Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 44

Sau khi về đến phòng làm việc, Phó Hoa lập tức gọi điện cho giám đốc nhân sự Hứa Khả.

“Gửi danh sách sinh viên thực tập năm nay cho tôi.”

Năm phút sau, Hứa Khả gửi danh sách cho ông ấy.

Phó Hoa tìm được thông tin của Tô Hiểu, lật ra xem.

Ông ấy lại gọi điện cho Hứa Khả.

“Kiểm tra đánh giá sinh viên thực tập năm nay, tôi sẽ tham gia.”

Hứa Khả rất bất ngờ, thông thường đánh giá sinh viên thực tập không đến phiên Phó Hoa ra mặt, nhưng Phó Hoa nói như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể đồng ý.

“Vâng ạ!”

Phó Hoa suy ngẫm trong lòng, không thể giữ Tô Hiểu ở lại, cho dù Tô Hiểu chủ động hay bị ép, không thể để Trình Linh lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Tô Hiểu bận rộn cả ngày, một mình quay về Bích Thủy Loan nghỉ ngơi, trong nhà trống vắng, cô vẫn không thích nghi cho lắm.

Mười một giờ tối, Tô Hiểu đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại từ quốc tế của Trình Linh gọi tới.

“Hiểu Hiểu.”

“Em đây...” Hiện giờ cô không biết nên xưng hô với anh thế nào.

Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu vào cửa kính.

Tô Hiểu cầm điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Trình Linh nhắm mắt, vẻ mặt rất mệt mỏi, anh vừa mới tắm xong, đang dựa đầu vào gối nghỉ ngơi.

“Xin lỗi, không thể đón Thất Tịch cùng em.”

“Không sao đâu...”

“Anh có sao!”

Được thôi.

Tô Hiểu không lên tiếng, cách một chiếc điện thoại nghe thấy tiếng hít thở của nhau, giống như ngửi thấy mùi thơm mát lạnh trên người anh.

“Anh ăn cơm chưa?”

Trình Linh không trả lời, giọng nói trong trẻo thông qua đường dây điện thoại truyền tới.

“Hiểu Hiểu, em có nguyện vọng gì không, chờ anh về sẽ đón Thất Tịch bù lại cho em.”

Tô Hiểu suy nghĩ.

“Em muốn đi khu vui chơi, ngồi trên vòng đu quay rất cao, rất cao kia!”

Trình Linh nghe thấy vậy thì bật cười.

Sâu trong trí nhớ của anh dường như có một số mảnh vụn, chồng lên lời nói của Tô Hiểu.

Trình Linh hơi mất tập trung.

“Chờ anh về sẽ dẫn em đi.”

Thứ Sáu của tuần thứ hai, Trình Linh quay về Ma Đô.

Lần này đi công tác tận bảy ngày.

Kỳ thực tập của Tô Hiểu vừa hay tròn một tháng, hiện giờ ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ mà các lãnh đạo và đồng nghiệp giao, cô còn phải chuẩn bị cho kỳ đánh giá thực tập.

Trong đó có mấy lần cô đến phòng tổng giám đốc đưa tài liệu, ánh mắt tổng giám đốc Phó kia nhìn cô toát lên vẻ kỳ quái.

Cô không muốn làm Trình Linh mất mặt, hy vọng bản thân có thể thuận lợi thông qua kiểm tra đánh giá.

Hơn sáu giờ tối thứ Sáu, Trình Linh bảo tài xế đón Tô Hiểu đến vòng đu quay lớn nhất Ma Đô.

Nghe nói vòng đu quay kia có thể ngắm nhìn cảnh đêm của nửa thành phố.

Tô Hiểu đã mua xong vé từ lâu, chờ Trình Linh về.

Trình Linh đổi sang bộ đồ thoải mái, để không bị người khác nhận ra, anh còn chủ động đeo khẩu trang.

Khi Tô Hiểu nhìn thấy anh, cô vui mừng vẫy tay với anh.

“Bên này!”

Dáng người Trình Linh cao to, trong đám đông như hạc đứng giữa bầy gà.

