Trình Linh ngủ bốn tiếng đã thức, anh tắm rửa thay đồ rồi mở laptop làm việc một lúc, khi nghe thấy tiếng động ở phòng ngủ chính, anh đứng dậy qua xem.
Anh đến phòng ngủ chính của Tô Hiểu, chậm rãi gõ cửa.
“Hiểu Hiểu!”
Đợi một lúc, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cửa được mở ra nhẹ nhàng.
“Có chuyện gì sao?” Tô Hiểu ló đầu ra.
Theo bản năng Trình Linh đẩy cửa ra muốn vào bên trong, nhưng bị Tô Hiểu cản lại, cô chỉ để một kẽ hở.
“Anh đừng vào, có gì thì nói đi.” Giọng điệu cô đầy cảnh giác và nôn nóng.
Trình Linh ngẩn người, thông qua khe hở anh nhìn thấy nửa gương mặt trong sáng xinh đẹp của cô, gò má dường như vẫn còn giọt nước, chắc vừa mới tắm xong.
“Sao thế? Anh không vào được hả? Chẳng phải em đã mặc đồ rồi sao?” Trong khe hở anh nhìn ra được Tô Hiểu đang mặc váy ngủ.
Trong thời gian ở chung với Tô Hiểu ở Bích Thủy Loan, cô thật sự bao bọc bản thân kín đáo, nhưng khi đó hai người vẫn chưa xác định mối quan hệ, còn tối qua hai người đã như vậy rồi, không có lý nào ngay cả cô mặc váy ngủ mà anh cũng không thể nhìn.
Giọng điệu của Trình Linh rất đường hoàng như lẽ dĩ nhiên.
Nhưng Tô Hiểu chặn cửa chặt cứng, không cho anh vào.
Không có gì khác, sáng nay cô thức dậy tắm rửa thì phát hiện ngực mình có một vết đỏ, nhìn thế nào cũng giống một mảng chấm đỏ bị côn trùng cắn, nhưng lại không giống hoàn toàn, cô liều mạng đến gần gương nhìn, kết quả không cẩn thận làm rơi áo ngực xuống nước.
Cô chỉ mang một bộ đồ để thay.
Những món đồ xa xỉ mà Trình Linh mua cho cô đều để ở chỗ ông nội, đồ cô thường mặc thì ở Bích Thủy Loan, chỗ này căn bản không có đồ thay.
Hiện giờ cô kh*ng m*c ** ng*c, sao có thể để Trình Linh vào được.
“Không phải, em không được tiện cho lắm. À, anh có thể bảo dì Trương đến một chuyến không.” Tô Hiểu yếu ớt nói.
Biểu cảm của Trình Linh rất cạn lời. Đọc Full Tại truyenggg.com
Tối qua hai người nên sờ đã sờ hết rồi, không nên nhìn cũng đã nhìn.
Anh đã đóng dấu, lẽ nào còn có gì mà dì Trương được biết còn anh thì không ư?
Nhưng Tô Hiểu chính là một con rùa, Trình Linh cũng hết cách.
“Được.”
Anh xoay người đi đến lối cầu thang, dùng bộ đàm gọi xuống điện thoại dưới lầu, bảo dì Trương đến.
Anh trở về phòng sách, nhìn dì Trương bước vào phòng cô không bao lâu thì đi ra, anh âm thầm vẫy tay với dì Trương, gọi bà ấy vào phòng sách.
“Cô ấy bị sao vậy?”
Dì Trương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Linh, không biết nên nói thế nào.
Bà ấy nghĩ rằng hai người trẻ tuổi này ở Bích Thủy Loan đã được một tháng, cũng nên ngủ chung với nhau từ lâu rồi.
Kết quả, nhìn dáng vẻ của Tô Hiểu, xem ra không có hy vọng.
Cậu chủ, cậu phải cố lên mới được.
Dì Trương phàn nàn trong lòng, lên tiếng nói.
“Áo ngực của Hiểu Hiểu bị rơi xuống nước rồi, cô ấy bảo tôi đi mua một cái mới.”
Trình Linh: “...”
