Cuối cùng Tô Hiểu vẫn dừng lại ở tầng một, phóng nhanh ra khỏi thang máy, một mình đi làm.
Từ Bích Thủy Loan đến tòa nhà đôi đối diện cũng chỉ mất mười phút.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng có thể kéo dài được ngày nào thì tốt ngày đó, cô muốn đi làm một cách thoải mái tự do, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Đi đến cây cầu dài chính giữa, gió mát thổi lên mặt, cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái.
Tô Hiểu đeo balo và nhảy tung tăng, đi được một đoạn thì phát hiện đường xe chạy cách một hàng rào ở bên cạnh có một chiếc xe đi theo cô, cô nhìn kỹ thì thấy Trình Linh ngồi ở ghế sau của xe Cayenne màu đen, anh hạ cửa sổ xe xuống, mắt nhìn theo cô.
Má Tô Hiểu đỏ bừng, một dòng chảy ấm áp khó tin lan khắp toàn thân, cô cầm hai dây của balo và ngơ ngác nhìn anh, rồi nở nụ cười thẹn thùng, sau đó vui mừng chạy về phía trước.
Châu Minh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ông chủ thông qua gương chiếu hậu, anh ta thầm cảm thán.
Tác hợp một năm trời, tổng giám đốc Trình coi như đã chào đón ngày khai hoa kết quả rồi.
Từ ánh mắt tràn ngập tình ý của hai người, anh ta đã ngửi ra được tối thứ Sáu kia vợ chồng người ta chắc chắn đã tiến hành “nghiên cứu chuyên sâu”.
Chậc, lần này tổng giám đốc Trình không chịu thiệt chút nào.
Theo thường lệ, các phòng ban phải dọn dẹp vệ sinh vào thứ Hai, sau khi đến văn phòng, Tô Hiểu lấy chổi quét nhà, đúng lúc Diêu Hân đeo túi bước vào nhìn thấy cảnh này, cô ấy lập tức ném túi xách xuống chỗ ngồi, vội vàng lao tới.
“Đừng đừng, Hiểu Hiểu, để chị!” Cô ấy giành lấy cây chổi trong tay Tô Hiểu.
Tô Hiểu giữ chặt cây chổi không buông: “Chị Diêu, chị đừng như vậy mà, không sao đâu, em là sinh viên thực tập, đây là công việc của em...”
Diêu Hân vừa gỡ ngón tay cô ra vừa nói: “Chị xin em đó, bà cô ơi, em đừng nói công việc với chẳng công việc nữa, nếu như chị còn để em quét nhà, tổng giám đốc Trình sẽ quét chị ra khỏi công ty mất!”
Tô Hiểu đỏ mặt, dở khóc dở cười: “Không phải đã nói đừng rêu rao ư!”
“Phải phải, chị chắc chắn sẽ không rêu rao!” Diêu Hân giành được cây chổi, vội vàng dọn dẹp vệ sinh.
Tô Hiểu bất lực, chỉ đành đến nhà vệ sinh lấy giẻ lau, lau dọn bàn làm việc.
Đợi đến khi cô xắn tay áo, xách hai miếng giẻ lau quay lại, Vân Vân thẹn thùng đẩy gọng kính, nhân lúc cô không chú ý đã trực tiếp lấy giẻ lau đi.
“Hiểu Hiểu, để chị!”
Sau đó, Từ Mẫn đến phòng nghỉ rót nước, nhân tiện giúp Tô Hiểu rót một ly nước chanh rồi để lên bàn cho cô: “Hiểu, ấm đó, em mau uống đi.”
Tô Hiểu: “...”
Trước kia, mỗi thứ Hai đều là lúc cô bận rộn nhất, các anh trai chị gái đều giao một đống việc trong tay cho cô làm. Hôm nay thì hay rồi, cô ngồi ngốc ở đó hai tiếng đồng hồ, nhưng không ai giao nhiệm vụ cho cô cả.
Nhìn đi, đúng là không nên để Trình Linh lộ mặt mà.
Cô còn thực tập gì nữa.
“Mọi người thật sự không có gì cần em giúp đỡ sao?” Tô Hiểu lại hỏi.
“Không có!” Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Hiểu à, không phải hôm sau là ngày đánh giá thực tập rồi à, dù thế nào em cũng phải chuẩn bị một chút, em cứ bận việc của mình đi.”
“Chuẩn bị gì chứ, làm đại một bản PPT để báo cáo một chút, ai dám nói em làm không tốt thì bảo tổng giám đốc Trình đuổi người đó!”
Tô Hiểu cạn lời.
Cuối cùng đã đến mười một giờ, Hứa Khả cầm một tài liệu bước vào.