Buổi tối có rất nhiều người ngồi vòng đu quay, Trình Linh mất rất nhiều sức mới chen được tới bên cạnh Tô Hiểu, anh vừa đến đã nắm tay cô một cách tự nhiên, kéo cô vào chỗ soát vé.

“Anh thế nào, có mệt không?” Tô Hiểu lo lắng anh mới hạ cánh, không thích nghi với lệch múi giờ.

Trình Linh dẫn cô về phía trước, để phòng người khác đụng phải cô, anh gần như ôm cô trước ngực.

“Anh đã ngủ mấy tiếng trên máy bay rồi, tràn đầy tinh thần. Hôm nay là thứ Sáu, có thể chơi xuyên đêm với em!”

“Vậy thì tốt.”

Hai người không khác gì cặp tình nhân bình thường, nhưng Tô Hiểu chưa thích nghi được với mối quan hệ thân mật này nên suốt quá trình, cô đều đỏ bừng mặt.

Bọn họ đi theo dòng người lên vòng đu quay.

Tô Hiểu nói: “Chờ đến khi vòng đu quay lên đến đỉnh, chúng ta có thể ước.”

Trình Linh dựa vào lan can, ánh mắt ấm áp nhìn gương mặt trắng trẻo của cô.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn tin những chuyện này?”

Tô Hiểu không vui, trừng mắt với anh: “Em cứ tin đấy!”

“Được, được!”

Đến lượt Tô Hiểu đến đỉnh của vòng đu quay, Tô Hiểu rất chân thành nhắm mắt lại, chắp hai tay và bắt đầu ước.

Trình Linh ở một bên nhìn cô, nở nụ cười nuông chiều.

“Em ước gì thế?”

Tô Hiểu không trả lời anh, mà kéo anh nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Trên vòng đu quay có rất nhiều người đều đang la hét, Tô Hiểu cũng nắm lấy tay vịn, đón gió, hét lớn.

Âm thanh của cô rất giòn giã, hệt như chuông bạc, mỗi âm thanh đều rơi vào đáy lòng Trình Linh.

Trình Linh không nói gì cả, chỉ dẫn theo cô nhóc của mình chơi hết những trò trong khu vui chơi.

Tô Hiểu chơi rất vui vẻ, cũng rất k*ch th*ch.

Khi xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, chân Tô Hiểu run rẩy.

“Em không đi nổi nữa... Nghỉ chút đi...”

Trình Linh bật cười, anh tiến lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Lên, anh cõng em.”

Tô Hiểu mím môi do dự, cuối cùng vẫn leo lên lưng anh.

Đã hơn hai giờ sáng rồi.

Trong khu vui chơi có cửa hàng tạp hóa và sạp hàng ăn khuya.

Trình Linh thả cô xuống, hai người gọi xiên nướng, không có nước ngọt, chỉ gọi cocktail RIO có nồng độ cồn thấp.

“Em được không đó?”

“Không sao, trước kia em đã uống bia rồi, không sợ cái này!” Tô Hiểu nói rất phóng khoáng.

Trình Linh mặc cô, tài xế vẫn đang chờ anh, anh cũng không cần lái xe, cho nên cũng uống một chút.

Tô Hiểu ăn rất vui vẻ, nhìn anh cười ha ha.

“Để cậu ấm như anh ăn hàng lề đường với em, ấm ức cho anh rồi.”

Trình Linh xoa nhẹ ấn đường của cô: “Em vui là được.”

Anh đã ăn cơm trên máy bay, cho nên không ăn quá nhiều, cơ bản đều là một mình Tô Hiểu ăn.

Ăn xong, bắp chân Tô Hiểu vẫn còn rất mỏi, cô nhìn Trình Linh với gương mặt đầy đáng thương.

Trình Linh cõng cô đi ra khỏi khu vui chơi, hướng về phía bãi đậu xe.

Gió đêm kèm theo hơi nước ập tới, đặc biệt mát mẻ.

