Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 48

Tô Hiểu ngồi xuống, cô cảm nhận được sau lưng mình đã ướt sũng.

Có lẽ cả đời này cô chưa gặp phải cục diện nào ngượng ngùng như vậy, nếu như có thể, cô hận không thể chui xuống lỗ, không cần ra ngoài gặp người nữa.

Cô hít sâu, rất cố gắng duy trì nụ cười đúng mực, khổ nỗi làm thế nào cũng không thể cười được, bầu không khí trên bàn ăn thay đổi đột ngột.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô cứng ngắc, không dám nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh.

Quen biết Trình Linh bao nhiêu lâu, trong ấn tượng của cô, anh có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, phong độ ngời ngời, chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô, ngay cả lúc bị cô chọc tức gần chết ở khu vui chơi, anh vẫn nhịn xuống, chịu thua cô.

Nhưng người đàn ông lúc này cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo vô cùng, đông cứng mọi thứ ở khoảng cách mười mét.

Anh chỉ liếc nhìn bóng người cô, cô đã cảm thấy bản thân như con vịt đang bị nướng trên giá.

Tất cả mọi người không dám thở mạnh, trong phòng im lặng như tờ.

Trình Linh trả lời tin nhắn Wechat xong, vứt điện thoại lên bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm nhàn nhạt, ngước mắt lên trong bầu không khí yên tĩnh.

“Mấy người tổ chức gì vậy?”

Ánh mắt anh rơi vào người Từ Mẫn.

Từ Mẫn trông có vẻ như là một người chững chạc, cho cô ấy mấy lá gan cũng không dám nói dối.

Tô Hiểu tuyệt vọng nhắm mắt lại, rất muốn lên tiếng giải thích gì đó, nhưng cổ họng cô như bị dính chặt, nửa chữ cũng không phun ra được.

Từ Mẫn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trình Linh, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Trong vô thức đã cảm thấy bất thường.

Người tặng hoa cho Tô Hiểu họ Trình.

Tổng giám đốc Trình họ Trình...

Cô ấy hình như nhận ra gì đó, chỉ đành nơm nớp lo sợ trả lời.

“Tổng giám đốc Trình, chuyện là như thế này, bọn tôi nhìn thấy mỗi ngày đều có người tặng hoa cho Hiểu Hiểu, nói đùa bảo em ấy dẫn bạn trai đến mời bọn tôi ăn cơm, sau đó...” Câu nói phía sau thật sự không thể nói tiếp được nữa.

Trình Linh nghe vậy, khẽ cười.

“Ồ, là thế à...”

Sau đó, anh ngồi thẳng người, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hóa ra muốn bạn trai của Hiểu Hiểu mời ăn cơm... Vậy được, xin lỗi mọi người, tôi đến muộn rồi, Châu Minh, gọi món!”

“!!!”

Đám người Diêu Hân ngờ nghệch.

Ý gì vậy?

Từng chữ đứng riêng lẻ đều có thể hiểu được, nhưng khi nối lại sao nghe không hiểu thế?

Đều là sinh viên tốt nghiệp của trường đại học nổi tiếng, khả năng đọc hiểu của họ đều xuất sắc, giải thích câu nói vừa rồi chính là: “Tôi là bạn trai của Tô Hiểu, xin lỗi tôi đến muộn, mọi người gọi món đi, tôi thanh toán!”

Là ý này sao?

Ánh mắt của đám người Diêu Hân đồng loạt hướng về Tô Hiểu, chỉ thấy cô nở nụ cười cứng ngắc, giọng nói bay lơ lửng không chạm đất.

“Nếu tổng giám đốc Trình đã muốn mời, vậy mọi người đừng khách sáo...”

Được, hiểu rồi, tổng giám đốc Trình đến đây mời khách với thân phận bạn trai!

Châu Minh hỏi nhân viên phục vụ lấy menu.

Lúc này Tô Hiểu nhớ đến mình đã gọi món, cô yếu ớt nói.