“Diêu Hân, đem tài liệu này đến phòng tổng giám đốc để ký đi.”
Trước kia công việc như vậy thì Diêu Hân là người giành giật dữ dội nhất, để mong có cơ hội ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của tổng giám đốc Trình.
Hiện giờ thì...
Diêu Hân ngượng ngùng đứng dậy.
“Giám đốc Hứa, hôm nay tôi rất bận, hay để Hiểu Hiểu đi? Đúng lúc em ấy đang rảnh.”
Hứa Khả chau mày, nhìn Tô Hiểu rồi nói với Diêu Hân: “Tài liệu này rất quan trọng, bắt buộc phải ký nhanh, cô quen biết Châu Minh, gặp anh ấy sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Diêu Hân khóc không ra nước mắt, quen biết Châu Minh đã là gì, ngủ với tổng giám đốc Trình mới lợi hại đó.
Lúc này, Phạm Thạch Nghị ở bàn đối diện cười ha ha rồi đứng lên.
“Giám đốc, là như thế này, dựa vào thống kê không hoàn toàn của tôi, khi phòng làm việc của chúng ta đến phòng tổng giám đốc ký tên, hiệu suất cao nhất là Hiểu Hiểu, không tin thì cô thử đi, tài liệu này đảm bảo sẽ được ký ngay trong hôm nay.”
Hứa Khả hết cách, nửa tin nửa ngờ giao tài liệu cho Tô Hiểu.
“Mau đi đi, ký xong thì đưa cho tôi.”
“Vâng ạ, giám đốc.”
Tô Hiểu cầm tài liệu, lấy điện thoại định rời đi.
Hứa Khả đi đến trước cửa, nghĩ ra gì đó, cô ấy bèn quay người nhìn mọi người.
“À, thứ Sáu vừa rồi là bạn trai của Tô Hiểu mời ăn cơm đúng không, như thế nào, ăn vui không?”
Hứa Khả hỏi như vậy, nhóm sáu người bị mất mặt đều hiện lên vẻ một lời khó nói hết.
Vân Vân yếu ớt ngẩng đầu: “Rất tốt.”
“Đẹp trai không?”
“Rất đẹp trai!”
Hứa Khả nhìn Phạm Thạch Nghị đang cười gượng, chỉ vào anh ta và hỏi.
“Còn đẹp trai hơn Phạm Thạch Nghị à?”
Phạm Thạch Nghị nghe thấy vậy, nhảy cẫng lên: “Đừng, cô đừng đem tôi ra so sánh với bạn trai của Hiểu Hiểu, tuyệt đối là sỉ nhục người ta.”
“Khoa trương như vậy sao?”
“Đúng là khoa trương như thế đấy.”
“Đưa tôi xem ảnh nào.”
“Khụ khụ khụ!” Mọi người ho mạnh, sau đó Diêu Hân hít sâu một hơi: “Giám đốc, không có ảnh, cô có thể tham khảo cấp bậc cỡ tổng giám đốc Trình!”
Hứa Khả nghe vậy thì nghiêm mặt, gõ đầu Diêu Hân.
“Không cần đầu chó nữa hả, dám so sánh với tổng giám đốc Trình?”
Hứa Khả lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của mọi người, chau mày, cô ấy hơi nghi ngờ: “Không phải chứ, rốt cuộc người ta cho các cô cậu ăn gì mà ai nấy đều như vậy?”
Từ Mẫn cười ha ha và nói.
“Tôm hùm châu Âu hai mươi nghìn tệ một con!”
Lúc này Hứa Khả cũng giật mình: “Vậy thì giàu thật đó.” Sau đấy, cô ấy nhìn Tô Hiểu: “Lần sau có mở tiệc thì gọi tôi.”
Nhóm sáu người quê mặt muốn khóc, vẫn nên thôi đi, mạng chó quan trọng hơn.
Tô Hiểu đi thang máy lên phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, bên trên phòng làm việc của Trình Linh hiển thị đèn xám, Châu Minh cũng không ở bàn của mình. Cô trực tiếp tìm Tưởng Dao: “Trợ lý Tưởng, tổng giám đốc Trình đâu?”
Tưởng Dao thờ ơ liếc cô một cái: “Tổng giám đốc Trình đang họp, Châu Minh cũng không ở đây.”
Tưởng Dao nhìn tài liệu trong tay cô, đoán được Tô Hiểu muốn đến xin chữ ký, đổi lại là trước đây, cô ta sẽ bảo Tô Hiểu để tài liệu lại, chờ ký xong sẽ kêu cô đến lấy. Nhưng trải qua chuyện lần trước, cô ta nhận ra được Châu Minh đối xử đặc biệt với Tô Hiểu, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, cô ta cũng không được vui cho lắm, nhưng vẫn ưu ái cho Tô Hiểu.