Mồ hôi trên người Trình Linh đã khô, Tô Hiểu ghé sát vào sau cổ anh, có hơi say, đầu óc cô bắt đầu mông lung.

“Hiểu Hiểu?” Trình Linh nghiêng đầu gọi cô.

Tô Hiểu cười, choàng lấy cổ anh, cười ngốc nghếch.

“Anh Trình Linh, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé, được không?”

“Được.”

Tô Hiểu dựa vào lưng anh, ánh mắt mơ màng, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng.

“Thật ra, lúc còn rất nhỏ em đã đến Ma Đô, lúc đó em học cấp hai, đến đây để tham gia cuộc thi làm văn khái niệm mới, em biết mẹ em ở đây, em thi xong thì lén chuồn ra ngoài, đi theo tàu điện ngầm đến tìm mẹ...”

Trình Linh nghe tới đây, mày nhíu lại, anh có hơi đau lòng, nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Hiểu mở to mắt, nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm.

“Lúc đó em không hề biết ngồi tàu điện ngầm, em trốn vé vào, chú cảnh sát kia đuổi theo em, em may mắn, vừa hay có một chuyến tàu đến, em bèn chạy vào trong, ha ha...”

Khi nói tới đây, cô nghiêng đầu ngờ nghệch nhìn sườn mặt của Trình Linh, nói thì thầm: “Anh biết không, em không biết tìm mẹ ở đâu cả, em lạc đường rồi, ngồi khóc một mình ở ga tàu điện ngầm, khoảng mười một giờ hơn, em sợ mình không tìm được giáo viên, không về được thôn, em khóc rất dữ dội.”

Trình Linh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, mắt Tô Hiểu ướt đẫm, phủ một lớp nước, dường như giây tiếp theo sẽ khóc.

Lúc đó, cô đã bất lực đến nhường nào, rất có khả năng không cẩn thận sẽ bị thất lạc, thậm chí là xảy ra chuyện.

Trái tim Trình Linh gần như bị nhấc lên, thậm chí anh đang nghĩ nếu khi đó anh có mặt thì tốt rồi.

Giọng nói ngà ngà say của Tô Hiểu truyền tới: “Sau đó có một anh trai đã cứu em...”

Nghe tới đây, sắc mặt Trình Linh hơi thay đổi, anh luôn cảm thấy có hình ảnh tương tự như vậy xuất hiện trong đầu.

“Hiểu Hiểu, em đến Ma Đô vào năm nào?”

“Năm em học lớp bảy!” Tô Hiểu nấc cụt, lại nhắm mắt dựa vào cổ anh, cô nói trong mơ hồ: “Anh trai kia thấy em đáng thương, không có nhà để về nên đã dẫn em ra khỏi ga tàu điện ngầm, anh ấy thấy em khóc không ngừng nên đã chạy xe đạp dẫn em đến khu vui chơi, chơi hết tất cả các trò bên trong. Cuối cùng, đến mười hai giờ anh ấy đưa em đến ga xe lửa, giúp em tìm giáo viên.”

Trình Linh nghe tới đây, trong lòng như có thứ gì đó tan ra, cả người anh cứng ngắc, vẻ mặt trở nên kỳ lạ khó đoán, đôi mắt đen kia như ngưng đọng trước bầu trời đêm.

“Anh ấy còn nói cho em biết đừng gửi gắm hy vọng lên người khác, con người phải sống vì bản thân mình. Sau khi trở về, em quyết chí vươn lên, thề phải thi vào Ma Đô.”

Tô Hiểu nói tới đây thì nằm lên lưng anh khóc hu hu: “Anh Trình Linh, tuy rằng em và anh ấy chỉ có duyên gặp một lần, nhưng anh ấy đã chỉ dẫn cho em, mang đến niềm vui cho em vào lúc em mờ mịt nhất.”

“Trong một khoảng thời gian rất dài, anh ấy là trụ cột tinh thần mà em giấu trong đáy lòng.”

