Sáu giờ mười lăm phút, sáu đồng nghiệp của bộ phận đào tạo đã đến đông đủ, ba đồng nghiệp nam, ba đồng nghiệp nữ. Vốn dĩ Tô Hiểu cũng gọi điện cho giám đốc Hứa Khả, nhưng Hứa Khả không rảnh, bảo bọn họ ăn ngon miệng, Tô Hiểu cũng không gọi thêm người khác nữa.
Từ Manh dẫn một anh chàng cao gầy, đeo mắt kính đến phòng, chàng trai mặc áo sơ mi và giày thể thao, có hơi e thẹn.
“Không tệ, Hiểu Hiểu, bạn trai em trông rất thư sinh.” Từ Mẫn nói nhỏ.
Suốt quá trình, Tô Hiểu đều cười ngốc nghếch.
“Anh ấy tên là Khương Vũ, hiện giờ đang kinh doanh một cửa hàng hoa.” Đây là cô và Từ Manh đã thương lượng với nhau.
“Woa, thảo nào mỗi ngày đều tặng hoa.”
Diêu Hân và Từ Mẫn nhìn nhau, thầm nghĩ một ông chủ cửa hàng hoa có thể kiếm được nhiều tiền thế ư? Tuy rằng chàng trai này trông không tệ, nhưng luôn cảm thấy hơi khác biệt với anh nhà giàu tặng hoa hồng một trăm mấy nghìn tệ kia.
Có lẽ người ta mở cửa hàng hoa theo cách có đường lối.
Trong lòng ít nhiều cũng hơi thất vọng, mọi người gọi đồ ăn cũng không còn tùy ý nữa.
Cho rằng có thể gặp được một cậu chủ “giết” theo ý muốn, kết quả chỉ là ông chủ cửa hàng hoa.
Diêu Hân cầm menu trước, liếc nhìn giá cả, cô ấy và Từ Mẫn hơi rùng mình, thậm chí muốn rút lui.
Trên bàn ăn còn một đồng nghiệp nam tên Phạm Thạch Nghị, anh ta giơ ly rượu mời Khương Vũ trước.
“Người anh em mở cửa hàng hoa mấy năm?”
“Rất nhiều năm rồi.”
“Ở đâu, sau này rảnh rỗi tôi đến mua hoa để chăm sóc khách hàng cho việc làm ăn.”
“Ha ha, không sao, tôi mở mấy cửa hàng ở khắp Ma Đô, mọi người cứ thoải mái.”
Có được chỉ thị của Từ Manh, Khương Vũ liền bốc phét, Từ Manh ở bên cạnh cổ vũ.
“Các anh các chị đừng tiết kiệm tiền giùm anh ấy, anh ấy mở cửa hàng hoa chơi thôi, chủ yếu là bố anh ấy có tiền.”
“Ồ, tôi đã nói mà.”
Mọi người hiểu ngay, nhưng các anh chị đều là người từng trải, không phải tiền mình kiếm ra, ít nhiều cũng không có tự tin. Mọi người không dám gây tiếng xấu cho Tô Hiểu nên mỗi người chỉ gọi một món.
Gọi xong món, mọi người phát hiện ra một vấn đề.
Tương tác giữa Tô Hiểu và Khương Vũ rất ít, ngược lại Từ Manh và người kia càng giống tình nhân hơn.
Cuối cùng menu được đưa đến trước mặt Tô Hiểu, cô nhìn món ăn mọi người gọi, phát hiện họ đều không tiện gọi món quá đắt.
Đến cũng đến rồi, không thể không hết lòng được.
Cô đã định quẹt thẻ của Trình Linh, hai ngày nữa sẽ được phát lương thực tập, đến lúc đó sẽ trả lại cho anh.
Cô gọi thêm mấy món ăn với nhân viên phục vụ, Từ Mẫn thấy ngại ngùng.
“Hiểu Hiểu, em đừng gọi nhiều như thế, ăn không hết đâu.”
“Không đâu, một phần ăn của nhà hàng họ không nhiều, ăn hết mà.” Tô Hiểu đã ăn mấy lần, trong lòng vẫn có tính toán.