“Bọn em vừa mới gọi món rồi, đừng lãng phí, gọi thêm một ít thôi?”

Châu Minh đưa mắt hỏi ý ông chủ.

Trình Linh nhìn thẳng, nặn ra bốn chữ từ kẽ răng: “Gọi lại từ đầu!”

Tô Hiểu: “...”

Châu Minh đứng bên cạnh, mỉm cười giải thích: “Hôm nay thứ Sáu người đông, món ăn các cô gọi e là vẫn đang xếp hàng, tổng giám đốc Trình gọi thì sẽ dọn lên ngay.”

Lợi hại!

Mọi người toát mồ hôi.

Vậy nên Châu Minh bảo nhân viên phục vụ bỏ món ăn đã gọi trước đó, đưa menu đến trước mặt Tô Hiểu.

Tô Hiểu toát mồ hôi lạnh nhận lấy menu, nặn ra nụ cười, rồi đưa cho đám người Từ Mẫn.

“Các chị gọi đi.”

Từ Mẫn nhận lấy, vứt cho đồng nghiệp nam như vứt mớ phiền phức: “Các anh gọi đi...”

Mọi người đùn đẩy cho nhau, đi một vòng lại quay về trước mặt Trình Linh.

“Vẫn nên để tổng giám đốc Trình gọi đi, bọn tôi sao cũng được.” Nhóm sáu người quê mặt liều mạng nịnh bợ.

Ánh mắt của Trình Linh nhìn vào menu.

Tô Hiểu không phục, nhanh chóng giành lấy menu, kiêu ngạo nói.

“Nếu đã mời mọi người ăn cơm, đương nhiên là để mọi người gọi rồi!”

Vào lúc này, Từ Manh nheo mắt cười, nhận lấy củ khoai lang nóng bỏng tay này.

“Tổng giám đốc Trình, vậy tôi không khách sáo nữa.”

Trình Linh khẽ nói: “Ừ.”

Từ Manh mở tờ menu tinh tế ra, ánh mắt đầu tiên nhìn lên phía trên cùng, một con tôm hùm châu Âu giá “18888”, sau đó ung dung đánh dấu vào.

Tô Hiểu choáng váng mặt mày, lặng lẽ đẩy khuỷu tay của Từ Manh, Từ Manh không hề lay động.

Tô Hiểu mím môi, muốn khóc không ra nước mắt, đơn vừa mới gọi cô đã xem qua, cộng lại cũng chỉ trên dưới mười nghìn tệ.

Hiện giờ một con tôm hùm châu Âu đắt tiền của Từ Manh đã mất gần hai mươi nghìn tệ, đây chẳng phải chơi khăm chết Trình Linh không đền mạng à.

Đổi thành tình huống bình thường, Trình Linh chắc chắn rất hào phóng, nhưng hôm nay cô gây ra chuyện hiểu nhầm thế này, Từ Manh còn dám làm vậy, tuyệt đối là đẩy cô vào đống lửa!

Bỏ đi, chết sớm siêu sinh sớm!

Coi như cơm tiễn biệt!

Từ Manh gọi xong món đầu tiên, lại gọi thêm hai món nữa, một món 8888, một món 2600.

Cũng có nghĩa là một mình cô ấy đã gọi ba mươi nghìn tệ đồ ăn, Tô Hiểu choáng váng.

Từ Manh gọi xong, đưa cho chị gái bên cạnh Diêu Hân, cô gái đeo mắt kính tên Vân Vân kia chỉ yếu ớt gọi món ăn mấy trăm tệ.

Đến lượt Diêu Hân, cô ấy có hơi khó xử.

Gọi món quá rẻ tiền thì không xứng với giá trị bản thân của tổng giám đốc Trình, gọi mắc thì cô ấy không có lá gan như Từ Manh.

Sau này cô ấy còn phải làm việc dưới trướng Trình Linh, đương nhiên không dám chơi khăm ông chủ, vậy nên cô ấy gọi cá thu ba nghìn tệ.

