, còn không bằng chọc tức chết đối phương.
Quả nhiên cả gương mặt của Tiêu Ương tối sầm.
Tô Hiểu cầm ly bia trước mặt lên uống, mặt đầy áy náy nhìn Úc Thanh.
“Xin lỗi đàn anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em đi trước đây.”
Tô Hiểu xách túi xoay người rời đi, cô túm tóc, lòng đầy bực dọc bước ra khỏi quán bar.
Quán bar ở bên trong trường, gần khu ký túc xá, cô một mình đi ra ngoài trường.
Gió đêm thổi tới, dần thổi bay cảm xúc bực bội trong lòng cô.
Ngày mai còn phải đi làm, hiện giờ đang là thời điểm sinh viên nghỉ học nên không có xe buýt của trường, cô không muốn đi trễ, chỉ đành quay về Bích Thủy Loan.
Úc Thanh đuổi theo cô ra ngoài.
“Hiểu Hiểu.”
Tô Hiểu dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy.
Dưới ánh đèn vàng, bóng người Úc Thanh rất thon dài, anh ấy từ từ bước lại gần, vẻ mặt hơi mê mẩn: “Hiểu Hiểu.”
Tô Hiểu bất lực nói: “Xin lỗi.”
“Người nên nói xin lỗi là anh, là anh bảo Diêm Thụy gọi em đến.” Giọng điệu của Úc Thanh chua chát, nhưng lần này khác với mọi khi, vẻ mặt của anh ấy in đậm sự nồng nhiệt mà trước nay chưa từng có.
“Hiểu Hiểu, anh biết em không phải kiểu người bám đại gia, vậy thì cho anh một cơ hội được không? Anh thích em rất lâu rồi.”
Tô Hiểu nghe vậy, vẻ mặt nặng nề.
Nói một cách công bằng, Úc Thanh là một người rất tốt, sau khi nhập học, anh ấy luôn chăm sóc cô, lần nào cô xin nhận học bổng, Úc Thanh cũng âm thầm giúp đỡ.
Cô rất cảm kích anh ấy, cũng luôn muốn báo đáp lại anh ấy, nhưng hiển nhiên thứ Úc Thanh muốn, cô không cho được.
Cô đã âm thầm từ chối Úc Thanh rất nhiều lần, hôm nay là lần đầu tiên Úc Thanh chính thức tỏ tình với cô.
“Đàn anh, em cảm thấy mình cần thiết phải nói chuyện gia đình cho anh biết, có lẽ em không phải mẫu người mà anh muốn tìm.”
Úc Thanh ngây người, sau đó sánh vai cùng cô bước đi trên con đường trồng đầy cây ngô đồng, đi thẳng ra ngoài trường.
Tô Hiểu nói chuyện quá khứ của mình cho Úc Thanh nghe, Úc Thanh vô cùng đau lòng.
“Hiểu Hiểu, nếu vì nguyên nhân này mà em từ chối anh, anh không chấp nhận. Anh...” Úc Thanh đang định bày tỏ thái độ, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt của Tô Hiểu khác lạ.
Tô Hiểu vô tình ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng cao quý thanh tú ở phía trước, cách đây không xa.
Trong tay anh vẫn còn một điếu thuốc chưa hút xong, sau khi để ý thấy cô, màu đen nơi đáy mắt dần tập trung lại.
Tô Hiểu giật mình.
Sao Trình Linh lại đến đây?
Úc Thanh nhìn theo tầm mắt của Tô Hiểu, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao to, đầu tiên anh ấy cảm thấy người đó rất quen, sau đó nhanh chóng nhận ra đó là tổng giám đốc tập đoàn Hoa An.
Trình Linh khẽ liếc nhìn Úc Thanh, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Tô Hiểu há miệng, bỗng chốc không biết nên nói gì mới phải.
Sắc mặt của Úc Thanh hơi trắng bệch, anh ấy là đàn ông, biết quá rõ ánh mắt của Trình Linh có ý gì, hơn nữa càng ngạc nhiên hơn về thân phận của anh.
Anh và Tô Hiểu... Úc Thanh nhắm mắt, đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
Gặp phải người khác, anh ấy còn muốn giãy giụa một chút, nhìn thấy Trình Linh, anh ấy đã thua thảm hại, không nói được chữ nào.
Tô Hiểu hít sâu, xoay người chào tạm biệt Úc Thanh: “Đàn anh, em đi đây, rảnh thì liên lạc sau.”
Cô chạy nhanh đến chỗ Trình Linh.
“Tổng... tổng giám đốc Trình, sao anh đến đây?”
Trình Linh mím môi không nói, đưa tay tóm lấy cổ tay của Tô Hiểu, dẫn cô đi đến chỗ xe đang đậu.
Tô Hiểu bất lực.
Trình Linh im lặng nhét Tô Hiểu vào ghế lái phụ, sau đó khởi động xe phóng đi, hoàn thành động tác một mạch khiến người ta không có chỗ từ chối.