“Vừa rồi anh hỏi em ước điều gì, hôm nay em đến đây chính là muốn tạm biệt anh ấy, chúc anh ấy mạnh khỏe vui vẻ, mọi chuyện thuận lợi.”

Tô Hiểu chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn nói trong mơ hồ.

“Em không biết chúng ta sẽ đi được bao xa, em sẽ cố gắng, sẽ trân trọng mỗi ngày được ở bên anh. Nhưng nếu ngày nào đó anh không thích em nữa, xin hãy nói thẳng, đừng làm tổn thương em, em không thể chịu tổn thương được, có được không?”

Cô không có cảm giác an toàn với cuộc tình này như thế nào mới nói ra được lời như vậy.

Trình Linh cõng cô đứng dưới đèn đường, không nói lời nào.

Cô không có cảm giác an toàn, anh sẽ cho cô.

Đèn đường kéo dài bóng hình của hai người, khu vui chơi trống vắng đã không còn bao nhiêu người.

Anh hơi nhíu mày, khẽ hỏi.

“Em có nhớ anh trai kia tên gì không?”

“Quân Nghiêu...”

Trình Linh nghe thấy hai chữ này, nhắm chặt mắt lại.

Cổ họng như bị dính chặt, một lúc sau vẫn không lên tiếng.

Trình Linh ẵm Tô Hiểu ngồi vào ghế sau, tài xế ngáp một cái rồi cũng tỉnh, xe Lincoln màu đen chầm chậm lái về Thanh Thủy Uyển.

Anh nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đầy đặn hệt như trái cấm mê người.

Suốt chặng đường, anh nhìn cô một cách chăm chú, tâm trạng rất phức tạp.

Hóa ra đụng phải cô khi cô đến tập đoàn Hoa An thực tập không là gì cả.

Cô gặp được anh ở ga tàu điện ngầm mới gọi là duyên phận.

Nhiều năm về sau lại va vào lòng anh, là định mệnh.

Nếu như nói trước kia anh chỉ đơn giản là thích cô gái này, vậy thì hiện giờ anh rất chắc chắn mối duyên phận cắt không đứt này giống như định mệnh, khiến anh sinh ra sự chân thành với cô.

Trước kia, anh không nghĩ tới có thể đi được bao xa với cô, hiện giờ anh rất chắc chắn anh phải nắm tay cô suốt cuộc đời.

Anh không cho phép cô thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Về đến biệt thự, anh ẵm ngang Tô Hiểu đã ngủ say lên, đi thẳng từ thang máy dưới hầm lên phòng ngủ chính ở tầng ba.

Dì Trương biết anh về, đã dọn dẹp phòng từ sớm, đặc biệt để lại một ngọn đèn ở đầu giường.

Ánh đèn u ám khiến căn phòng trở nên mờ mịt.

Trình Linh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhưng Tô Hiểu ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh tế kia gần trong gang tấc, hơi thở của Trình Linh và cô quấn lấy nhau, anh gần như chạm vào môi cô.

“Hiểu Hiểu, buông tay...”

Người phụ nữ nhắm mắt, khóe môi hơi nhếch lên: “Không buông...”

Trình Linh tức đến bật cười, ngủ còn giở trò lưu manh.

“Tô Hiểu, hành xử sau khi uống say của em không tốt...”

“Hành xử sau khi uống say của anh thì tốt à?” Cô hơi mở mắt, ý thức lúc mất lúc có.

Trình Linh nhéo má cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

“Nếu hành xử sau khi uống say của anh không tốt, em cho rằng lâu như vậy rồi, em có thể yên lành được à?”

Không biết vì sao mà Tô Hiểu lại r*n r* một tiếng, ôm lấy cổ anh kéo xuống, Trình Linh gần như ngã vào người cô.

Anh khẽ gầm gừ, mắt toát lên hơi thở nguy hiểm, giọng điệu có chút cảnh cáo.

“Tô Hiểu, em đừng làm bậy lúc đầu óc không tỉnh táo!”

Tô Hiểu nhắm mắt, ngửi mạnh người anh, giống như ngửi thấy mùi cô thích, cô mỉm cười bám chặt lên.