“Ồ, tôi quên hỏi kích thước của Hiểu Hiểu...” Dì Trương xoay người muốn đi.
Trình Linh cắt ngang bà ấy: “Tôi đi!”
Dì Trương âm thầm khen ngợi bản thân, rồi bước xuống lầu.
Trình Linh một lời khó nói hết mà liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng kín, mang theo tâm trạng phức tạp bước ra khỏi khu biệt thự.
Nửa tiếng sau, anh mua hai bộ đồ lót, sau khi giặt sấy xong thì mang về.
Anh chủ động gõ cửa phòng của Tô Hiểu.
Tô Hiểu tưởng dì Trương quay lại, vui mừng ra mở cửa, kết quả nhìn thấy Trình Linh đứng trước cửa, anh đang xách một cái túi với gương mặt không chút biểu cảm.
“Anh Trình Linh...” Mặt cô đầy ngượng ngùng, ánh mắt di chuyển xuống chiếc túi rõ ràng đựng đồ lót kia, mặt lại đỏ bừng.
Cô duỗi tay khỏi khe cửa.
Trình Linh không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô.
“Sau này chuyện như vậy thì tìm chồng em.”
Chữ “chồng” khiến mặt mũi cô càng đỏ bừng, cô không lên tiếng, duỗi tay cướp lấy chiếc túi kia, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô dựa lưng vào khung cửa, hít thở sâu.
Chồng gì chứ, hai người họ là hôn nhân hợp đồng, mới yêu đương thôi, đừng có gọi chồng này chồng nọ thế chứ!
Cô vào phòng tắm thay áo ngực, kết quả chuyện kỳ lạ lại xuất hiện rồi.
Áo ngực mà Trình Linh mua hoàn toàn phù hợp với size ngực của cô, còn phù hợp hơn cả bản thân cô tự mua.
Gặp ma rồi!
Vừa rồi cô quên nói với dì Trương về kích cỡ của mình, thầm nghĩ giả sử dì Trương mua size lớn hơn một chút thì chẳng có gì, nếu nhỏ hơn cũng không ảnh hưởng, cùng lắm không gài lại là được.
Sao Trình Linh có thể mua vừa in như vậy? Giống như anh đã đo qua rồi.
Chữ “đo” này lóe lên trong đầu cô, Tô Hiểu nghĩ tới gì đó, mặt đỏ ửng.
Cô tức giận chạy đến trước cửa rồi mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Trình Linh dựa vào tường, cầm điện thoại trả lời tin nhắn, khi nghe thấy tiếng động, anh ung dung ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Anh nhìn Tô Hiểu, chính xác mà nói là liếc nhìn vùng ngực của cô, xác định cô đã mặc đồ lót.
Tô Hiểu nhìn theo tầm mắt của anh, tức giận đến phát điên.
“Anh vào đây cho em!”
Cô mở toang cửa ra.
Trình Linh thắc mắc sao cô lại nổi giận như vậy, thân hình thon dài sải bước đi vào.
Tô Hiểu đóng cửa vào, ngồi trên giường, Trình Linh dựa vào bàn gỗ đàn hương.
Cô đang định lên tiếng chất vấn, bỗng nhiên nhớ ra đây là phòng ngủ của Trình Linh, cô chiếm chỗ đã đành, còn chất vấn người ta như vậy thì không hay lắm, thế nên cô đứng dậy.
“Anh ngồi lên giường!”
Trình Linh nhìn cô đầy kỳ lạ, vẫn ngồi xuống theo lời cô.
Tô Hiểu ôm gấu bông dựa vào khung cửa, tức giận trừng mắt với anh.
“Đồ lót là anh mua?”
“Phải.”
“Sao anh mua chuẩn như vậy?”
“...”
Tô Hiểu hất cằm, nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ anh đừng hòng lừa em.
Đâu thể nào nhìn một cái đã mua đúng phải không. Ở Bích Thủy Loan, bên ngoài phòng ngủ dành cho khách của cô có ban công, cô phơi quần áo tách riêng với Trình Linh, Trình Linh không lý nào biết được size ngực của cô là bao nhiêu.
