Đi dạo với Từ Manh hai tiếng đồng hồ, hơn một giờ chiều hai người chọn một nhà hàng Hong Kong để ăn trưa.
Từ Manh mua quần áo giày dép gần hai mươi nghìn tệ, Tô Hiểu không mua gì cả, ngồi trên bàn uống nước, chờ thức ăn được dọn lên.
Từ Manh nhìn túi lớn túi nhỏ của mình, lại nhìn Tô Hiểu hai tay trống không, chỉ đeo mỗi túi xách nhỏ thì rất cạn lời.
“Tớ nói này Hiểu Hiểu, người chồng plastic kia của cậu có nhiều tiền như vậy, lẽ nào lại nhỏ mọn với cậu thế à? Không cho cậu tấm thẻ để cậu quẹt thoải mái sao?”
Tô Hiểu cười: “Không không, cậu đừng hiểu nhầm, anh ấy rất hào phóng, là tớ không cần mua thứ gì cả.”
“Tớ khâm phục cậu thật đó, sao cậu có thể kiểm soát h*m m**n của mình tốt như vậy chứ.”
Tô Hiểu bỏ ly nước xuống: “Nếu cậu trải qua ngày tháng ăn không đủ no thì sẽ không như vậy.”
Từ Manh nhún vai, kết thúc chủ đề này.
Cô ấy biết lúc Tô Hiểu khổ cực nhất đã từng đi nhặt chai nhựa vào tiết tự học buổi tối để kiếm tiền mua sách phụ đạo cho mình.
Những gì cô trải qua là thứ mà Từ Manh không dám nghĩ tới.
Mẹ ruột không quan tâm mà vứt bỏ cô, bố ruột cờ bạc rượu chè, vừa đánh vừa mắng cô, Tô Hiểu có thể trưởng thành tốt như vậy tuyệt đối là do tổ tiên phù hộ.
“Hiểu Hiểu, tớ cảm thấy cậu thật sự nên yêu đương đàng hoàng, tìm một người bạn trai yêu thương cậu. Thật đó, cậu đừng sợ.”
Tô Hiểu nhớ tới câu nói của Trình Linh, cười thẹn thùng, sau đó cô hỏi.
“Manh Manh, tớ hỏi cậu nhé, dưới tình huống như thế nào một người đàn ông có thể mua chính xác size áo ngực của phụ nữ vậy.”
Từ Manh trợn mắt.
“Chị em à, hai người phát triển tới bước này rồi à? Còn là chồng plastic nữa sao? Là chồng thân thiết đó!”
Tô Hiểu xấu hổ: “Chưa đâu! Tớ chỉ hỏi cậu...”
“Cậu không cần hỏi nữa, chính xác là chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là anh ấy tự tay đo lường rồi...” Từ Manh nhìn cô: “Đúng, đừng nghi ngờ, là tự tay!”
Tô Hiểu tối sầm mặt.
Quả nhiên!
Hay lắm Trình Linh, không ngờ anh dám lừa cô!
Từ Manh là người từng trải, liếc nhìn sắc mặt của Tô Hiểu thì biết ngay chuyện gì xảy ra.
“Cậu nói rõ mọi chuyện xem nào, chuyện gì thế?”
Tô Hiểu kể đại khái chuyện tối qua.
“Chậc, không tệ nha, đã có thể đi khu vui chơi với cậu, người đàn ông này rất kiên nhẫn đó, đối xử với cậu cũng rất tốt. Những người bạn trai kia của tớ không một ai vui lòng đi dạo phố với tớ, huống hồ là khu vui chơi. Cho nên, Hiểu Hiểu, cậu đừng bỏ lỡ.”
“Nhưng mà anh ấy...”
“Đừng nhưng mà nữa.” Từ Manh nặng nề nói.
“Dưới tình huống đố, cho dù anh ấy có thật sự hôn cậu thì cũng hợp tình hợp lý, cậu nghĩ đi, một thanh niên nhiệt huyết như anh ấy, nếu như không có suy nghĩ gì với cậu, vậy có bình thường không?”
“Cậu ngủ trong biệt thự của người ta, ngồi siêu xe mấy triệu tệ của người ta, cho người ta sờ chút thì đã sao, anh ấy không ngủ với cậu đã được coi là quân tử lắm rồi!”
“Không đúng, nếu tớ là anh ấy, tớ sẽ suốt ngày ngủ chung với cậu.”
Tô Hiểu bị tam quan này làm cho khuất phục rồi.
Từ Manh biết rõ xuất thân nông thôn của Tô Hiểu, trong nhà lại là tình hình như thế, ở phương diện này chắc chắn cô rất bảo thủ.
