Lộ Vân đang họp, nhưng nhìn thấy Tô Hiểu gọi tới, anh ta lập tức nghe máy, giọng điệu vẫn lười nhác ngả ngớn như cũ.
“Hiểu Hiểu, sao cô lại gọi điện cho tôi?”
“Tổng giám đốc Lộ, anh tiện nghe điện thoại không?”
Lộ Vân cầm điện thoại, mỉm cười rồi đổi tư thế: “Điện thoại của Hiểu Hiểu, lúc nào cũng tiện cả.”
Liễu Kiều là sinh viên thực tập đang ghi chép cuộc họp, khi nghe thấy câu nói này, cô ta ghen tị đến hai mắt đỏ bừng.
Tô Hiểu kia có gì tốt, đáng để Lộ Vân như vậy!
Khi họp, Lộ Vân không có nhiều quy tắc, đều tùy ý theo sở thích của anh ta.
Cấp dưới dừng hết công việc trên tay, âm thầm nghe ông chủ thả thính.
Bên này Tô Hiểu nghe thấy giọng điệu của Lộ Vân như thế thì cũng rất cạn lời.
“Tổng giám đốc Lộ, hôm thứ Sáu có phải anh chụp ảnh tôi không?”
“Ồ... Chuyện này à, khụ khụ, đúng vậy.” Lộ Vân cũng hơi ngượng ngùng.
“Anh có thể xóa ảnh đi không?” Tô Hiểu giải thích đại khái, Lộ Vân lộ ra tâm trạng áy náy.
“Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm...” Anh ta nhíu mày, rất cạn lời.
Sở dĩ anh ta gửi cho Phó Hoa là định thông qua ông ấy tiết lộ chuyện này đến chỗ ông cụ, để ông cụ từ bỏ chuyện của Trình Linh và Tô Hiểu, sau đó anh ta sẽ theo đuổi Tô Hiểu, bây giờ xem ra đã gây chuyện rồi.
Tô Hiểu cũng đoán được sơ sơ suy nghĩ của Lộ Vân: “Tổng giám đốc Lộ, hôm đó là hiểu nhầm, hiện giờ tôi và tổng giám đốc Trình rất tốt.”
“Đúng, chúng tôi ở bên nhau rồi...”
“Tôi thích anh ấy...”
Nói xong những lời này, Tô Hiểu tắt máy, thở dài.
Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận mình thích Trình Linh trước mặt người khác, nói ra hình như cũng không khó khăn lắm.
Cô đang định xoay người, ai ngờ lại đối diện với đôi mắt trong trẻo đen láy, đáy mắt của anh rạng rỡ.
Má Tô Hiểu nóng bừng: “Sao... Sao anh ở đây?”
“Đuổi theo em đó...” Trình Linh cầm d** tai đỏ ửng của cô, ôm lấy mặt cô và khom người hôn lên.
Tô Hiểu bị anh đè vào tường, kiễng chân phối hợp với anh.
Nhưng Trình Linh hôn cô một lúc thì di chuyển mục tiêu, anh ngậm lấy d** tai cô, làm Tô Hiểu tức đến mặt mày đỏ bừng.
“Tha cho lối thoát hiểm đi!”
Cô đẩy anh ra, chạy lót tót xuống lầu.
Trình Linh lau nước trên miệng, ánh mắt nhìn theo bóng hình cô, anh nói thầm trong lòng.
Nhóc con, anh cũng thích em.
Sáng thứ Tư, ngoại trừ bộ phận kỹ thuật, những sinh viên thực tập của các bộ phận khác đều tập trung ở sảnh báo cáo của tầng mười bảy, Phó Hoa đích thân đánh giá thực tập. Ông ấy vừa đến, quy cách trong phòng họp đã khác, các giám đốc hoặc phó giám đốc của các bộ phận liên quan đều có mặt.
Sau khi làm rõ thân phận của Tô Hiểu, Phó Hoa không muốn đến nhưng lại không tiện đổi tới đổi lui, chỉ đành gắng gượng nghe báo cáo không chút dinh dưỡng của những sinh viên thực tập này.
Là trợ lý lâu năm cùng gây dựng giang sơn với ông cụ, trong mắt ông ấy, chút bản lĩnh của sinh viên thực tập chẳng đủ trọng lượng để nhìn.
Phó Hoa ngồi ở hàng đầu đang nghe đến buồn ngủ, mấy giám đốc bên cạnh thỉnh thoảng nghe vài câu, có người thỉnh thoảng lướt điện thoại trả lời tin nhắn công việc.