Tô Hiểu lặng lẽ cúi đầu, dựa sát vào cửa sổ, hệt như đứa trẻ mắc lỗi.
Có thể nhìn ra được Trình Linh không vui.
Cô cũng không ngờ anh sẽ tìm đến đây, cô lén lấy điện thoại nhìn mấy cái, ba cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Trình Linh.
Tô Hiểu cam chịu nhắm mắt lại, thầm hít sâu.
Chắc chắn anh cho rằng cô và Úc Thanh quen nhau, cố ý không quan tâm anh.
Theo bản năng, cô muốn giải thích mấy câu.
Không đúng, giải thích cái gì, bọn họ đã nói rõ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, Trình Linh chỉ là chồng plastic của cô, cô không cần thiết phải giải thích với anh.
Nghĩ như vậy, Tô Hiểu đột nhiên có thêm tự tin, sau đó cô ngồi thẳng người, mắt nhìn đằng trước, tâm trạng ổn định.
Trình Linh thì rất không ổn định, vừa rồi anh nhìn thấy dáng vẻ nói cười vui vẻ giữa Tô Hiểu và Úc Thanh, trong lòng rất không vui. Ở trước mặt anh, cô luôn giữ khoảng cách, chưa từng cười tùy ý như vậy.
Lẽ nào Tô Hiểu thích chàng trai kia?
Khi chờ đèn đỏ, Trình Linh đưa hai hộp quà ở ghế sau cho Tô Hiểu, anh cầm vô lăng và nói.
“Quà cho cô.”
Nghe ra được giọng điệu của anh đang kìm nén.
Tô Hiểu âm thầm thở dài, nhìn hộp quà bị nhét vào lòng, biểu tượng bên ngoài vỏ bọc đã nói cho cô biết giá của nó không rẻ.
Thật ra cô sợ nhất là Trình Linh mua quà đắt tiền cho mình, cô thấy hổ thẹn khi nhận nó.
“Cảm ơn.” Cô yếu ớt nói một câu, cũng không biết phải làm sao.
Từ đại học H đến chung cư Bích Thủy Loan ở trung tâm thành phố mất một đoạn rất dài, trên đường đi không tính là kẹt xe, nhưng cũng không hẳn là thông thoáng, trước giờ giao thông ở Ma Đô luôn như vậy.
Hai người không ai nói gì, bầu không khí hơi gượng gạo. Đèn neon không ngừng lùi về sau, ánh đèn sặc sỡ chiếu vào gương mặt có đường nét rõ ràng của Trình Linh, lúc sáng lúc tối.
Anh hơi mệt mỏi, mắt trũng xuống, có thể thấy rõ anh không được vui.
Lúc ở riêng, cô chưa thấy Trình Linh như vậy bao giờ.
Tô Hiểu nhớ lại hai người đi đến bước này như thế nào, đều tại hotsearch kia.
“Xin lỗi, tối đó tôi không nên gắp gấu bông, hại anh bị lên hotsearch. Chắc anh không muốn lên hotsearch đâu nhỉ?” Tô Hiểu ôm hộp quà, nhìn anh.
Trình Linh nghe vậy, không biết nên trả lời thế nào. Anh thật sự không muốn lên hotsearch, nhưng Tô Hiểu xin lỗi anh vì chuyện này khiến anh không được thoải mái.
Gắp gấu bông là anh chủ động làm, anh muốn cô vui mà thôi.
“Không liên quan đến cô.”
Cuối cùng anh đã nói chuyện rồi, Tô Hiểu thở phào.
“À, tôi cảm thấy chắc sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho anh, anh xem có cần...”
Tô Hiểu còn chưa nói xong, Trình Linh không vui cắt ngang lời cô.
“Ảnh hưởng không tốt gì?”
Tô Hiểu nghiêm túc nhìn sườn mặt của anh, ngũ quan thanh tú thường ngày của người đàn ông lúc này đã hiện lên chút sắc lạnh.
“Ý của tôi là để người khác hiểu nhầm anh có bạn gái thì không tốt lắm, tôi vẫn hy vọng anh có thể tìm được người thích hợp, xứng đôi với anh...”
Hai chữ “xứng đôi” hệt như một sự châm biếm, c*m v** tim Trình Linh.
Tô Hiểu nhìn gương mặt đen sì của anh, quyết định nói thẳng.
“Hôn nhân vẫn nên nói đến chuyện môn đăng hộ đối, cho dù không thích Lục Tịnh Lan thì cũng có thể là người khác, tôi đã xem danh sách trên mạng rồi, phạm vi anh có thể lựa chọn rất rộng.”
Nhìn thấy danh sách người từng theo đuổi Trình Linh, cô ngạc nhiên đến rớt cằm.
Chính vì cách biệt quá lớn, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển “người chồng hợp pháp” này thành đối tượng yêu đương.