Có tiêu chuẩn của Diêu Hân, những người khác hầu như đều gọi món hơn một nghìn tệ, cuối cùng menu đưa đến cho Châu Minh.

Châu Minh đưa menu bên cạnh đến trước mặt Trình Linh.

Trình Linh thản nhiên dặn dò: “Anh tự xem rồi gọi thêm.”

“Vâng!”

Thế là Châu Minh dẫn nhân viên phục vụ ra ngoài.

Một lúc sau, giám đốc của Tây Giang Nguyệt nghe nói Trình Linh tiếp khách ở bên này nên đích thân dẫn mấy nhân viên phục vụ đi tới, đồng thời gọi điện thoại ngay tại chỗ, bảo đầu bếp lập tức làm thức ăn cho bàn của Trình Linh.

Có một số món ăn nổi tiếng được chuẩn bị trước, chưa đến hai phút đã dọn lên ba món.

Làm đám người Diêu Hân cảm thấy sung sướng muốn chết.

Nhìn đi, đi theo tổng giám đốc Trình quả nhiên khác biệt.

Nhân viên phục vụ múc cơm cho từng người, mọi người đều đói rồi.

Nhưng Trình Linh không động đũa, nên không ai dám động.

Anh vẫn luôn cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, hoặc cầm iPad xử lý email.

Tô Hiểu không nhìn được nữa, huých nhẹ cánh tay anh.

“Tổng giám đốc Trình, ăn cơm thôi.”

Giọng cô hệt như muỗi kêu, nhưng lại rất giòn giã, hệt như đang làm nũng.

Trình Linh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nồng đậm, trỗi dậy cảm xúc mà cô không hiểu được.

Tô Hiểu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt, quyết định tự gắp cá cho anh.

“Mọi người mau ăn đi.”

Mọi người âm thầm toát mồ hôi, bắt đầu động đũa.

Những người khác ăn vẫn coi như thoải mái, chỉ mỗi Từ Mẫn là nơm nớp lo sợ, như ngồi trên thảm gai.

Chính là vì chỗ ngồi hiện giờ của cô ấy về lý thuyết mà nói là chỗ Trình Linh nên ngồi, vừa rồi cô ấy đã muốn nhường chỗ nhưng Trình Linh không nhúc nhích, vậy nên cô ấy ăn trong hoảng sợ.

Vẫn là Diêu Hân ở bên cạnh nói nhỏ.

“Bỏ đi, ngày mai tổng giám đốc Trình đóng gói tôi đến châu Phi tôi cũng cam chịu, ăn xong bữa cơm này rồi tính. Chà, nếu không phải tổng giám đốc Trình, e rằng cả đời này tôi cũng không thể ăn được tôm hùm hai mươi nghìn tệ một con.”

Từ Mẫn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là nhờ phúc của Hiểu Hiểu.”

“Đúng đúng!” Diêu Hân vội vàng nâng ly rượu: “Hiểu Hiểu, tổng giám đốc Trình, tôi chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm! Tôi uống cạn trước!”

Tô Hiểu: “...”

Làm giống như lời nói chúc mừng đám cưới vậy.

Có cô ấy dẫn đầu, nhóm sáu người quê mặt đồng loạt mời rượu, mỗi người đều nói lời chúc mừng.

Tô Hiểu ngượng ngùng đã đào được một Thái Bình Dương dưới đất rồi.

Từ Manh suýt thì cười đến đau bụng, đến lượt cô ấy nâng ly.

“À tổng giám đốc Trình, tôi thì không nói những lời khách sáo này nữa, chờ hai người kết hôn uống rượu mừng, tôi sẽ chúc mừng hai người sau.”

Ý của Từ Manh rất đơn giản, dù Trình Linh đã kết hôn với Tô Hiểu, nhưng đó chỉ là kết hôn giả, vẫn phải tổ chức hôn lễ mới được.

Lúc này cũng chỉ có cô ấy có thể giúp Tô Hiểu giữ thể diện.

