Buổi tối không có gió, thời tiết hơi oi bức, ánh đèn rực rỡ của trung tâm thương mại đối diện chiếu lên mặt Tô Hiểu, có hơi chói mắt.
Cô lo lắng đứng ở đó, cầm túi xách đứng im.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô nóng đến đỏ bừng, đôi mắt vô tội và bất lực.
Từ trước đến nay, Trình Linh đối xử với cô quá tốt, cô không biết hành động tối nay của cô có tính là chạm vào giới hạn của anh hay không?
Cô chuẩn bị sẵn sàng cho điều xấu nhất chính là Trình Linh hủy bỏ hợp đồng hôn nhân với cô trước thời hạn, cô rời khỏi Hoa An.
Có kinh nghiệm làm sinh viên thực tập ở Hoa An, đi xin việc cũng coi như một ưu thế, không vào được Hoa An, cô còn có thể đến công ty lớn khác.
Nhưng vừa nghĩ đến thật sự phải rời xa anh, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua chát nồng nặc, đau đớn, nước mắt cứ thế trào ra, âm thầm chảy từ khóe mắt xuống dưới.
Hóa ra cô không kiên cường, không sợ hãi thứ gì như trong tưởng tượng, cô không thể nhẹ nhàng dứt ra như vậy.
Trong một năm chung sống này, cô vẫn thích anh.
Tô Hiểu buồn đến muốn khóc, nhưng trước giờ cô dám làm dám chịu.
Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cô hít một hơi sâu, bước nhanh về phía Trình Linh.
Trình Linh hút xong điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh, anh nhìn thấy Tô Hiểu cúi đầu đi về phía mình, nên tiến về trước hai bước, đứng im ở đó.
Tô Hiểu nhìn mũi chân của anh, dời bước tới bên cạnh anh, đứng cách một bước chân, cô nói nhỏ.
“Hiện giờ người đã đi hết rồi, anh có gì muốn nói thì nói đi, em chấp nhận được hết.”
Đèn đường chiếu lên gương mặt của Tô Hiểu, phủ lên đó một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Hàng lông mi đen dài của cô trở nên rõ rệt dưới ánh đèn, nó hơi rung lên, nhuốm nước mắt.
Trái tim Trình Linh bỗng mềm nhũn, nhưng anh vẫn không lên tiếng, mà đi men theo con đường bóng râm đến khu chung cư Bích Thủy Loan.
Tô Hiểu cam chịu đi theo.
Tây Giang Nguyệt và Bích Thủy Loan cách nhau một bức tường, hai người rất nhanh đã vào khu chung cư, đến sảnh tòa nhà.
Trình Linh đút một tay vô túi, ung dung bước vào thang máy, Tô Hiểu đánh liều vào theo.
Trong thang máy còn một bà cụ tóc bạc, bà cụ dắt một con chó, nhìn thấy Tô Hiểu thì cười chào hỏi.
“Hiểu Hiểu.”
“Ý, bà Lưu...”
Có một lần Tô Hiểu giúp một bà cụ tìm con chó đi lạc trong khu chung cư, bà cụ đã nhớ cô.
Trình Linh thấy hai người quen biết thì hơi bất ngờ, anh nhường đường sang bên cạnh.
Ánh mắt của bà cụ rơi lên người anh, bỗng có tinh thần.
“Chà, cậu nhóc này rất đẹp trai đó, Hiểu Hiểu, thằng bé là gì của cháu.”
Trình Linh nghe vậy thì nhìn Tô Hiểu với ánh mắt chết chóc, ý tứ rất rõ ràng.
Trả lời tốt thì còn có chỗ để thương lượng, trả lời không tốt thì tự cầu xin may mắn đi.
Tô Hiểu va phải ánh mắt anh, ngượng ngùng bật cười: “Anh ấy là... là... chồng của cháu...”
Nói xong, cô xấu hổ nhắm mắt lại.
Áp suất thấp của người đàn ông bên cạnh tăng lên rõ ràng.
Bà cụ cười nói: “Tốt, rất tốt, hai cháu rất xứng đôi.”
Tô Hiểu nghe vậy thì mặt đỏ tía tai, đây là người duy nhất nói hai người rất xứng đôi ngoại trừ ông nội ra.
Bà cụ đi đến tầng ba thì ra ngoài.
Bà cụ vừa đi, nhiệt độ trong thang máy giảm xuống mấy độ một cách rõ ràng, không gian cũng khá rộng rãi bỗng nhiên trở nên nghẹt thở, ngột ngạt.
Từ trong gương, Trình Linh nhìn thấy thỏ trắng đang nhắm mắt, vẻ mặt coi cái chết nhẹ như không, anh cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng anh vẫn kiềm chế biểu cảm, sải bước ra khỏi thang máy.