Cho đến khi một giọng nói giòn giã quen thuộc vang lên: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Hứa, các vị giám đốc, các đồng nghiệp, chào buổi sáng mọi người!”
Phó Hoa giật mình, bỗng chốc không còn ngáp ngủ nữa, mắt nhìn chằm chằm Tô Hiểu.
Tô Hiểu mặc sơ mi trắng, quần tây bó màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, cô dứt khoát bắt đầu thể hiện bài báo cáo của mình.
Ban đầu Phó Hoa không coi trọng, cô nhóc này ngoại trừ xinh đẹp, nhiều mưu trí, cũng không biết cô dụ dỗ ông cụ như thế nào mà trở thành vợ của Trình Linh, chờ đến khi ánh mắt di chuyển đến bài PPT kia, ông ấy rất ngạc nhiên.
Bao nhiêu năm nay Tô Hiểu vẫn luôn vượt qua mọi khó khăn để tiến lên là vì cô rất có sở trường trong việc phân tích tình hình.
Chỉ một tháng rưỡi thực tập thì không tài nào hiểu sâu nghiệp vụ của công ty, những gì sinh viên thực tập làm đều không đáng là gì trước mặt những tổng giám đốc đã chinh chiến nhiều năm này, cách duy nhất có thể bộc lộ tài năng chính là cố gắng phóng to ưu điểm của mình.
Mà cô có thể lập tức khiến mắt người trước mặt sáng bừng chính nhờ kỹ năng làm PPT của cô, lúc nhỏ Tô Hiểu có tài năng đặc biệt về phối hợp màu sắc và thiết kế đường nét. Lúc học cấp hai, giáo viên mỹ thuật từng muốn cô tham gia cuộc thi, nhưng cô không có tiền để đi đào tạo, chỉ đành từ bỏ.
Sau này lên đại học, thư viện trường có máy tính công cộng, sau khi cô học được PPT, tài năng của cô có được không gian để thể hiện, phát huy tài năng của mình đến cực điểm, cho đến khi giành được giải thưởng lớn toàn quốc.
Hôm nay nội dung báo cáo của cô khá bình thường, nhưng PPT lại trôi chảy như nước, hệt như một bức ảnh động trôi chảy, khiến tất cả mọi người đều không ngừng cảm thán.
Một lần nữa Hứa Khả cảm thấy may mắn vì lúc đầu chống lại ý kiến của mọi người, giữ lại Tô Hiểu.
Trong vòng phỏng vấn cuối, Tô Hiểu suýt bị loại, bởi vì học lực của cô là chính quy, chỉ học trường trong chính sách 985 bình thường, mặc dù bản thân rất xuất sắc, nhưng có thể đi đến vòng phỏng vấn cuối cùng của Hoa An, ai mà không xuất sắc chứ.
Hứa Khả nhìn bản PPT kèm theo của cô, cùng giám đốc Hà của bộ phận tạp chí nội bộ kiên trì muốn giữ cô lại, những người khác không còn gì để nói.
Sau này, giám đốc Hà của bộ phận tạp chí nội bộ lại cãi nhau tại chỗ với Hứa Khả.
“Giám đốc Hứa à, cô cũng biết rõ vòng phỏng vấn cuối là tôi chủ trương muốn giữ cô ấy lại, bộ phận đào tạo của các cô quan trọng nội dung, bộ phận tạp chí nội bộ của chúng tôi quan trọng thiết kế, người như vậy nên giao cho bộ phận tạp chí nội bộ chúng tôi.”
Hứa Khả tranh luận mạnh mẽ: “Giám đốc Hà, sơ yếu lý lịch của cô ấy là đích thân tôi chọn lọc, tôi đã định bồi dưỡng cô ấy thành ứng cử viên cho vị trí giảng viên của bộ phận đào tạo, anh không thể cướp người với tôi. Như vậy đi, sắp tới sẽ đi tuyển chọn ở các trường và câu lạc bộ, tôi nhất định sẽ chọn một hạt giống ưu tú cho anh.”
“Không phải tôi không có hạt giống ưu tú, nhưng chúng tôi thiếu người như Tô Hiểu. Thiết kế của cô ấy rất khác biệt, đây chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tôi mặc kệ, Tô Hiểu bắt buộc phải làm ở chỗ tôi.”
Hứa Khả cười khổ: “Giám đốc Hà, anh làm khó tôi rồi.”