“Lúc tổng giám đốc Trình bận, tài liệu gấp có thể tìm tổng giám đốc Phó ký.”
Tô Hiểu đi đến phòng làm việc của Phó Hoa.
Cô nói rõ nguyên nhân đến đây với trợ lý của Phó Hoa, trợ lý gọi điện vào trong, Phó Hoa nghe nói là sinh viên thực tập của bộ phận nhân sự thì đã nghĩ ngay tới Tô Hiểu, ông ấy lập tức nói: “Cho cô ấy vào đi.”
Đang định tìm cô đây.
Tô Hiểu ôm tài liệu đi vào phòng làm việc của Phó Hoa, giọng điệu cung kính.
“Chào tổng giám đốc Phó, đây là tài liệu của bộ phận đào tạo chúng tôi, làm phiền ông ký cho.”
Phó Hoa nhìn tài liệu, rồi vứt lên bàn và chỉ vào sofa bên cạnh.
“Nào, ngồi đi, hai chúng ta nói chuyện.”
Tô Hiểu ngơ ngác, cô và Phó Hoa có gì để nói chứ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc chau mày của Phó Hoa, cũng không giống đã biết được nội tình thật sự của cô.
Cô vẫn ngồi xuống.
Phó Hoa ngồi đối diện cô, nhìn cô một lúc, cười như không cười mà hỏi cô.
“Thế nào, cô với tổng giám đốc Trình của chúng tôi tiến triển thế nào rồi?”
Tô Hiểu ngây người, chuyện này cũng bị ông ấy biết được, Trình Linh nói cho ông ấy biết ư? Nhưng vẻ mặt này không bình thường.
Cô giữ nụ cười đúng mực: “Tiến triển khá thuận lợi.”
Phó Hoa tối sầm mặt, nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Vậy sao? Đến bước nào rồi?”
“Chuyện này...” Mặt Tô Hiểu đỏ bừng.
Phó Hoa vừa nhìn đã biết hai người này chắc chắn lăn giường rồi, ông ấy tức đến giẫm chân.
“Này, Tiểu Tô à, cô làm vậy là không đúng, cô đang một chân đạp hai thuyền đó!”
“Cái gì? Một chân đạp hai thuyền gì cơ?”
Không lẽ Phó Hoa hiểu nhầm gì rồi.
“Tôi không có!” Cô đứng dậy.
“Không có?” Phó Hoa tức tới nỗi lồng ngực đau nhói, cầm điện thoại mở tấm ảnh ra, đưa đến trước mắt cô.
“Nhìn đi, nhìn xem là gì?”
Tô Hiểu nhìn tấm ảnh kia, chính là hôm thứ Sáu cô bảo Khương Vũ thay thế Trình Linh.
Cô suýt phun máu.
“Sao ông biết được?”
Cô còn tưởng giải quyết được Trình Linh là mọi sự tốt lành rồi, không ngờ còn một “tượng Phật” này đang chờ cô.
Phó Hoa cười khẩy, chỉ vào tấm ảnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô không cần hỏi tại sao tôi biết, tôi hỏi cô, Tiểu Tô, cô rất giỏi nhỉ, dám cho tổng giám đốc Trình làm lốp dự phòng? Con gái thời nay không biết trời cao đất dày như thế sao?”
“Không phải đâu, tổng giám đốc Phó, ông nghe tôi nói, bên trong có hiểu nhầm.”
“Có thể hiểu nhầm gì chứ? Cô đã thừa nhận mình và tổng giám đốc Trình quen nhau rồi, bên ngoài còn quen thêm một bạn trai nữa! Cô muốn dùng người bạn trai này làm bia đỡ đạn, để có thể vụng trộm với tổng giám đốc Trình nhà chúng tôi hả?”
“Cô gái à, trên thế giới này người có thể đối xử với tổng giám đốc Trình của chúng tôi như vậy cũng chỉ có cô mà thôi. Kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không ai dám đùa giỡn cậu ấy như vậy cả!”
Tô Hiểu tức nghẹn, thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nếu nói thẳng nguyên nhân, thật sự quá tổn hại mặt mũi của Trình Linh.
“Tổng giám đốc Phó, đây thật sự là hiểu nhầm, lát nữa ông hỏi thẳng tổng giám đốc Trình, anh ấy sẽ giải thích rõ ràng với ông, thật sự không phải như vậy.”
“Ha ha, còn muốn để tổng giám đốc Trình đến cứu cô? Không có cửa!” Phó Hoa vứt điện thoại, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô chằm chằm.
“Nói đi, cô cần bao nhiêu tiền?”
“Gì cơ?”