Tô Hiểu thở dài, đi theo.
Khi vào đến cửa, Trình Linh vừa nới lỏng cà vạt vừa lạnh lùng nói.
“Anh đi tắm trước, tắm xong thì chờ em ở phòng khách.”
Được, chờ kết án.
Tô Hiểu quay về phòng ngủ phụ, bước vào nhà tắm tắm rửa.
Mái tóc đen dài xõa xuống, ướt sũng dưới vòi hoa sen, dính chặt vào má, cổ, vai của cô.
Giọt nước lăn xuống khỏi người cô, cô ôm mặt, tâm trạng phức tạp khó nói.
Dựa vào phản ứng vừa nãy ở trong thang máy của anh, chắc anh vẫn thích cô, chẳng qua là giận cô vì cô không thừa nhận anh, không cởi mở chấp nhận thân phận là vợ của anh, hôm nay còn kiếm người đàn ông khác thay thế anh.
Được, lát nữa thử làm nũng trước, xem có thể làm anh hạ hỏa không.
Cô tắm rất lâu mới đi ra.
Sấy khô tóc, rồi đi đến tủ quần áo.
Đồ ngủ của cô không nhiều, cơ bản đều là kiểu bảo thủ, chỉ một lần duy nhất đi dạo phố với Từ Manh bị ép mua một chiếc váy hoa hai dây, dây váy là kiểu dây vai rộng, bên trên còn có nơ hoa, mặc lên rất đẹp, nhưng có hơi gợi cảm, để lộ một phần cổ và lưng.
Lẽ nào ngoại trừ bán sắc đẹp, không còn đường nào khác sao?
Cô do dự hồi lâu, vẫn mặc chiếc váy ngủ này.
Lúc này điện thoại vang lên, cô mở Wechat ra, Từ Manh, Diêu Hân và Từ Mẫn đều gửi tin nhắn cho cô.
[Từ Manh: Chị em à, còn sống không?]
[Hiểu Hiểu: Đang vùng vẫy trước cái chết…]
[Từ Manh: Ha ha ha, có gì phải vùng vẫy chứ, c** q**n áo, tiến lên!]
Tô Hiểu nhìn thấy mấy chữ kia thì má nóng bừng, nhìn chiếc váy hai dây phong cách vườn hoa mới mẻ trên người, đây đã là giới hạn của cô.
[Từ Manh: Tớ nói cậu nghe, chị em à, đổi lại là tớ, gặp được người như tổng giám đốc Trình, tớ mà để anh ấy nghỉ một đêm thì tớ không phải người.]
Tô Hiểu cạn lời, sao trong đầu Từ Manh toàn thứ 18+ vậy.
[Hiểu Hiểu: Cậu còn nói chuyện d*m đ*ng như vậy, tớ sẽ báo cảnh sát, giao cậu cho chú cảnh sát để dạy dỗ đó.]
[Từ Manh: Cậu còn không hiểu phong tình như vậy, tớ sẽ đóng gói cậu bỏ lên giường tổng giám đốc Trình để anh ấy chỉ dạy cậu.]
Tô Hiểu: “...”
Chuyện này không nói nổi nữa rồi.
Cô thoát ra cuộc đối thoại với Từ Manh, mở Wechat của Diêu Hân.
[Diêu Hân: Hiểu Hiểu, chị là người từng trải, vừa rồi có một số câu không tiện nói, chỉ có một chiêu là em tắm thơm phức rồi lao vào lòng tổng giám đốc Trình, đảm bảo không có chuyện gì cả.]
Tô Hiểu khóc không ra nước mắt.
Sao ai cũng có đầu óc như vậy.
Không có lựa chọn nào khác ư?
Cô trả lời Diêu Hân bằng meme khóc, Diêu Hân cười ha ha.
Cô lại xem Wechat của Từ Mẫn.
[Từ Mẫn: Hiểu à, người yêu đầu giường cãi nhau cuối giường lành, hiểu chứ?]
Tô Hiểu: “...”
Có độc!
Cô vứt điện thoại đi.
Trình Linh chắc chắn tắm nhanh hơn cô, có lẽ đã chờ cô rồi, để anh chờ quá lâu nhất định anh sẽ càng tức giận, Tô Hiểu hít sâu, vỗ ngực, chậm rãi mang dép lê ra khỏi phòng.
Trong phòng khách mở đèn gam màu ấm, một mảng màu vàng cam khiến căn phòng hệt như được phủ một lớp vải mỏng.
Không rực rỡ, không lạnh lẽo, ấm áp mê người.