“Không phải tôi làm khó, cô là giám đốc bộ phận nhân sự, cô bắt buộc phải nhìn xa trông rộng, xuất phát từ đại cục của công ty, bộ phận tạp chí nội bộ của chúng tôi cần cô ấy hơn.” Giám đốc Hà kích động, không chịu nhượng bộ.
Phó Hoa thấy hai giám đốc này cãi nhau đến mặt đỏ tía tai vì một sinh viên thực tập thì gõ bàn.
“Cãi xong chưa?”
Hứa Khả và giám đốc Hà lập tức im bặt.
Phó Hoa liếc nhìn Tô Hiểu đang nở nụ cười công nghiệp trên bục, thầm nghĩ cô nhóc này ở đâu cũng có người giành giật.
“Hai người đừng chỉ lo giành người nữa, chuyện sau này cũng phải do người ta, cô ấy thích làm gì thì làm đấy, nếu cô ấy không thích thiết kế, anh ép cũng vô dụng.”
Hứa Khả mỉm cười trả lời: “Ông nói không sai, Tô Hiểu có sở trường làm PPT, còn giám đốc Hà cần là thiết kế, hai thứ này vẫn có khác biệt.”
Giám đốc Hà không phục: “Chưa chắc tôi muốn cô ấy thiết kế trang bìa, tôi chỉ muốn để cô ấy kiểm duyệt, cô ấy có thể sửa đổi dựa vào cơ sở thiết kế của chúng tôi, cung cấp khái niệm cũng được, nói chung không gian để phát huy rất lớn. Hơn nữa, Hứa Khả, cô đừng quên cô ấy xuất thân ở chuyên ngành tiếng Hán, năng lực viết lách của cô ấy rất giỏi, cô ấy đến bộ phận tạp chí nội bộ mới là thích hợp nhất.”
Hứa Khả nghẹn lời, suy nghĩ lại.
“Giám đốc Hà, hình tượng và khí chất của Tô Hiểu tốt, cách biểu đạt rõ ràng, tư duy mạch lạc, rất thích hợp làm giảng viên đào tạo.”
Phó Hoa thấy hai người lại muốn cãi nhau, bèn đập bàn.
“Lời tôi vừa nói, hai người không nghe thấy à, để cô ấy tự chọn đi. Hôm nay cô ấy thích làm thiết kế thì đến bộ phận tạp chí nội bộ, cô ấy thích giảng bài thì đến bộ phận đào tạo, ai quy định cô ấy bắt buộc phải ở bộ phận nào?”
Hứa Khả và giám đốc Hà bỗng ngớ người.
Coi các bộ phận của tập đoàn Hoa An là vườn hoa của Tô Hiểu sao, hôm nay muốn dạo ở đâu thì đi dạo ở đó?
“Khụ khụ, tổng giám đốc Phó, làm vậy không thích hợp thì phải?” Hứa Khả toát mồ hôi.
Mặc dù cô ấy thích Tô Hiểu, nhưng cũng không thể làm bậy, phá bỏ quy định của công ty. Hơn nữa, làm gì có công ty nào có thể để một sinh viên thực tập chọn này chọn nọ.
Phó Hoa nghiêm mặt, lại gõ bàn: “Cô đang chất vấn quyết định của tôi?”
Hứa Khả âm thầm nuốt nước bọt: “Không dám...”
Tô Hiểu trên bục cũng sáng bừng hai mắt, như vậy cũng được sao?
Cô vừa có thể làm việc ở bộ phận đào tạo, cũng có thể đến bộ phận tạp chí nội bộ làm thiết kế và viết lách?
Những công việc này cô đều thích làm, nếu thật sự được như vậy, cô phải cảm ơn Phó Hoa rồi.
Mặc dù Phó Hoa đưa ra quyết định dứt khoát, nhưng các giám đốc đều không phục cho lắm, Hứa Khả nghĩ thầm lát nữa báo cáo lại với Trình Linh, để Trình Linh đưa ra quyết định, dù sao dựa vào tính cách của Trình Linh, tuyệt đối sẽ không để công ty xuất hiện tình huống này, đi làm không phải chơi đồ hàng.
Tô Hiểu báo cáo xong, buổi đánh giá thực tập buổi sáng cũng kết thúc.
Chuyện này mang lại xáo động rất lớn, thậm chí rất nhiều giám đốc gửi tin nhắn riêng cho Phó Hoa, bảo ông ấy suy nghĩ thận trọng, Phó Hoa không thèm quan tâm.