Vị trí bám lên chính là môi của Trình Linh.

Nếu như có thể nhịn được chuyện này thì không phải đàn ông nữa.

Trình Linh ở phía trên cô, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, anh muốn xem thử cô có thể làm gì được anh?

Một tia sáng yếu ớt từ bên tường chiếu xuống.

Trình Linh nhìn rõ đôi môi đầy đặn của cô ghé lại gần anh từng chút một, mềm mại và nóng bỏng kề tới, lại nhanh chóng tách ra.

Dường như nếm được mùi vị, cô cảm thấy rất thú vị, lại dùng sức kề vào, đ** l*** **t *t còn sót lại hơi say ghé sát vào môi anh.

Trình Linh không thể chịu được, hạ người ngậm lấy đôi môi không yên phận kia, từ chạm nhẹ dần chuyển sang dùng sức l**m m*t.

Anh không có quá nhiều kinh nghiệm, đây cũng chỉ là lần thứ hai anh hôn, nhưng lại như có tài năng trời ban, anh hôn tới nỗi mặt mày cô hớn hở, không kìm được mà nâng cằm phối hợp với anh.

Tô Hiểu!

Trình Linh rên khẽ, cạy răng cô ra, đi thẳng vào trong, khuấy tan suy nghĩ lộn xộn của cô từng chút một.

Mồ hôi nóng bừng chảy xuống gương mặt đỏ ửng của cô, anh l**m m*t sạch sẽ từng giọt, rồi đưa hết vào miệng cô.

Dáng vẻ ngà ngà say của cô quả thật là thuốc độc chí mạng, dần nuốt lấy lý trí của anh.

Trình Linh nói với bản thân hết lần này đến lần khác, không được như vậy, cô vẫn chưa tỉnh táo!

Anh chống người lên, nhắm chặt mắt lại, muốn rời khỏi cơ thể của cô.

Nhưng nào ngờ cô gái say rượu mê man kia lại ôm lấy cổ anh.

Nhưng Trình Linh vẫn còn chịu được động tác này.

Cho đến khi hai chân Tô Hiểu cũng quấn lấy anh, lông mày Trình Linh hiện lên vài phần sắc bén, anh khom người, cùng lún sâu vào trong chăn theo cơ thể của cô, anh ngậm lấy đôi môi đỏ ửng của cô, lần này nụ hôn của anh có sự chiếm đoạt bá đạo, mùi rượu đang lan ra giữa hai đôi môi.

Nụ hôn rời rạc nhưng có lực, men theo đôi môi cô di chuyển xuống dưới, ma sát lấy cổ của cô.

Tô Hiểu gần như r*n r* theo bản năng, cơ thể mềm như vũng bùn.

Trình Linh ôm chặt hông cô trong lòng bàn tay, dùng sức x** n*n mát xa, môi anh để lại dấu vết ở nơi trắng trẻo kia.

Cô khẽ r*n r*, hết lần này đến lần khác điên cuồng thăm dò bờ vực lý trí của Trình Linh.

Không được!

Làm chuyện này lúc cô không tỉnh táo chính là xúc phạm cô!

Trình Linh dùng ý chí của lính đặc chủng kéo bản thân từ bờ vực đắm chìm lại.

Đôi mắt anh nồng nặc h*m m**n, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Cuối cùng, anh vẫn lùi ra khỏi cơ thể cô, bước vào phòng tắm lấy một chậu nước lau mặt mũi miệng cho cô, rồi để cô ngủ.

Trình Linh quay lại phòng sách trên tầng ba, châm một điếu thuốc cho mình.

Chân trời bình minh một mảng tối đen, Thanh Thủy Uyển tĩnh lặng.

Bóng người thon dài dựa vào cửa, mất hồn ngắm nhìn bầu trời đen.

Đến khi hút xong điếu thuốc, anh trở về phòng mở ngăn kéo tủ, lấy tờ thỏa thuận trước hôn nhân ra, anh không nói lời nào đã vứt vào máy cắt giấy bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment