Phòng ngủ chính rộng rãi xa hoa, chỉ thắp sáng một ngọn đèn tường yếu ớt, ánh đèn chiếu một tia sáng nhỏ từ góc tường đến tủ đầu giường.
Bao bì bên ngoài của bao cao su đã bị xé một bên, một lớp màng mỏng khẽ nhảy múa dưới ánh đèn.
Nhiệt độ điều hòa mở rất thấp, nhưng hai người trên giường lại ướt đẫm mồ hôi, cơ thể dính chặt vào nhau như nam châm, không chịu tách nhau giây phút nào.
Cả người Tô Hiểu giống như được vớt ra khỏi nước, cảm giác lạ lẫm tràn khắp bộ não của cô, hệt như có âm thanh kêu gào nơi sâu thẳm, dần nuốt chửng ý thức của cô.
Cô chỉ muốn gần anh hơn, gần thêm chút nữa, rõ ràng đã dính rất chặt nhau, nhưng vẫn chưa đủ...
“Anh Trình Linh...”
“Em gọi thử anh trai nữa xem nào?”
Giọng nói trầm thấp của anh đầy cảnh cáo, mang theo tiếng th* d*c nồng đậm, so với giọng nói dịu dàng trong trẻo thường ngày như hai người khác biệt.
Tô Hiểu hơi khó hiểu, hốc mắt đỏ ửng như tô một lớp sơn đỏ, mê người và say đắm, giống như nai con bị giật mình.
“Em nóng...”
Trình Linh chăm chú nhìn gương mặt cô, khẽ cười một tiếng, rồi hạ người nói bên tai cô.
“Được chưa?” Đọc Full Tại truyenggg.com
Cô không hiểu ý anh là sao, cô đã như vậy rồi, còn có gì không thể nữa.
Đôi mắt của Trình Linh tối đen như mực, ánh mắt hơi cụp xuống, dường như đang nhẫn nhịn gì đó, giống như cô là người chọc anh, hiện giờ đang chờ chuốc lấy hậu quả.
Ánh mắt của anh quá đỗi quyến rũ, Tô Hiểu xấu hổ không dám nhìn anh. Không ngờ hiện giờ cô lại mặc ít đồ như vậy trước mặt một người đàn ông, đây là trải nghiệm chưa từng có, khiến cô không thể thích nghi.
Cảm giác xấu hổ xộc lên đến não, theo bản năng cô muốn rút lui.
Đôi môi đỏ của cô lại bị anh tóm được, ngậm vào trong miệng, nhưng cũng chỉ ngậm chứ không làm gì khác.
Đường cong sau lưng anh lưu loát và bén nhọn, tràn đầy sức mạnh.
“Hiểu Hiểu...” Anh thì thầm gọi tên cô, cũng vỗ về cô.
Tô Hiểu cười ngốc nghếch, cô không thể vì những trải nghiệm, hồi ức không tốt trong quá khứ rồi cảm thấy sợ hãi, cô phải dũng cảm chấp nhận món quà cuộc sống ban tặng cho mình, Trình Linh cũng vậy, biết đâu cô có thể xây dựng một gia đình riêng cho mình.
Mồ hôi và nước mắt giao nhau nơi hốc mắt cô, cô khó chịu không thể mở mắt, tiếng còi tàu trên sông Hoàng Phủ bên ngoài cửa sổ, vô số ánh đèn giao nhau chiếu vào trần nhà, đung đưa trước mắt cô.
...
Ma Đô một giờ sáng, trên phố vẫn đông người.
Nhóm người ồn ào đi tham quan bến Thượng Hải.
Sự nhộn nhịp truyền vào qua cửa sổ, không thể xua tan sự duyên dáng và xinh đẹp trong phòng.
Tô Hiểu cuốn mình trong chăn, gương mặt nhỏ đỏ ửng cũng vùi chặt trong chăn, không chịu lên tiếng.
Trình Linh đã đỗ dành được mười mấy phút, nhưng người trong chăn chỉ cuộn mình lại, không chịu ra ngoài.
Anh đỡ trán, mặt đầy áy náy.
Bắt đầu từ năm năm tuổi, mỗi năm anh đều sẽ đến căn cứ bí mật huấn luyện ba tháng, sau này được chọn vào đội ngũ bộ đội đặc chủng của Liên Hợp Quốc, dựa vào kỹ năng làm lính nhiều năm, thể chất của anh không phải người thường có thể so sánh được. Tối nay anh đã cố gắng kiềm chế, xem ra vẫn giày vò cô thê thảm.