Mọi người chỉ đành chuyển sang Trình Linh, một loạt tin nhắn gửi đến chỗ anh, khổ nỗi cũng bị chìm xuống đáy biển.
Có mặt ở đây ngày hôm nay ngoại trừ những lãnh đạo này, vẫn có sinh viên thực tập khác.
Bộ phận tạp chí nội bộ có một sinh viên thực tập tên là Doãn Tâm Vũ, chính là người bay từ Úc về để phỏng vấn kia, cô ta nghe xong báo cáo buổi sáng thì nôn nóng đến khóc òa.
Năm nay bộ phận tạp chí nội bộ chỉ giữ lại một sinh viên thực tập, nếu giám đốc Hà cần Tô Hiểu, vậy cô ta rất có khả năng sẽ bị loại.
Trong một tháng rưỡi thực tập này, bởi vì học lực không đủ, Tô Hiểu cơ bản đều trong trạng thái bị cô lập, sáu sinh viên thực tập khác của bộ phận chức năng tụ tập cùng nhau, thầm đả kích Tô Hiểu, nếu nhất định phải loại người cuối cùng, vậy chỉ có thể là Tô Hiểu.
Kết quả, hôm nay Tô Hiểu báo cáo rất thành công, được giữ lại ngay tại chỗ. Phải biết rằng mấy sinh viên thực tập của bộ phận thị trường phía trước đều chỉ chấm điểm, chờ tổng kết thành tích mới quyết định giữ ai, Tô Hiểu là người duy nhất được giữ lại ngay tại chỗ.
Cho nên, đối với Doãn Tâm Vũ mà nói, tiền đồ của cô ta rất mù mịt.
Lúc ăn cơm, sáu sinh viên thực tập ngồi cùng nhau, liên tục chỉ cách cho Doãn Tâm Vũ.
Doãn Tâm Vũ bưng mâm thức ăn, không thể nuốt nổi, nước mắt chảy dài.
Vào lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Hiểu cũng bưng mâm cơm tìm chỗ ngồi, cô ta đưa mắt với Lạc Thiển Thiển, sinh viên thực tập của bộ phận tài vụ, Lạc Thiển Thiển vẫy tay với Tô Hiểu.
“Tô Hiểu, chỗ chúng tôi có chỗ nè.”
Tô Hiểu khựng lại, nhìn sang bên đó, bàn tám người ngồi còn lại dãy ngoài cùng.
Hiện giờ đang là giờ ăn uống cao điểm, trong căn tin đông nghẹt người. Cô cũng không muốn để người ta nhận ra sinh viên thực tập bọn họ bất hòa, ăn cơm thôi mà, vậy nên cô ngồi xuống.
“Tô Hiểu, hôm nay biểu hiện của cô rất tốt, thật ngưỡng mộ mà, không ngờ cô là người đầu tiên được giữ lại.” Lạc Thiển Thiển nịnh hót.
Tô Hiểu khẽ cười: “Cũng được, mọi người đều báo cáo vào buổi chiều à?”
Lạc Thiển Thiển căng thẳng: “Đúng vậy, tôi báo cáo buổi chiều.”
Doãn Tâm Vũ cười như không cười mà nói.
“Tô Hiểu, nghe nói cô tìm được một người bạn trai rất có tiền, không phải bạn trai cô đi cửa sau cho cô đấy chứ?”
“Phải đó, tôi nghe nói thứ Sáu tuần trước bạn trai cô mời đồng nghiệp của bộ phận nhân sự ăn cơm ở Tây Giang Nguyệt, có phải anh ấy ra tay hào phóng, cho nên đồng nghiệp của bộ phận đào tạo đều bị cô mua chuộc hết rồi, ai nấy đều chấm điểm tốt cho cô không?”
Tô Hiểu cảm thấy những người phụ nữ này thật lắm mồm, rất phiền phức, cô lạnh lùng nói.
“Hôm nay người quyết định là tổng giám đốc Phó, không phải các cô cũng cảm thấy tôi mua chuộc tổng giám đốc Phó đấy chứ?”
Vẻ mặt mọi người cứng ngắc, không dám nói nữa, đắc tội với Phó Hoa, đừng hòng ai được giữ lại.
Một chàng trai trong số đó nheo mắt mỉm cười, đẩy gọng kính.
“Hiểu Hiểu, các tổng giám đốc đều coi trọng cô, sau này tiền đồ của cô nhất định rộng mở, giàu có rồi thì đừng quên nhau nhé!”
Tô Hiểu khẽ cười: “Được thôi!”