“Hiểu à, tớ nói cậu nghe, nên thử trước khi kết hôn. Cậu xem, nếu lần trước tớ không thử, sao biết người đàn ông kia không được chứ? Nếu thật sự gặp phải người không được, còn bám lấy cậu không chịu ly hôn, vậy thì cậu gặp phiền phức rồi.”
Tô Hiểu chợt nhớ đến cuốn sổ đăng ký kết hôn màu đỏ, tuy rằng hai người có thể coi như không có chuyện gì, nhưng về pháp luật hai người là vợ chồng hợp pháp.
Lỡ như Trình Linh...
Mặc dù cô rất không muốn nghi ngờ, nhưng hiện giờ Trình Linh đã hai mươi tám rồi, không ngờ anh vẫn chưa yêu đương bao giờ, chuyện này rất kỳ lạ.
Tô Hiểu phồng má: “Tớ biết rồi, nhưng cũng cần thời gian mà.”
Cô có thể lấy can đảm yêu đương với anh đã không tồi rồi, muốn cô lấy can đảm lên giường với anh, hiện giờ cô không làm được.
Buổi tối, Hứa Hà gọi điện cho cô, đến đón cô về Đào Hoa Viên ăn cơm. Khi cô đến, Trình Linh đã có mặt.
Nhớ đến Trình Linh từng sờ mình, hiện giờ cô không tài nào nhìn thẳng đôi tay kia, vậy nên suốt quá trình cô đều không giao tiếp gì với anh.
Cô như vậy đã làm ông nội mơ hồ, không phải đang bình thường ư, lại sao nữa rồi?
Đôi oan gia này không làm ông cụ bớt lo chút nào, lúc ăn cơm, ông liếc Trình Linh, Trình Linh đưa mắt ra hiệu bảo ông yên tâm.
Buổi tối ông cụ vẫn không giữ hai người ở lại qua đêm.
Trình Linh đích thân lái xe đưa cô về Bích Thủy Loan, Tô Hiểu không muốn ở chung một phòng với anh, nhưng lo lắng ông nội phát hiện điều kỳ lạ nên mới chịu về Bích Thủy Loan với anh.
Xuống xe, ra khỏi hầm để xe, Tô Hiểu đi thẳng ra bên ngoài.
“Em muốn đi siêu thị mua ít đồ, dầu gội sữa tắm hết rồi.”
“Anh đi với em.” Trình Linh đi theo bước chân cô.
Tô Hiểu quay đầu, lạnh lùng lườm anh: “Anh không cần tăng ca à?”
Trình Linh nhìn ra được Tô Hiểu đang tức giận, anh kéo lấy cô: “Hiểu Hiểu, anh hỏi em, hiện giờ quan hệ của hai chúng ta là gì?”
Tô Hiểu phồng má, rất muốn đánh anh trở lại nguyên hình, nhưng nhớ đến ngày Thất Tịch cô chủ động kiễng chân hôn anh, đúng là cô nên chịu trách nhiệm.
“Không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?” Cô nói nhỏ.
Có tờ thỏa thuận trước hôn nhân ở đây, hai người họ không thể tính là hôn nhân thật sự.
“Hiện giờ anh là bạn trai của em...”
“Bạn trai?” Trình Linh cất cao giọng, anh cho rằng anh đã là chồng hợp pháp rồi.
Bỏ đi, không thể so đo với cô nhóc mơ hồ.
“Được, vậy em đi dạo siêu thị, bạn trai không nên đi chung sao?”
Tô Hiểu hít sâu, liếc nhìn gương mặt tuấn tú tái xanh của anh.
“Vậy đi thôi.”
Hai người đi đến siêu thị đối diện mua một ít đồ dùng hàng ngày, khi đến quầy thanh toán, Trình Linh tiện tay lấy hai túi bao cao su.
Tô Hiểu dù có trong sáng như thế nào, nhưng bị Từ Manh rót vào đầu hơn ba năm nay, nên cũng nhận ra được bao cao su.
Khi nhận ra, cô ngây người.
Chờ đến khi cô phản ứng lại, muốn ngăn cản thì nhân viên thu ngân đã vứt bao cao su vào trong túi ni lông, Trình Linh cũng nhanh chóng thanh toán rồi rời đi.
“Trời tối rồi, nào, nắm tay anh.”
Trình Linh tự nhiên dắt cô lên cầu thang, ánh mắt của Tô Hiểu nhìn chằm chằm túi ni lông kia, cả người cứng ngắc.
Làm sao đây, không lẽ tối nay Trình Linh muốn cái đó?
Tô Hiểu không biết bản thân lên tầng cao nhất của Bích Thủy Loan bằng cách nào, chỉ biết khi vào cửa, cả người cô toát mồ hôi lạnh.
Trình Linh thay dép, kéo cô vào cửa, anh thấy sắc mặt cô không bình thường.