Cô đi vòng qua tường, ngước mắt nhìn sofa, chỉ trông thấy người đàn ông mặc đồ ngủ lụa màu xanh đậm, lười nhác ngồi trên sofa.
Anh vừa mới gội đầu, hơi bồng bềnh, tóc xõa tùy ý trước trán, vừa dễ chịu vừa đẹp trai, cả người tỏa ra hương vị tươi mát, là dáng vẻ cô thích nhất.
Tô Hiểu sải bước, lặng lẽ chậm rãi đi về phía anh.
Trình Linh nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn cô đi tới, khoảnh khắc ánh mắt rơi vào người cô, bỗng dừng lại, sau đó một cảm xúc ngạc nhiên và bất ngờ khó che đậy hiện lên.
Chiếc váy hoa hai dây màu vàng nhạt phong cách vườn hoa này đối với người phụ nữ khác mà nói đều không tính là lộ, nhưng đối với Tô Hiểu, đã là cách ăn diện khác thường lệ.
Anh ở chung với cô lâu như vậy, có thể nhìn thấy mắt cá chân của cô thì cũng coi như anh tinh mắt.
Cô có tự giác như vậy, cũng coi như hôm nay anh gặp họa được phúc.
Mái tóc đen dày xõa trước ngực và sau ngực cô, khiến gương mặt của cô trông càng nhỏ nhắn tinh tế. Có kinh nghiệm của lần trước, anh biết cô nhóc này có khung xương rất nhỏ, tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, mặc đồ thì trông gầy, nhưng c** đ* thì đầy đặn.
Khi thấy cô chậm rãi đi về phía mình, gương mặt anh hiện lên niềm vui, rồi càng ngày càng gần, khi còn cách anh khoảng một mét thì điều chỉnh hướng, di chuyển đến sofa đối diện anh và ngồi xuống, cách anh cả dải ngân hà.
Trình Linh tối sầm mặt.
Hai tay Tô Hiểu nắm chặt, để trên đầu gối, mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dáng vẻ phạm lỗi điển hình, là dáng vẻ chờ kết án của cô vợ bỏ trốn bị bắt lại.
Trình Linh tức đến bật cười.
“Em ngồi xa như thế làm gì?”
Tô Hiểu ngây người, ngước mắt nhìn anh, phát hiện được anh không vui, cô lập tức dời bước đi tới bên cạnh anh, ngồi cách một chỗ ngồi.
Trình Linh lạnh lùng trừng mắt với cô, ngón tay gõ nhẹ vào mép sofa: “Tốt nhất là em suy nghĩ cho kỹ, em nên ngồi ở đâu.”
Tô Hiểu giật mình, âm thầm liếc nhìn sofa bên cạnh anh, rồi tầm mắt di chuyển lên hai đùi anh, cô dời mắt như bị bỏng.
Cô nhắm mắt lại, cổ vũ bản thân.
Đến nước này rồi, Tô Hiểu, lên đi, đừng do dự nữa!
Sau đó cô túm váy, dè dặt di chuyển tới bên cạnh anh, khi dời tới vị trí tiếp xúc với đùi anh, má cô đỏ ửng. Cô làm một mạch nhích lên, ngồi lên người anh.
Trình Linh hơi duỗi chân ra, cô suýt trượt xuống, lập tức vươn tay choàng qua cổ anh, cô xấu hổ vùi đầu vào vai anh, giọng mũi nặng nề làm nũng.
“Em xin lỗi mà, em sai rồi, anh tha cho em lần này đi, sau này em không dám nữa...”
“Còn có sau này?” Giọng nói lạnh lùng của Trình Linh vang lên bên tai cô.
“Không, không có, em sai rồi, thật đó. Em không giải thích, anh muốn làm gì em cũng được!” Giọng nói cô vô cùng mềm mại.
Trình Linh không lên tiếng, cũng không ôm cô, giống như mặc cho cô treo trên người mình.
Nhưng chân khép lại, để cô ngồi vững hơn một chút.
Tô Hiểu ngước mắt, tầm mắt rơi vào cổ anh, một tay cô ôm lấy cổ anh, một tay kéo cổ áo của anh, giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng.
“Em sai thật rồi, em đã nghĩ thông suốt, hiện giờ em là vợ danh chính ngôn thuận của anh, em không trốn tránh nữa, tùy người ta muốn mắng muốn nói thế nào cũng được, em ở bên anh thì sao chứ, em không sợ nữa. Anh Trình Linh, anh tha thứ cho em đi.”
“Anh ơi, được không?” Cô làm nũng, cổ áo bị cô kéo xuống, trượt qua làn da của anh, khơi dậy một trận tê dại.