Lẽ nào tối qua cô nằm trên lưng anh, cạ vào anh rồi? Vậy cũng không thể chuẩn đến không sai một ly nào như thế!
Trực giác của Tô Hiểu nói cô biết chắc chắn xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
“Có phải tối qua anh đã làm gì rồi không?”
Trình Linh nghe thấy câu này, lông mày nhíu lại, đứng dậy.
“Tô Hiểu, em không nhớ chuyện tối qua à?”
Tô Hiểu nhìn vẻ mặt của anh thì bừng tỉnh, mặt đỏ bừng: “Anh quả nhiên là đồ khốn, có phải anh bắt nạt em không!”
Cô vứt gấu bông vào lòng anh.
Trình Linh đón được, hoàn toàn cạn lời: “Không phải, Tô Hiểu, em nói cho anh biết, tối qua em nhớ được tới đâu?”
Tô Hiểu suy nghĩ: “Không phải hai chúng ta ngồi tàu lượn siêu tốc, ăn đồ ăn vặt rồi anh cõng em về à. Hình như em ngủ trên lưng anh, khi tỉnh lại em phát hiện mình đang ở trong phòng anh.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chứ sao nữa, anh còn muốn thế nào?”
“...” Trình Linh thật sự tức đến bật cười.
“Lời em nói, em còn nhớ không? Em nói với anh rằng em sẽ cố gắng ở bên anh, trân trọng mỗi ngày ở cùng nhau, còn nhớ không?”
“Em đã nói như vậy à?” Tô Hiểu chau mày, câu sến súa như vậy không giống cô nói ra.
Trình Linh sụp đổ.
Mặt Tô Hiểu đỏ lên vì xấu hổ, cô chất vấn như một con thú nhỏ: “Hiện giờ anh có thể giải thích tại sao anh có thể mua... cái kia chuẩn như vậy cho em được chưa?”
Ánh mắt Trình Linh nhìn cô đầy chua chát, đã không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng hiện giờ của anh.
Anh đường đường là tổng giám đốc công ty top một thị trường châu Á Thái Bình Dương, sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua?
Nhưng cục diện ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy, tình thế có hơi thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Rõ ràng tối qua là nhóc yêu tinh này móc chân quấn lấy anh, kết quả hiện giờ anh trở thành “bị cáo”.
Người ta đã quên sạch sẽ tội trạng mà người ta phạm phải tối qua, hiện giờ quay sang chất vấn anh tại sao biết được size đồ lót của cô.
“Nếu anh nói với em rằng tối qua em chủ động hôn anh, em tin không?” Trình Linh đấu tranh lần cuối.
Tô Hiểu ngây người, theo bản năng cô muốn phủ nhận, nhưng nhớ lại ngày Thất Tịch, cô đã chủ động kiễng chân hôn anh, nên yếu ớt trả lời: “Giống như hôm Thất Tịch à?”
“Không những thế.”
“Vậy không thể nào!” Tô Hiểu trợn to mắt: “Anh đừng vu oan cho em!”
Trình Linh thấy vậy, vội vàng xua tay: “Được, được, em không nhớ thì thôi, chuyện đồ lót là anh đoán đó, anh nhìn ước chừng, trùng hợp mua trúng, được rồi chứ?”
Vẻ mặt “anh đây thua rồi”.
Còn dây dưa với cô nhóc mơ hồ này, người xui xẻo chỉ có thể là anh.
“Tô Hiểu, đạo đức khi uống say của em thật sự tệ, trí nhớ cũng kém!”
Anh rất chắc chắn anh đã bị chơi chùa rồi.
Sáng sớm trước khi ngủ, anh còn mong bắt đầu từ hôm nay quan hệ của hai người có thể tiến nhanh về trước, biết đâu anh sắp được sống cuộc sống làm chồng người ta, xem ra lại lật xe rồi.
Tô Hiểu nghi ngờ nhìn anh, dưới sự bất lực, cô chỉ đành thả anh ra ngoài.
Chờ Trình Linh bước ra khỏi cửa, cô lẩm bẩm một câu.
“Trình Linh, trước kia anh đã quen mấy người bạn gái, có phải thường xuyên mua đồ lót cho họ không?”