“Phụt!” Doãn Tâm Vũ phun ra một ngụm canh.
“Quả là mặt dày, cô tưởng cô là ai? Còn được thôi nữa?” Cô ta trợn mắt.
Chàng trai kia cũng chỉ nói một cách khách sáo, nhưng không ngờ Tô Hiểu lại trả lời như lẽ đương nhiên như vậy.
Lạc Thiển Thiển cũng chỉ đứng ở một bên cười khẽ.
“Hiểu Hiểu, văn hóa doanh nghiệp của Hoa An là khiêm tốn, chăm chỉ, chịu khó. Cô như vậy là không được đâu, vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức thì không thể đắc ý quá, ai biết được có bị lật thuyền vào hố cống hay không.”
Sau khi nói ra mấy chữ “Bị lật thuyền vào hố cống”, cô ta đột nhiên phát hiện phía trước phát ra tiếng ồn ào.
Mấy sinh viên thực tập đồng loạt nhìn về phía lối vào, chỉ trông thấy một người đàn ông cao ráo khôi ngô bưng một mâm cơm, vẻ mặt anh lạnh lùng nghiêm túc, đang sải bước lớn về phía bọn họ.
“Woa, tổng giám đốc Trình đến căn tin thị sát rồi!”
“Nghe người ta nói tổng giám đốc Trình sẽ kiểm tra vệ sinh căn tin và thức ăn định kỳ, không ngờ hôm nay tôi được nhìn thấy rồi.”
“Woa, dáng vẻ bưng mâm cơm của tổng giám đốc Trình rất đẹp trai. Hu hu hu, hôm nay là một ngày được nhìn thấy tổng giám đốc Trình!”
“Làm sao đây, tổng giám đốc Trình bưng mâm cơm thôi mà cũng có cảm giác như đang bước đi trên sàn catwalk vậy. Hu hu hu, đẹp trai quá đi!”
“Người đàn ông chất lượng cao của nhân loại! Trần nhà nhan sắc của giới thương mại!”
Trong căn tin có mấy nghìn người đang ăn cơm, rất nhiều đồng nghiệp nữ nhao nhao lấy điện thoại ra chụp lại.
“Thức ăn ngày mai chắc chắn sẽ tốt hơn!”
“Kích động quá, người cải thiện bữa ăn đến rồi. Nói theo cách khác thì chúng ta cũng là người được tổng giám đốc Trình bao nuôi!”
“Chúng ta từ lâu đã là người được tổng giám đốc Trình bao nuôi rồi. Cô nghĩ đi, nếu không nhờ tổng giám đốc Trình, chúng ta có cơm để ăn sao? Có tiền lương để nhận à?”
“Có ông chủ như vậy, bảo tôi tăng ca suốt ngày, tôi cũng bằng lòng!”
“Ngưỡng mộ ba anh đẹp trai, ba chị xinh gái của phòng tổng giám đốc ghê, có thể nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần này suốt ngày!”
“Thứ cô thật sự nên ngưỡng mộ là chim hoàng yến bí mật kia của tổng giám đốc Trình!”
“Tôi nghe nói tổng giám đốc Trình xuất thân từ lính đặc chủng, ngoại trừ vẻ đẹp tuyệt trần ra, thể lực cũng rất tốt.”
“Khụ khụ, chị em à, cô hơi đen tối rồi đó.”
Doãn Tâm Vũ chú ý thấy tầm mắt của Trình Linh dường như rơi vào bàn của bọn họ, tim cô ta nhảy đến tận cổ họng.
Nếu như có cơ hội được làm quen với tổng giám đốc Trình, có phải cơ hội được giữ lại sẽ rất lớn không?
Cô ta nhìn ngó xung quanh, gần đấy chỉ có vài chỗ trống, tổng giám đốc Trình sẽ ngồi chỗ này chứ?
Đến rồi, đến rồi, anh đến rồi!
Anh đến chỗ bọn họ rồi!
Giữa biển người mênh mông, anh đã chọn bàn của bọn họ.
Kích động quá đi!
Đây đúng là cơ hội mà ông trời ban tặng cho cô ta!
Chỉ trông thấy người đàn ông hội tụ nhan sắc và tài hoa khiến tất cả mọi người ngước nhìn kia ngồi xuống ghế trống đối diện Tô Hiểu dưới ánh nhìn của mọi người.
Người đàn ông nho nhã đặt mâm cơm xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng, anh đeo bao tay vào, bắt đầu ung dung bóc tôm.
Tô Hiểu: “...”