Vừa nãy đám người Diêu Hân mời rượu, Trình Linh chỉ lộ ra biểu cảm coi như hài lòng, vẻ mặt không khác gì lúc mắng người trong buổi họp thường ngày.

Kết quả, khi đến lượt Từ Manh, Trình Linh nâng ly bia mà Châu Minh rót cho mình, đáp lại Từ Manh.

“Được, cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc cho Hiểu Hiểu.”

“Đó là chuyện đương nhiên.”

Từ Manh tranh công với Tô Hiểu, Tô Hiểu thì không có biểu cảm gì, cô có thể sống qua đêm nay hay không vẫn khó nói lắm.

Cô dám tìm người thay thế Trình Linh mời khách, Trình Linh không chia tay với cô mới lạ.

Mặc dù trong lòng cô mắc nghẹn, nhưng phạm lỗi thì nên gánh chịu hậu quả.

Tô Hiểu rót cho mình một ly rượu, đang định uống thì bị Trình Linh ngăn lại.

“Uống ít chút, ăn nhiều rau.”

Lòng bàn tay của anh đặt trên mu bàn tay của cô, nhiệt độ nóng bỏng ập tới, trái tim Tô Hiểu đập thình thịch, hốc mắt bỗng chốc đỏ bừng, nhưng cô vẫn buông tay ra, không kiên trì thêm.

Rất nhanh, những món ăn lần lượt được dọn lên.

Trước mặt mỗi người có một đĩa bào ngư, một con cua lớn.

Trước khi dọn lên, nhân viên phục vụ đã mở mai cua cho bọn họ, giúp bọn họ bỏ đi lớp vỏ cứng bên ngoài, mọi người thèm đến ch** n**c miếng.

Vào lúc mọi người vùi đầu ăn uống, bất ngờ phát hiện không biết từ khi nào Trình Linh đã đeo bao tay, anh đang bóc tôm, bóc xong một con thì bỏ vào trong chén của Tô Hiểu, rồi bóc tiếp con thứ hai...

Đã quen nhìn Trình Linh tung hoành trên thương trường, phán xét mọi thứ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh tỉ mỉ chăm sóc một người phụ nữ như vậy.

Khi Tô Hiểu ăn đến con tôm thứ sáu, Trình Linh đưa một chén canh đến trước mặt cô.

“Hải sản có tính hàn, đừng ăn nhiều nữa, uống chút canh cho ấm bụng đi.”

Tuy rằng vẻ mặt anh rất nghiêm túc, nhưng động tác lại rất dịu dàng.

Diêu Hân kích động, nước mắt rưng rưng.

“Tôi muốn nói rằng mình ship được rồi!”

“Tôi cũng vậy...”

Tô Hiểu vẫn rất ngại ngùng, lén nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Trình Linh, rồi nhận lấy chén canh, ngoan ngoãn gật đầu.

“Được.”

Trong khoảng thời gian này, Trình Linh nhận được một cuộc điện thoại ở nước ngoài, anh cầm điện thoại ra cửa sổ nghe.

Trên bàn ăn, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Từ Manh thừa dịp này bóc phốt bạn cùng phòng, nhéo cánh tay của Tô Hiểu.

“Cậu được lắm, không ngờ đến tớ cũng giấu!”

“Phải đó!” Diêu Hân và Từ Mẫn ở đối diện hung dữ nhìn Tô Hiểu.

“Em và tổng giám đốc Trình yêu nhau, chuyện lớn như vậy mà giấu tụi chị, không hay chút nào.”

“Hiểu Hiểu, gan em cũng lớn quá rồi, dám kêu người thay tổng giám đốc Trình. Chậc chậc, nếu chị là tổng giám đốc Trình, tối nay không xử lý em là không được mà!” Diêu Hân ném một ánh mắt mờ ám tới.

Tô Hiểu dở khóc dở cười, vẻ mặt túng quẫn đến đen sì.

“Không phải em cố ý giấu các chị đâu, em thật sự vẫn đang suy nghĩ về chuyện ở bên anh ấy.”

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, tức giận lên án.