Một tiếng “anh ơi” ngọt ngào như đường, nhưng không làm Trình Linh tan chảy.
Anh nghiêm mặt, thầm hít một hơi.
Cô nhóc này làm nũng thật chết người.
“Em học đâu ra vậy?” Anh nghiêng đầu chất vấn.
Tô Hiểu bỗng chốc hết hơi, cất đi giọng điệu làm nũng, ậm ờ trả lời: “Trong tivi...”
Trình Linh bật cười.
Tô Hiểu không dám nhúc nhích, chỉ chạm nhẹ vào cổ áo anh, ngoan ngoãn nhét bản thân vào lòng anh.
Trong phòng khách im lặng như tờ, ở phía xa là sông Hoàng Phủ đèn đóm rực rỡ, thuyền buồm đông đúc, tiếng ồn ào không ngừng vang lên bên tai.
Một lúc sau, Trình Linh nói với giọng lười nhác.
“Có phải em cho rằng làm nũng là được không?”
Vẻ mặt Tô Hiểu cứng ngắc.
Được rồi, cô biết không thể nào lừa anh được mà.
Cô mím môi như hạ quyết tâm, tựa nhẹ vào người anh, hơi thở mềm mại hòa quyện với anh, gương mặt gần ngay trước mắt của cô không ngờ lại tinh tế đến nỗi khiến người ta ảo tưởng, một ánh sáng mỏng manh phủ trên bề mặt, mịn màng đàn hồi.
Cô nhóc này nhìn gần càng ưa nhìn hơn, không thể soi mói. Cô choàng tay qua cổ anh, khó khăn nặn ra một nụ cười.
“Anh Trình Linh, em biết sai rồi, thật đó. Em chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho anh...” Cô nhìn thấy sắc mặt Trình Linh tối sầm, lập tức lắc đầu, mở to mắt: “Ồ, không đúng, chỉ là... Em chỉ là giấu anh lại, không cho người ta biết, em không muốn bị người ta chỉ trỏ... Em không muốn để người ta cảm thấy mình trèo cao...”
Trong lòng cô vẫn còn hơi tự ti, sinh ra đã có.
Cô không dám chạm vào thế giới khác, một thế giới không thuộc về cô.
Trình Linh vô cùng đau lòng: “Là lỗi của anh, nhưng anh muốn nói cho em biết, anh thích em là vì em rất tốt, mỗi điểm của em đều tốt đến tận trái tim anh.”
“Thật... thật sao?”
Cuối cùng Trình Linh không gắng gượng được nữa, khẽ cười, anh chỉ cảm thấy cô gái rất thú vị, rất muốn trêu chọc cô.
Nhưng có cách gì đây, anh thích cô thì phải chấp nhận mọi thứ của cô, cho dù là bình tĩnh tự kiềm chế, hay là ngây thơ đáng yêu, hay là hồn nhiên ngơ ngác, anh sẽ đón nhận, theo cô đi đến tương lai.
Một ngọn đèn của tàu biển ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng bóng dáng thân thiết trên sofa.
Sắc mặt Tô Hiểu đỏ ửng, buổi đêm nên trí nhớ rất rõ ràng, một số hình ảnh vụn vặt dần xuất hiện rõ rệt trong đầu.
HÌnh như buổi tối đi khu vui chơi kia, cô cũng chủ động trêu chọc anh như vậy...
Hóa ra Trình Linh nói không sai, là cô quyến rũ anh.
Sự xấu hổ ập đến, có lẽ thích anh đã trở thành tự nhiên, chỉ là cô không biết mà thôi.
Gió lạnh của điều hòa đang phả sau lưng cô, từng cơn khí lạnh thổi tới khiến cô rùng mình, cô rúc mình vào lòng anh.
“Em biết, em hiểu rồi...”
Sau lưng chợt mát lạnh, Tô Hiểu run cầm cập trong lồng ngực anh, đôi mắt long lanh trở nên ướt át, nhìn gương mặt tuấn tú tinh tế của anh.
“Anh Trình Linh... Chúng ta... về phòng đi.” Giọng nói của cô run rẩy, hơi thở hơi phập phồng giống như đưa ra một quyết định rất quan trọng.
Khóe môi Trình Linh cong lên một nụ cười đau lòng. Vốn dĩ anh không muốn nhanh như vậy, nhưng hiện giờ lại muốn được thật sự ở bên cạnh cô, để cô có thể hiên ngang sóng vai cùng anh.
Hai chân thon dài của anh chạm đất, một tay giữ vững cơ thể cô, một tay chậm rãi che áo cô lại, sải bước đến phòng ngủ chính.
“Hiểu Hiểu của anh muốn đi đâu, anh trai dẫn em đi...”