Trình Linh là hoàng tử sống trong lâu đài, cô không là gì hết.
Vẫn nên diệt trừ tận gốc cuộc hôn nhân plastic này mới tốt.
“Cho nên?” Trình Linh không giận mà còn cười, vừa hay đến nơi ngã rẽ, anh vô cùng đẹp trai và dứt khoát xoay vô lăng, Cayenne lao vun vút trong đống xe hơi với tư thế vô cùng tuyệt đẹp.
Tô Hiểu bị cú xoay đột ngột này làm giật mình, theo bản năng cô cầm lấy dây an toàn, trơ mắt nhìn anh.
“Cho nên, ý của tôi là có cần hủy bỏ thỏa thuận kia không, như vậy tôi cũng không có áp lực lớn nữa, nếu không mỗi ngày ở công ty tôi đều cảm thấy không được tự nhiên.”
Cô sợ nhất là gặp Châu Minh, cô đoán ra Châu Minh rất có khả năng đã nhận chỉ thị của ông nội Trình, luôn âm thầm tác hợp cho hai người, vậy nên Châu Minh hở tí là đi cửa sau cho cô, số lần nhiều chắc chắn người khác sẽ nghi ngờ.
Trình Linh đặt tay lên vô lăng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn phía trước.
Cư dân mạng còn đang hát vang “Tổng giám đốc Trình thể hiện tình yêu phô trương với bạn gái bí ẩn”, kết quả Tô Hiểu trực tiếp cho anh “Game Over”.
Anh cười khẩy đầy giễu cợt, không trả lời câu nói của Tô Hiểu.
Về đến chung cư ở Bích Thủy Loan, Trình Linh không trả lời Tô Hiểu câu nào, anh đi thẳng vào phòng của mình, sau khi đóng cửa lại thì không còn động tĩnh gì khác.
Tô Hiểu nhìn hai hộp quà trong tay, cuối cùng để chúng trên quầy bar rồi đi vào phòng ngủ của mình.
Đèn chưa mở, trong bóng tối cô ngồi một mình trên cửa sổ, mất hồn ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ dưới lầu.
Đầu óc rối loạn dần bình tĩnh lại.
Lời nói của Úc Thanh, hành vi bất thường của Trình Linh, ít nhiều gì cũng khuấy động trái tim cứng rắn của cô.
Đối với cô mà nói, tình cảm vẫn luôn giống như hoa bỉ ngạn nơi vực sâu, cô không muốn, cũng không dám chạm vào.
Sau khi thực tập, cô phát hiện các đồng nghiệp đều đắm chìm trong tình yêu hoặc hôn nhân, cô cũng từng nghĩ đến, lẽ nào cô thật sự phải độc thân cả đời?
Có phải tương lai khi gặp được người thích hợp, cô cũng có thể thử hay không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô đã vùi đầu vào đầu gối, không nhịn được mà run rẩy.
Những nỗi sợ kia đã có sẵn, cô không thể chống cự.
Những tổn thương sâu đậm trong ký ức cuồn cuộn ập đến, gương mặt hung dữ của bố mẹ được phóng to vô hạn trong đầu cô.
“Đồ sao chổi, mày cút ra ngoài cho tao!”
“Nếu không phải mày, mẹ đã giải thoát từ lâu rồi, mày là gánh nặng...”
“Rõ ràng bụng nhọn là con trai, sao lại sinh ra con gái được? Có phải đồ sao chổi là mày đã đẩy mất con trai tao rồi không!”
“Hiểu Hiểu, mẹ đã bị con liên lụy nửa đời người rồi, xin con buông tay được không...”
Ngày mẹ rời đi, mặt trời chói chang, cô ôm chặt lấy cánh tay bà ta, khóc lóc gào thét.
“Mẹ, con sẽ ngoan mà, xin mẹ đừng đi, sau này con sẽ giặt đồ, nấu ăn cho mẹ, xin mẹ đừng vứt con lại...”
Cô không biết sau khi mẹ rời đi, cô phải một mình đối mặt với người bố nghiện ngập, cờ bạc như thế nào.
Nhưng mẹ cô đã quyết tâm, bà ta đá cô ra, ngồi lên xe hơi màu đen, rời đi một cách dứt khoát.
Cô mãi mãi ghi nhớ ánh mặt trời của ngày hôm đó rất chói mắt, chiếu bỏng cả cỏ khô trên hàng rào. Cô ngồi một mình trên đất, giống như được xách ra khỏi hố băng, cả người run cầm cập.
Cuộc sống trăm ngàn vết thương trước kia, cô không muốn phải trải qua lần nào nữa, xin cho phép cô được hèn nhát.
Hiện giờ cô đủ tốt rồi, thật đó, đã rất tốt, rất tốt...
Vậy là đủ rồi...
Cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, xoay người đi tắm rồi đi ngủ.