“Hiểu à, tớ thấy cậu đang khoe khoang trá hình đó.” Từ Manh vô cùng đau đớn.

“Khoe khoang trá hình đẳng cấp!” Mặt Diêu Hân đầy buồn bã.

Nói một hồi, hoá ra tổng giám đốc Trình của bọn họ vẫn chưa được chấp nhận? Quả là không có công lý!

Diêu Hân thấy Trình Linh sắp quay trở lại, vội vàng nhìn Châu Minh lấy lòng.

“Trợ lý Châu, dựa vào tầm nhìn cao xa của anh để phân tích, sau đêm nay chúng tôi còn đường sống không?”

Châu Minh khẽ cười: “Đừng chuyện bé xé ra to, tổng giám đốc Trình sẽ không trút giận lên mọi người.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, giữ được đầu chó rồi!”

Châu Minh một lời khó nói hết mà nhìn Tô Hiểu: “Nhưng Hiểu Hiểu thì chưa chắc...”

Tô Hiểu: “...”

Trình Linh quay lại chỗ ngồi, mọi người lập tức im lặng.

Tô Hiểu thấy anh không động đũa gì nhiều, dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Trình, anh không ăn à?”

Trình Linh khẽ liếc cô: “Anh đã ăn rồi...”

“Ồ...”

“Cơm văn phòng.”

“...”

Chậc!

Hôm nay chắc khó thoát tội chết.

Một bữa cơm ăn đến tám giờ hơn thì kết thúc.

Đồng nghiệp nam vây quanh Trình Linh, tóm lấy cơ hội biểu hiện trước mặt ông chủ.

Mấy cô gái thì kéo lấy Tô Hiểu lề mà lề mề ra khỏi Tây Giang Nguyệt.

“Làm sao đây Hiểu Hiểu, bọn chị muốn giúp em nhưng lực bất tòng tâm.” Diêu Hân trưng ra bộ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Cô ấy thật sự không ngờ được Tô Hiểu có thể gây ra chuyện vô lý như vậy.

Cũng chỉ có Từ Mẫn hiểu được tâm trạng của Tô Hiểu, hoàn cảnh gia đình của Tô Hiểu không tốt, cô vẫn luôn sống rất khổ cực, đặc biệt là xảy ra chuyện trên hotsearch lần trước, đến cả Lục Tịnh Lan mà cư dân mạng cũng coi thường, nếu biết được đối tượng của Trình Linh là cô, chắc cô sẽ bị chết chìm trong bãi nước bọt.

Quen biết Tô Hiểu bao lâu nay, Từ Mẫn biết cô là một cô gái tốt, khiêm tốn thật thà.

Diêu Hân nói đùa xong, nghiêm túc đưa ý kiến.

“Hiểu Hiểu, nghe chị nè, em làm nũng, bảo đảm không sao hết.”

Dựa vào thái độ ban nãy của Trình Linh đối với Tô Hiểu, tức giận thì chắc chắn là có, nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì cô.

“Hiểu Hiểu cố lên!”

“Chờ em làm phu nhân tổng giám đốc của tụi chị đó!”

Ba người Diêu Hân chào tạm biệt cô, lần lượt rời đi.

Cũng không còn nhìn thấy Châu Minh và những đồng nghiệp nam ở bên cạnh nữa, chỉ còn lại một mình Trình Linh đứng bên đường.

Anh quay người, tay châm một điếu thuốc, dáng người thẳng tắp để lại một bóng dài trên quảng trường, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tô Hiểu, vẻ mặt anh rõ ràng đang thiếu kiên nhẫn.

Tô Hiểu xị mặt, liếc nhìn người đàn ông cao to sừng sững ở phía xa, có hơi sợ hãi.

Từ Manh nhìn Trình Linh, nheo mắt cười, vỗ cánh tay của Tô Hiểu.

“Chị em à, tớ có một chiêu này, đảm bảo cậu bình an vô sự.”

“Chiêu gì?”

“Hiến thân giữ mạng!”

Tô Hiểu: “...”

Bình Luận (0)
Comment