Trình Linh thật sự bị cô chọc tức đến nội thương, quay đầu phản bác.
“Không có, đây là lần đầu tiên anh mua, trước kia anh chưa từng quen bạn gái!”
Tô Hiểu ngạc nhiên, Trình Linh chưa từng yêu đương?
Chuyện này thật quá bất ngờ.
Nhưng vậy cũng tốt, như vậy cô cũng không cần ghen với bạn gái cũ của anh.
“Mắt nhìn của anh chuẩn thật đấy...”
Trình Linh: “...” Anh quyết đoán xoay người, nhanh chóng rời đi.
Anh sợ bản thân còn ở lại đây sẽ bị Tô Hiểu làm tức chết.
“À!” Phía sau lại truyền đến giọng nói thắc mắc của Tô Hiểu.
“Chuyện gì?” Trình Linh chống hông, nghiêng đầu nhìn cô.
“Chỗ anh có côn trùng...”
“Cái gì?” Trình Linh hơi cau mày, khó hiểu. Đọc Full Tại truyenggg.com
“Em bị cắn rồi...” Tô Hiểu yếu ớt chỉ vào ngực mình: “Chỗ này bị cắn một vết, cũng có thể là sâu róm!”
Trình Linh đen mặt, hoàn toàn khâm phục.
Hôm nay Tô Hiểu không tức chết anh thì không buông tay!
Anh có phúc đức tu mấy đời mới gặp được cô bạn gái hiếm có như vậy.
Tô Hiểu chu môi với bóng lưng của anh, đóng cửa lại. Một lát sau, dì Trương đưa bữa sáng đến cho cô, cô vừa ăn vừa lướt điện thoại, nhưng chơi được một lúc thì cảm thấy không được tự nhiên, cô cúi đầu nhìn ngực mình... Từ khi biết áo ngực này là Trình Linh mua cho, còn mua chuẩn như thế, cả người cô đều thấy không bình thường. Áo ngực kia đã không phải áo ngực nữa, nó giống như tay của Trình Linh...
Cô che mặt, phát điên!
Đúng lúc, Từ Manh gọi điện tới.
“Chị em à, cậu rảnh không, đi dạo phố với tớ đi.”
“Được chứ, mấy giờ, ở đâu?” Tô Hiểu hỏi.
Từ Manh nói thời gian địa chỉ, Tô Hiểu tắt máy, thay đồ rồi đến phòng sách ở tầng ba gõ cửa tìm Trình Linh.
“Vào đi.” Trình Linh đang bận rộn làm việc, cô thấy anh vừa mới kéo tai nghe xuống, chắc đang họp video.
Tô Hiểu chỉ ra ngoài, khẽ nói.
“Em ra ngoài chút.”
“Đi đâu thế?”
“Em đi dạo phố với bạn cùng phòng, trưa không về ăn cơm đâu.”
Mặc dù Trình Linh không muốn cô rời đi, nhưng chỉ đành đồng ý: “Ừ.” Anh nhìn cô đóng cửa lại, một lúc sau lại đuổi theo ra ngoài.
“Hiểu Hiểu.”
Tô Hiểu đi đến cầu thang, quay đầu lại: “Sao thế?”
Gương mặt đầy collagen của cô đẹp đến phát sáng, mái tóc đen tuyền xõa ra, trông còn mềm mại trong sáng hơn cả lúc buộc tóc đuôi ngựa, là dáng vẻ mà Trình Linh thích nhất.
Trình Linh một tay đút vào túi quần, yên lặng nhìn cô.
“Thẻ anh đưa em, em phải quẹt, ở bên ngoài đừng tiết kiệm tiền giúp anh, thích gì thì mua nhiều chút.”
Thỏa thuận trước hôn nhân đã xé rồi, hiện giờ mỗi một đồng tiền anh kiếm được đều có một nửa của Tô Hiểu, Tô Hiểu tiêu là điều đương nhiên.
Tô Hiểu cười ngọt ngào: “Được.”
Cô vui vẻ chạy nhanh xuống lầu như một chú chim, nói địa chỉ với tài xế, đi thẳng đến trung tâm thương mại.