“Chẳng phải cô trêu đùa tổng giám đốc Trình là vì nhắm vào tiền của cậu ấy sao, cô cần bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi cậu ấy! Nói!”
Phó Hoa rất đau đầu, Trình Linh bỏ mặc nhiều cô gái của các gia đình danh giá kia để đổ gục trong tay cô nhóc này, thật sự là mất mặt...
Một con nhóc lừa gạt.
Tô Hiểu bị lời nói của Phó Hoa làm choáng váng.
Là ý mà cô hiểu đó sao?
Cho cô tiền, sau đó bảo cô rời khỏi Trình Linh.
Quá nực cười.
Tô Hiểu chắc chắn Phó Hoa không biết sự thật, rồi lại hiểu nhầm cô.
Cô lóe lên một ý, chắp hai tay sau lưng, âm thầm mở ghi âm, sau đó nheo mắt mà hỏi Phó Hoa.
“Tổng giám đốc Phó, vừa rồi ông nói gì, tôi nghe không hiểu.”
Phó Hoa nhíu mày: “Tôi nói, cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Trình Linh.”
“Ông cảm thấy thế nào? Ông có thể cho tôi bao nhiêu?”
“Ba triệu tệ, được chưa?”
Tô Hiểu cười: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Trình ở chỗ ông chỉ đáng ba triệu tệ thôi sao?”
Sắc mặt Phó Hoa đen sì: “Ba mươi triệu tệ, không thể nhiều hơn nữa!”
Tô Hiểu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Forbes nói giá trị bản thân của tổng giám đốc Trình là năm trăm tỷ, chí ít ông cũng phải cho tôi ba tỷ!”
“Cái gì?”
“Con nhóc này, cô đòi hỏi giá cao ngất trời rồi đó!” Phó Hoa tức điên, cũng bị lá gan của Tô Hiểu làm ngẩn người, con ngươi muốn rớt xuống.
“Gan cô cũng lớn lắm, dám đòi ba tỷ!”
Tô Hiểu chu môi, vẻ mặt thích làm gì thì làm: “Tùy ông thôi.”
Phó Hoa hít sâu, sắc mặt căng cứng: “Tôi có thể tố cáo cô tống tiền!”
Tô Hiểu mỉm cười, lắc lư điện thoại trước mặt ông ấy.
“Tôi mới phải tố cáo ông đó, tổng giám đốc Phó, những lời ông uy h**p tôi vừa nãy, tôi đã ghi âm hết rồi. Chúng ta đều nắm thóp của nhau, mỗi người nhường một bước, ông xóa ảnh đi, đừng nói chuyện này cho ông cụ biết, tôi cũng xóa đoạn ghi âm, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Cô lo lắng ông nội Trình biết được chuyện hiểu nhầm hôm thứ Sáu sẽ tức đến bệnh.
Phó Hoa bị hành động này của cô làm ngơ ngác, ông ấy hít một hơi thật sâu, toàn nói lời châm biếm.
“Tô Hiểu à, tôi hỏi cô, dựa vào đâu cô cảm thấy tôi sẽ bị cô uy h**p!”
Tô Hiểu mở điện thoại, mở tấm ảnh đã lưu gần một năm ra, để trước mắt ông ấy.
“Dựa vào việc tôi là vợ hợp pháp của Trình Linh!”
Phó Hoa: “...”
Ông ấy ngây người ba giây, nhìn rõ ảnh thẻ và dãy số căn cước công dân trên tấm ảnh, xác định đúng là của Trình Linh, Phó Hoa loạng choạng, ngã nhào ra sofa.
“Tổng giám đốc Phó, ông không sao chứ?”
“Cô, cô, cô...” Phó Hoa nhìn cô, khóc không ra nước mắt.
Sao ông ấy không đụng tường cho rồi!
Một cục ứ nghẹn chạy một vòng quanh cơ thể, cuối cùng quay về cổ họng, ông ấy thở dài, hai mắt rưng rưng nhìn Tô Hiểu, đổi giọng điệu.
“Cô chủ, cô đừng dọa tôi như thế chứ, tôi có bệnh tim...”
Phó Hoa uống viên thuốc trợ tim, sau đó nhanh chóng ký tài liệu, xóa tấm ảnh, cung kính tiễn Tô Hiểu ra ngoài.
Tô Hiểu cười hỏi: “À, tổng giám đốc Phó, tấm ảnh kia ở đâu ra vậy?”
Phó Hoa quyết đoán bán đứng Lộ Vân: “Tên nhóc Lộ Vân kia gửi cho tôi!”
Tô Hiểu gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm phòng tổng giám đốc, đi thẳng đến lối thoát hiểm, lấy điện thoại gọi cho Lộ Vân.