“Em sao vậy?”
Tô Hiểu khó khăn liếc anh một cái, cắn răng nói: “Không có gì...”
Cô nhanh chóng thay dép vào cửa, nhìn túi ni lông được để trên quầy bar kia, cô không nói lời nào mà đi thẳng tới đó, lấy đồ của mình ra, chạy thẳng đến phòng ngủ phụ.
Trình Linh liếc nhìn một túi bao cao su rơi xuống đất mới phản ứng lại Tô Hiểu bị gì, anh khẽ cười.
Cô nhóc này nghĩ nhiều rồi chứ gì.
Anh chỉ mua đề phòng, dù sao hiện giờ cũng là bạn trai danh chính ngôn thuận rồi.
Kết quả, giây tiếp theo anh nhìn thấy Tô Hiểu đen mặt xông từ trong ra, ném túi bao cao su mình lấy nhầm kia lên người anh.
“Đồ của mình thì cất cho kỹ!”
Cô xoay người vào trong, đóng cửa lại.
Trình Linh: “...”
Anh thở dài.
Khi nào anh mới có thể hưởng thụ đãi ngộ của người chồng đây.
Một tiếng sau, anh nhớ đến một chuyện, chủ động gõ cửa phòng Tô Hiểu.
“Hiểu Hiểu.”
Tô Hiểu ở bên trong giật nảy mình, giọng nói căng thẳng thốt lên.
“Anh làm gì?”
“Em mở cửa đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tô Hiểu ngồi trên giường, cả người căng cứng, lồng ngực phập phồng.
“Anh đừng vào đây, em nói cho anh biết nhé Trình Linh, nghiêm khắc mà nói hai chúng ta mới chỉ yêu nhau có một ngày, nửa ngày Thất Tịch, nửa ngày ở khu vui chơi tối qua, cộng lại mới chỉ một ngày. Anh không thể một ngày đã muốn làm chuyện đó được, anh làm thế là không tôn trọng em!”
Trình Linh ở bên ngoài nghe thấy câu nói này, lại tức đến muốn bật cười.
Hai người họ đã đăng ký kết hôn được một năm rồi, kết quả hiện giờ cô chỉ tính một ngày?
“Em mở cửa trước đi!”
“Em không mở!”
Tô Hiểu hoảng loạn xuống giường, đứng cách cánh cửa mà nói vọng ra.
“Trình Linh, hiện giờ em vẫn chưa tốt nghiệp, không thể mang thai, không thể sinh con. Hơn nữa, hiện giờ xã hội phát triển, không còn là xã hội cũ trước kia, kết hôn sinh con đều phải lùi lại. Anh lên giường với một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, anh không thấy cắn rứt lương tâm à?”
“Tối qua anh đã sờ em rồi, em nghĩ anh là một người đàn ông bình thường, em cũng đã thừa nhận thân phận của anh, nên em không so đo nữa, nhưng chuyện tối nay thật sự không được!”
Trình Linh không biết mình nên tức giận hay nên cười nữa.
“Tô Hiểu, anh lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tối qua là em sờ anh trước!”
Tô Hiểu hóa đá.
Sao có thể?
Đánh chết cô cũng không tin mình sẽ làm chuyện như vậy!
Trong phòng rất lâu không truyền đến giọng nói của Tô Hiểu, Trình Linh hơi hốt hoảng, lo lắng cô bị mình dọa sợ, dù sao đây hoàn toàn là một chú thỏ trắng, về mặt tình cảm cô hệt như một trang giấy trắng, anh không thể so đo theo lẽ thường được.
“Hiểu Hiểu, em mở cửa đi, anh không định chạm vào em, anh đến tìm em làm PPT!”
Tô Hiểu nghe vậy, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ mở cửa ra.
Trình Linh nhìn cô, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhợt nhạt, anh vô cùng đau lòng.
“Anh xin lỗi, hôm nay anh không nên mua cái đó, dọa em rồi.”
Anh ôm cô vào lòng.
Tô Hiểu tựa vào lồng ngực anh, đột nhiên hệt như bong bóng hết hơi.
Cô túm nhẹ áo anh, ngẩng đầu khỏi lòng anh, ánh mắt hệt như nai con, ướt át nhìn anh.
“Anh cho em thêm chút thời gian được không?”
Vẻ mặt của Trình Linh dịu dàng, anh hôn nhẹ lên trán cô.
“Anh biết, em đừng sợ, anh nhất định sẽ tôn trọng mong muốn của em, em phải tin anh.”
“Vậy tối qua là chuyện gì?”
Trình Linh hít một hơi: “Là hai chúng ta uống chút rượu, kìm lòng không được.”
Tô Hiểu cạn lời.