Tô Hiểu nói vậy, mọi người cũng không kiên trì nữa.
Thức ăn ở Tây Giang Nguyệt phải chờ rất lâu, mọi người ăn vặt và uống nước ngọt trước.
Sau đó ngồi nói chuyện với nhau.
Nói một lúc mới phát hiện Khương Vũ này là một người chậm nhiệt, sau khi quen thân sẽ nói nhiều, chọc các anh trai chị gái cười rất vui vẻ.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoa An.
Trình Linh còn đang tăng ca, Châu Minh mang cơm đến cho anh, anh ăn xong thì dựa vào cửa kính nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn Tây Giang Nguyệt có ánh sáng rực rỡ đối diện sông Hoàng Phủ.
Tây Giang Nguyệt có bảy tầng, được thiết kế theo phong cách cung điện cổ xưa, trên mái hiên mỗi tầng đều có dây đèn, làm nổi bật tòa lầu nguy nga lộng lẫy kia.
Trình Linh bỗng nhớ ra Tô Hiểu không uống được rượu, đạo đức khi uống say của cô thật sự quá tệ.
Vừa nghĩ tới cô uống rượu với người lạ có khả năng sẽ bị người ta sàm sỡ, Trình Linh không ngồi yên được, anh dặn dò Châu Minh rồi định đi.
Vào lúc này, tin nhắn Wechat gửi tới.
Là Lộ Vân gửi cho anh một tấm ảnh chụp vào bên trong cánh cửa chưa đóng kín, bên trong tấm ảnh có chín người ngồi xung quanh bàn tròn, trong đó có một cô gái tóc dài bồng bềnh, gương mặt xinh xắn rất nổi bật, ngồi bên phải cô là người đàn ông đeo mắt kính, người đàn ông kia nhấc tay, hình như đang vỗ lưng cô.
Tình hình thực tế chính là mọi người trêu chọc Tô Hiểu và Khương Vũ, Khương Vũ chỉ đành vỗ nhẹ lên lưng Tô Hiểu, không hề chạm trúng, nhưng bởi vì góc độ của tấm ảnh, trông giống như Tô Hiểu đã bị người kia chạm vào.
Mắt Trình Linh nheo lại thành một tia sáng lạnh lẽo.
Những người khác trên bàn hình như là nhân viên của bộ phận nhân sự, Trình Linh không quen biết hết bọn họ, nhưng vẫn có một vài gương mặt quen thuộc.
Đây là tình huống gì?
Sau đó, Lộ Vân gửi tin nhắn thoại tới.
“Người anh em à, tớ hỏi một chút, nghe nói là một sinh viên thực tập của công ty cậu dẫn bạn trai đến mời đồng nghiệp ăn uống. Tớ nói này người anh em, cậu lăn lộn kiểu gì vậy, ngay cả một tên nhóc đeo kính cũng không bằng sao? Nếu biết cậu kém cỏi như thế, tớ đã thay thế rồi!”
Sắc mặt của Trình Linh trở nên vô cùng đen, anh cầm điện thoại, sải bước ra ngoài.
“Lái xe đến Tây Giang Nguyệt!”
Châu Minh đã đi theo Trình Linh rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cả khuôn mặt như bão táp mưa sa kéo đến, mây đen mù mịt, hệt như giây tiếp theo sẽ có một cơn bão tố quét qua.
Tòa nhà đôi của tập đoàn Hoa An là nơi phồn hoa nhất Ma Đô, thời điểm này xe cộ trên phố đông đúc, kẹt cứng một đoạn dài toàn đèn xe.
Trình Linh xoa ấn đường, vứt áo khoác cho Châu Minh, xuống xe trước, đi thẳng đến Tây Giang Nguyệt.
Cũng may là xuống xe ở cách đó không xa, anh cầm điện thoại, đi năm phút đã đến dưới lầu Tây Giang Nguyệt.