“Hiểu Hiểu, có phải rất đau không? Em khó chịu chỗ nào, em nói anh nghe.” Giọng điệu của anh rất dịu dàng, thậm chí là bất lực.
Tô Hiểu không đau, nhưng cô xấu hổ, ngại gặp người.
Mẹ cô rời xa cô quá sớm, lần đầu tiên cô đến tháng còn tưởng bản thân bị bệnh nặng, sợ tới nỗi trốn trong đống cỏ mà khóc. Cô nghĩ mình sắp chết rồi, lúc đó cô ngốc nghếch suy nghĩ, nếu như cô chết, liệu có thể dùng cơ quan nội tạng của mình đổi ít tiền cho bà nội hay không.
Về sau là chị gái hàng xóm tìm được và nói cho cô biết, đó là trải nghiệm bình thường của con gái, còn đưa băng vệ sinh cho cô.
Lúc đó băng vệ sinh rất mắc, cô không có tiền nên đã tự may băng vệ sinh cho mình.
Mỗi lần đến hôm đó, cô đều ngại gặp người.
Chuyện nam nữ đối với cô mà nói càng là trái cấm không thể cũng không dám chạm vào. Nội tâm cô rất chống cự, từ nhỏ đến lớn không ai dạy cô, chuyện gì cũng dựa vào bản thân tự tìm hiểu.
Mùa hè kết thúc kỳ thi đại học, cuối cùng cô có thể thả lỏng xem tivi, kết quả nhìn thấy một cảnh trong phim Hàn Quốc, đoạn cuối tập trước là cảnh nam nữ chính đắp chăn ngủ chung, một giấc ngủ rất bình thường, tập sau đã nói nữ chính mang thai, khi đó cô giật nảy mình, còn tưởng chỉ cần nằm không trên giường cũng sẽ mang thai.
Không lâu sau cô đến vườn bắp bẻ bắp, nóng đến trúng gió, cô nghi ngờ có phải bản thân mang thai rồi không, có phải không cẩn thận ngủ chung với ai trên một chiếc giường, cô hoảng sợ tới mức không dám về nhà.
Cô rất tò mò chuyện này, nhưng lại không hiểu gì thật, luôn tự mình dọa mình.
Cho đến một ngày cuối tuần của năm hai đại học, hôm đó trời mưa, cô và Từ Manh trốn trong ký túc xá xem phim, Từ Manh mới nói cho cô biết, giữa nam và nữ là chuyện như thế nào, phải làm sao mới có thể mang thai. Cô hiểu mà cũng không hiểu, nhận thức duy nhất là lần đầu tiên sẽ rất đau, chỉ vậy mà thôi.
Vừa nãy cô đã đau, nhưng cũng chỉ mấy phút, rất nhanh cô đã cảm thấy rất dễ chịu, rất vui vẻ.
Thứ khiến cô thấy xấu hổ thật sự là cả quá trình, sao đàn ông và phụ nữ có thể như vậy, hóa ra đây chính là “khoảng cách âm” mà Từ Manh đã nói ư?
Càng xấu hổ hơn là bản thân cô phát ra âm thanh kia, hệt như những người phụ nữ d*m đ*ng diễn xuất trong phim.
Sao lại như vậy? Đọc Full Tại truyenggg.com
Cô thật sự không tài nào đối diện với Trình Linh, chỉ đành nhét mình trong chăn.
Nhưng Trình Linh rất nôn nóng và hoảng hốt, hỏi cô hết lần này đến lần khác, cô không thể nào trùm chăn miết được nữa, chậm rãi vén chăn ra, gương mặt đỏ bừng, nhìn anh chằm chằm.
“Em rất ổn, em không đau.” Sau đó, cô sợ anh lo lắng, lại nghiêm túc nói: “Phía sau em vẫn luôn cảm thấy rất dễ chịu.”
Trình Linh nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của cô, không nhịn được khẽ cười và ôm lấy cô gái nhỏ của anh vào lòng.
Chính vì cô ngây thơ ngơ ngác mới nói thẳng thắn như vậy.
Nói chung là khiến cô vui sướng, anh cũng có cảm giác thành tựu.
“Anh dẫn em đi tắm nhé, được không?” Giọng điệu anh nhỏ và nhẹ dịu dàng.
Tô Hiểu cắn răng, gật đầu.