Chủ nhật Tô Hiểu làm PPT cho Trình Linh cả ngày, buổi tối Trình Linh ôm cô ở phòng sách, vốn dĩ anh muốn làm gì đó, nhưng sợ Tô Hiểu không vui nên anh nhịn xuống.
Đâu thể suốt ngày dụ dỗ cô gái nhỏ lên giường được.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trình Linh hỏi nhóm bạn của mình làm sao để theo đuổi con gái, đám người có kinh nghiệm phong phú kia đã liệt kê cho anh một đống cách.
Trình Linh lựa chọn một số cách phù hợp với Tô Hiểu, ghi nhớ lại.
Tuần tiếp theo, từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày Trình Linh đều kêu người tặng một bó hoa cho Tô Hiểu, bó hoa này không lớn, chỉ có vài bông, không tốn nhiều tiền mà còn đẹp mắt, Tô Hiểu rất thích.
Nhưng các chị gái ở văn phòng thì không thể nhịn được nữa.
“Hiểu Hiểu, tuần sau phải đánh giá thực tập rồi, em xác định không hối lộ các chị à?”
Tô Hiểu dở khóc dở cười, cắn răng.
“Được, tối thứ Sáu này thế nào?”
“Không thành vấn đề!”
Mọi người rất hưng phấn.
Tô Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không thể để Trình Linh xuất hiện, nếu như để người ta biết đối tượng yêu đương của cô là Trình Linh, vậy cô không có cách nào thực tập đàng hoàng được. Từ trước đến nay cô có yêu cầu rất cao đối với công việc, không muốn trộn lẫn với cuộc sống tình cảm.
Hơn nữa, cô vẫn chưa sẵn sàng trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hoa An, cô không phải người ham hư vinh, cũng không muốn bị người ta nói xấu sau lưng, nói cô không xứng với Trình Linh.
Cô do dự một lúc, gọi điện cho Từ Manh, nói rõ ý đồ.
“Chuyện này đơn giản mà, tớ tìm một anh chàng đẹp trai cao to giàu có giữ thể diện cho cậu, đến lúc đó cậu trả tiền là được.”
“Được!”
Nhưng rõ ràng các chị gái yêu cầu muốn ăn ở Tây Giang Nguyệt, mà Tây Giang Nguyệt rất khó đặt bàn, cô chỉ đành nhờ Trình Linh giúp đỡ.
Sáng thứ Sáu, cô gọi điện cho Trình Linh.
“Tổng giám đốc Trình, em có thể phiền anh một việc không?”
“Việc gì thế?”
Anh nghe được tâm trạng của cô vợ nhỏ đang rất tốt, nên cũng mặc cho cô gọi mình là “tổng giám đốc Trình”.
“Khụ khụ, là như thế này, bạn của em muốn mời một người quan trọng ăn cơm, nhưng không đặt được phòng ở Tây Giang Nguyệt, anh có thể đặt giúp cậu ấy không?”
“Được, khi nào?”
“Sáu giờ tối nay.”
“Ừ.”
Nửa tiếng sau, Châu Minh gửi tin nhắn đã đặt bàn cho cô.
Tô Hiểu thông báo cho sáu đồng nghiệp của bộ phận đào tạo.
“Sáu giờ tối nay, gặp ở Tây Giang Nguyệt nhé!”
“Ái chà chà, Hiểu Hiểu, tuyệt vời quá, mấy năm rồi chị chưa từng ăn ở Tây Giang Nguyệt, tối nay có thể ăn no bụng rồi!”
“Người bình thường không đặt được chỗ ở Tây Giang Nguyệt, Hiểu Hiểu, bạn trai em thật sự rất lợi hại đó.”
Tô Hiểu ngượng ngùng muốn khóc.
Đặt được chỗ ở Tây Giang Nguyệt đã khiến họ kích động như vậy, nếu như biết sự thật, chẳng phải họ sẽ phát điên sao?
Xem ra tìm người thay thế là chí lý.
Tô Hiểu âm thầm khen ngợi bản thân!
Tô Hiểu và Từ Manh đến phòng đã đặt ở Tây Giang Nguyệt trước một bước, lúc này tin nhắn của Trình Linh gửi tới.
[Trình: Tối nay anh không tăng ca, cùng ăn cơm chứ?]
[Hiểu Hiểu: Không được rồi, bạn em muốn em đi chung, hay là anh đến chỗ ông nội ăn?]
[Trình: Không cần, anh chờ em, em bận xong thì gọi cho anh, anh đến đón em về.]
Tô Hiểu chột dạ trả lời: [Được.]
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Trình Linh ngẩng đầu hỏi Châu Minh.
“Anh đặt phòng gì?”
Châu Minh gửi tin nhắn cho Trình Linh, Trình Linh nhìn và ghi nhớ.