Châu Minh không biết xảy ra chuyện gì, không yên tâm để Trình Linh đi một mình nên anh ta bảo tài xế lái xe từ từ, còn mình chạy theo Trình Linh đi đến Tây Giang Nguyệt.
Trình Linh đi vào thang máy, xoa ấn đường, cố gắng để tâm trạng ổn định.
Dễ dàng nhận thấy anh rất tức giận, nhưng điều khiến anh tức giận không phải là thỏ trắng giấu anh làm chuyện hiểu lầm này, anh hiểu được suy nghĩ của cô.
Điều khiến anh tức giận là bàn tay kia, hiện giờ anh muốn chặt bàn tay kia xuống!
Châu Minh cảm nhận được áp suất thấp trước nay chưa từng có của anh, chống cự ánh mắt lạnh lùng muốn giết người kia, giúp anh nhấn thang máy.
Trình Linh đặt cho Tô Hiểu căn phòng rất lớn, ngoại trừ chiếc bàn tròn kia, bên cạnh còn có sofa, ban công, có thể ngắm nhìn cảnh sông.
Trình Linh không đặt dưới tên mình, cho nên sau khi đưa menu lên, vẫn còn đang xếp hàng chờ món.
Mỗi ngày người đến Tây Giang Nguyệt ăn cơm không giàu cũng quý, bàn ăn này của Tô Hiểu thật sự không tính là gì.
Thức ăn còn chưa lên, nhưng rượu đã uống hết hai vòng.
Tô Hiểu miễn cưỡng uống một ly bia, còn Khương Vũ và Từ Manh rất nghĩa hiệp uống thay cho cô.
Dựa vào thứ tự chỗ ngồi, Từ Mẫn là chị gái thâm niên nhất của bộ phận đào tạo, cô ấy ngồi trong cùng.
Khi Từ Mẫn nâng ly muốn cụng ly với mọi người, bỗng nhiên ngước mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía này.
Ý, không nhìn nhầm chứ, đó không phải tổng giám đốc Trình ư?
Cô ấy đẩy nhẹ Diêu Hân, nhỏ giọng nói.
“Diêu Hân, cô nhìn xem, hình như tổng giám đốc Trình đến rồi.”
Diêu Hân ngước mắt nhìn, trông thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú kia, mang theo vẻ mặt u ám bước về phía căn phòng, cô ấy giật mình, ly rượu trong tay run lên, suýt rơi xuống đất.
“Sao tổng... tổng giám đốc Trình lại đến đây? Không đúng, hình như anh ấy nhìn thấy tôi rồi...”
“Không đúng, không đúng, hình như anh ấy đang đi về phía chúng ta...”
Giọng nói của Diêu Hân run rẩy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.
Tô Hiểu nói là mời đồng nghiệp ăn cơm, nhưng dù thế nào, chắc cũng không mời được Trình Linh phải không?
Nhưng tổng giám đốc Trình thật sự bước vào phòng của bọn họ rồi!
Phía sau còn có Châu Minh đi theo với vẻ mặt nghiêm túc.
Không phải là bộ phận đào tạo xảy ra sai sót gì đó, anh tìm đến đây để tính sổ chứ?
Không thể nào!
Mặc cho sáu đồng nghiệp nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được sao Trình Linh lại đến đây.
Khương Vũ đang đứng thẳng người giao tiếp với nhân viên phục vụ bên cạnh, bảo bọn họ nhanh chóng lên thức ăn.
Từ Manh và Tô Hiểu cúi đầu trao đổi với nhau, hỏi cô có cần nhân lúc này đi thanh toán gì không.
Cho nên Tô Hiểu hoàn toàn không phát hiện sau người có một cơn lốc xoáy đang cuốn về phía mình.
Khi thấy người đàn ông có khí thế mạnh mẽ lạnh lùng cao quý sải bước đứng im sau người Tô Hiểu, sau đó nhìn anh kéo chiếc ghế trống ra ngoài, đường hoàng ngồi xuống.
Đám người Từ Mẫn, Diêu Hân đồng loạt đứng dậy.
“Tổng giám đốc Trình!”