Trình Linh ôm ngang người cô, xuống giường đi vào phòng tắm, mắt anh nhìn chăm chú vào gương mặt của cô.
Lần đầu trải qua chuyện này, dáng vẻ của Tô Hiểu vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, xung quanh mắt phiếm hồng, khóe mắt lấp lánh ánh nước, đôi mắt ướt đẫm phủ một lớp sương, hệt như chiếc móc câu hút lấy hồn phách người ta.
Anh lại suy nghĩ.
Nếu cô không thấy khó chịu, Trình Linh có hơi trắng trợn.
Lần tắm rửa này hơi lâu, giày vò Tô Hiểu thê thảm, lúc cô đi xuống hai chân không ngừng run lên. Trình Linh đã tắm cho cô, để cô dựa vào bồn rửa mặt để sấy tóc.
“Anh đi thay ga giường trước.”
Tô Hiểu nhắm mắt, vô cùng tức giận, cô quay mặt đi, không quan tâm đến anh.
Trình Linh xoa đầu cô, bước ra ngoài.
Một lúc sau, anh dọn dẹp phòng xong, quay trở lại thì trông thấy Tô Hiểu lười biếng dựa vào bàn trang điểm không muốn nhúc nhích, anh đi tới nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, ôm cô vào lòng mình.
“Ngủ đi.”
Tô Hiểu mệt rã rời, nhắm mắt đã ngủ say.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, Trình Linh tỉnh giấc, khi nhìn vào lòng mình, cô gái rúc người dưới nách anh yên tĩnh ngủ, dáng vẻ hệt như một chú mèo con ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu.
Anh khom người, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Vốn dĩ anh muốn đích thân làm bữa sáng cho cô, nhưng lại lo lắng cô thức dậy không thấy anh bên cạnh sẽ không vui. Anh do dự một lúc, lấy điện thoại gọi trợ lý mang bữa sáng tới, chờ Tô Hiểu ngủ dậy.
Nửa tiếng sau, Tô Hiểu mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, sau đó cô bám lấy Trình Linh hệt như bạch tuộc.
Trình Linh bất lực, nhưng cũng hài lòng mãn nguyện bế cô vợ nhỏ đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Mười giờ, trợ lý cuộc sống của Trình Linh mang bữa sáng từ Đào Hoa Viên tới, cũng nhân tiện đóng gói hết quần áo mà Tô Hiểu để ở bên kia đến.
Ăn xong, Trình Linh ẵm cô đến phòng sách, lại đến phòng cô lấy điện thoại đưa cho cô nghịch, còn mình thì ngồi xuống bàn bắt đầu làm việc.
Trước kia, mỗi cuối tuần anh hầu như đều trong trạng thái làm việc, phần lớn tình huống đều là thứ Bảy đi thẳng đến công ty.
Nhưng cuối tuần này anh định ở lì trong nhà.
Góc Đông Nam gần cửa sổ phòng sách của Trình Linh có một sofa giống tatami(*), Tô Hiểu mặc váy ngủ, nằm ở đó nghịch điện thoại.
(*) Tatami: Là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng Tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng.
Cô mới mở điện thoại, tin nhắn Wechat của Từ Manh đã nhảy ra.
[Từ Manh: Chị em à, thế nào rồi? Còn sống thì gõ 1.]
Tô Hiểu mỉm cười, gõ số “1” gửi qua.
Sau đó, Từ Manh gửi meme kích động tới.
[Từ Manh: Tối qua như thế nào? Có “bạch bạch bạch” không? “Bạch” bao lâu? Mấy lần?]
Tô Hiểu bị cô ấy hỏi đến mặt mày đỏ bừng.
[Hiểu Hiểu: Cậu hỏi nhiều vậy làm gì!]
Từ Manh nhìn thấy thì hiểu ngay, đây chẳng phải có ý rất sướng à!
[Từ Manh: Cục cưng à, thành thật báo cáo chiến tích đi.]
[Hiểu Hiểu: Cậu đó... Nói cậu thế nào mới tốt đây, cậu đừng hỏi có được không hả?]
[Từ Manh: Không được, cậu không trả lời, vậy chỉ có thể nói rằng chồng cậu không được.]
Tô Hiểu tức đến phun máu, chỉ đành trả lời: [Anh ấy rất tốt, rất được!], sau đó quyết đoán vứt điện thoại đi.