“Chào tổng giám đốc Trình!”
Mấy đồng nghiệp nam cũng toát mồ hôi lạnh.
Sắc mặt của Trình Linh quá khó coi, còn đáng sợ hơn lúc anh mắng người trong buổi họp lần trước.
Tô Hiểu nghe thấy câu này thì quay phắt người lại, đối diện với đôi mắt đẹp đẽ trông không chút gợn sóng kia.
Đầu tiên là cô ngây người, giây tiếp theo thì nhảy cẫng lên như giẫm phải nước sôi.
“Anh, anh, anh... Sao anh đến đây?”
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo hệt như chim hoàng oanh bị hoảng sợ.
Chưa đợi Trình Linh phản ứng, cô sợ hãi đưa mắt với Từ Manh, trưng ra biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
Từ Manh có sở trường quan sát sắc mặt, đầu óc chuyển động, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vậy nên không đợi Khương Vũ đi tới, cô ấy đã bay nhanh qua đó, kéo Khương Vũ ra ngoài.
Khương Vũ hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
Ánh nhìn chết chóc của Trình Linh hướng tới chỗ Khương Vũ, Tô Hiểu giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Anh ấy là bạn của bạn cùng phòng em, anh đừng hiểu nhầm, là em mời anh ấy đến giúp đỡ, hai chúng em không có quan hệ gì cả.”
Sau đó, cô vô cùng ngại ngùng, vội vàng đuổi theo ra ngoài, không ngừng khom lung với Khương Vũ.
“Xin lỗi, hôm nay làm phiền anh rồi, hôm khác em mời anh ăn cơm để xin lỗi!”
Khương Vũ liếc nhìn bóng lưng của Trình Linh, lòng hơi hụt hẫng.
Trước khi đến là Từ Manh kéo anh ta đến, khi nhìn thấy Tô Hiểu, anh ta thật sự thích cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô gái này xinh đẹp quá.
Từ Manh không nói chuyện cô có bạn trai cho anh ta biết, chỉ nói cần anh ta giả vờ làm bạn trai để giữ thể diện.
Đến bây giờ anh ta mới biết, hóa ra người ta có bạn trai rồi.
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Khương Vũ, Tô Hiểu ngoài xin lỗi chỉ còn xin lỗi.
Từ Manh và Khương Vũ là bạn thân thiết, cô ấy không chút khách sáo đẩy anh ta ra ngoài.
“Được rồi, anh về trước đi, hôm khác tìm anh.”
Khương Vũ xoay người rời đi.
Tô Hiểu chớp mắt với Từ Manh: “Sao cậu không đi chung?”
“Tại sao tớ phải đi theo!” Từ Manh cất cao giọng nói.
“Chồng thân thiết của cậu đến rồi, tớ không ủng hộ cậu thì ai ủng hộ cho cậu đây!”
Cơ hội chặt chém tốt như vậy, sao cô ấy có thể bỏ qua được.
Quan trọng là chồng của Tô Hiểu đẹp trai quá!
Từ Manh xoay người chuồn vào trong, đến chỗ ngồi bên cạnh Trình Linh, cô ấy cười nói với anh.
“Chào tổng giám đốc Trình, tôi tên là Từ Manh, là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Hiểu Hiểu.”
“Xin chào.” Trình Linh khẽ nói và gật đầu.
Đối với Từ Manh, anh vẫn coi như khách sáo.
Anh lại nhớ đến lần trước muốn tìm Tô Hiểu nhưng không tìm được, thời khắc quan trọng anh không quen biết người bạn nào của cô, vậy nên anh đưa mắt với Châu Minh, Châu Minh lập tức lấy điện thoại tiến lên trước.
“Cô Từ, có thể kết bạn Wechat không?”
Từ Manh nhận ra Châu Minh là anh đẹp trai lần trước tặng quà đắt tiền cho Tô Hiểu, lập tức vui vẻ kết bạn Wechat.
Nhóm sáu người nghệt mặt ở đối diện không thể nào phân tích được tình hình trước mắt, ai nấy đều rối bời.