Một tiếng “Ting” vang lên, tin nhắn Wechat hiện ra, Từ Manh gửi ảnh động hình pháo hoa, Tô Hiểu cạn lời.
Sao cô lại làm bạn với người hại bạn bè như vậy chứ.
Cuối tuần trời mưa, hai người đều không ra ngoài.
Tô Hiểu vốn tưởng rằng trước kia Trình Linh đã đối xử tốt với mình lắm rồi, không ngờ bây giờ còn tốt hơn.
Về cơ bản anh đều ôm cô trong lòng, đi tới đâu ôm tới đó, như nuôi dưỡng thú cưng, hận không thể lấy hết những thứ tốt trên thế giới để trước mắt cô, cho cô chọn lựa.
Chỉ trong hai ngày đặt hàng, anh đã đặt hơn mấy chục đơn, khiến Châu Minh bị ép đến công ty tăng ca một mình, trong lúc bận rộn còn không ngừng nhận tin nhắn yêu cầu đặt hàng của ông chủ.
Đương nhiên cô cũng không chỉ bị ôm, còn bị ép mở khóa các kiểu tư thế, Trình Linh dường như có sở thích nào đó, lần nào cũng phải xé rách quần áo của cô. Hai hôm nay cô đã mua N chiếc váy ngủ mới rồi.
Nhớ đến câu nói “Gặp được người như tổng giám đốc Trình, để anh ấy nghỉ một đêm thì không phải người” của Từ Manh tối hôm đó.
Ý nghĩ hiện giờ của cô chính là Trình Linh có thể để cô nghỉ ngơi suốt một buổi sáng, cô đã cảm ơn trời đất rồi.
Tối Chủ nhật, Trình Linh đang họp video, Tô Hiểu mặc váy hoa mới mua, nằm trên tatami lướt Weibo.
Trình Linh bận xong, quay sang thì nhìn thấy thỏ trắng nằm ở đó, đôi chân trắng trẻo mịn màng đung đưa trong không trung, thỉnh thoảng lại nghiêng người nằm xuống, mái tóc đen dày che đi nửa người trên của cô, lúc cô nằm nghiêng, nơi tròn trịa đầy đặn như trái đào kia lồ lộ trước mặt anh.
Hay lắm.
Trình Linh lập tức căng cứng bụng dưới, anh nghiêng người ôm lấy cô từ phía sau.
Ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên người cô.
Tô Hiểu thầm hít một hơi.
Hai hôm nay cô đã hoàn toàn mở mang kiến thức về sự vô sỉ của Trình Linh.
Người đàn ông bên ngoài cấm dục cao quý, nhưng ở trước mặt cô thì không chuyện xấu nào không làm. Cô cũng bị “chỉ dạy” tới nỗi không còn xấu hổ nữa, thậm chí còn chủ động phối hợp với anh.
Khi thấy anh đã vẽ không biết bao nhiêu vòng tròn, Tô Hiểu không nhịn được nữa, hai mắt nhìn trời.
“Làm dứt khoát đi!”
Trình Linh làm theo.
Tổng giám đốc Trình dựa vào tài năng trời sinh hơn người và thể lực lớn mạnh, từ một tân thủ đột phá trở thành người chơi đẳng cấp.
Chỉ trong hai ngày, đa dạng đủ kiểu, làm mới sự hiểu biết của Tô Hiểu dành cho anh.
Cuối cùng đã chịu đựng được đến ngày thứ Hai đi làm, sáng sớm Tô Hiểu thay đồ xong, dựa vào tủ giày, cô nhìn thấy Trình Linh mặc vest, cao lớn đứng ở đó, không kìm được mà thở dài.
“Em vẫn thích dáng vẻ đi làm của anh hơn.”
Người đàn ông mặc vest, gương mặt khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, tràn đầy hơi thở cấm dục.
Trình Linh rất bình thản bước lên trước, nắm lấy tay cô, vẻ mặt anh nghiêm túc.
“Tô Hiểu, lẽ nào em vừa ra khỏi cửa đã không định chịu trách nhiệm?”
Tô Hiểu hít một hơi thật sâu, đầu lưỡi đặt dưới cằm rất lâu, cô đã hiểu được ý của anh.
“Được, em chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm tới cùng!”
Chẳng phải là làm vợ tổng giám đốc à?
Tô Hiểu ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo anh vào thang máy, rồi yếu ớt hỏi.
“Cho em thêm chút thời gian được không?”
Trình Linh: “...”
Còn muốn chơi chùa!